Quản gia đẩy gọng kính, bừng tỉnh như vừa nhớ ra điều gì:
“Người đâu!”
“Cuối cùng cũng biết điều rồi. Tôi là vị hôn thê của Tiêu Dư, sau này gặp tôi thì biết điều tôn trọng chút.
Không thì đến lúc tôi chính thức làm vợ anh ấy, đứa đầu tiên bị đuổi việc chính là cái đồ cổ hủ như anh!”
【Chủ nhân oai quá, đây mới là phong thái chính cung nương nương!】
“Người phía sau cũng cho vào luôn đi, cô ta là vũ công thoát y đến khuấy động không khí.
Nếu các anh thích, đợi màn cầu hôn kết thúc, tôi còn có thể cho các anh nếm thử chút mới mẻ.”
“Cấp ba cô vì năm mươi vạn mà có thể làm gái, giờ chắc vẫn vậy thôi, đúng không, An Nhàn?”
Cô ta cười khẩy nhìn tôi, vừa dứt lời liền va vào người vệ sĩ đứng phía trước.
Người vệ sĩ giơ tay, đưa tới một chiếc vali da, giọng lạnh nhạt:
“Anh Tiêu nhờ tôi chuyển cái này cho cô.”
“Trời ơi, còn chuẩn bị cả bất ngờ nữa cơ à!”
Gương mặt cau có của Lục Tần lập tức biến thành vẻ mong chờ hớn hở.
Ngay trước mặt tôi, cô ta khoa trương reo lên:
“Đều là túi mà tôi thích! Không ngờ Tiêu Dư lại hào phóng thế, tôi cứ tưởng anh ấy là thằng nghèo chứ.”
【Trước đây cặn bã hứa sẽ tổ chức sinh nhật cho chủ nhân mỗi năm, mấy thứ này chính là quà bù cho chủ nhân mà hắn từng nợ.】
“Chanel, Gucci, nước hoa phiên bản giới hạn – toàn là mẫu tôi thích nhất!”
Lục Tần hí hửng lôi từng món đồ trong vali ra chơi đùa, từng món từng món nâng niu thưởng thức.
Còn tôi – rốt cuộc không nhịn được nữa, lạnh nhạt bóp nát giấc mộng của cô ta:
“Đây không phải do Tiêu Dư mua.”
“Anh ấy không bao giờ mua hàng giả.”
07
“An Nhàn, cô đừng tự dối mình nữa được không?
Những chiếc túi hàng hiệu này chắc cô chưa từng thấy ngoài đời.
Tiêu Dư mua cho tôi đấy — cô thà nói là đồ giả, cũng không chịu thừa nhận anh ấy đối xử với tôi còn tốt hơn với cô.”
Lục Tần trợn trắng mắt, lấy ra hộp phấn giấu kỹ dưới đáy vali, nhưng khi mở ra mới phát hiện nó đã dùng đến một nửa.
Lúc này, quản gia cuối cùng cũng lên tiếng:
“Tiểu thư Lục, cô hiểu lầm rồi.
Đống đồ này là rác rưởi mà cô bỏ lại ở biệt thự.
Cậu Tiêu bảo tôi trả lại cho chủ cũ.
Chủ nhân cũ của căn biệt thự này đã phá sản từ nửa năm trước.
Để trả nợ, quyền sở hữu biệt thự được chuyển giao cho chủ nợ — cũng chính là cậu Tiêu.”
“Chúng tôi gọi là rác rưởi, vì tất cả đống túi xách hàng hiệu kia đều là đồ giả, kể cả chiếc váy cô đang mặc cũng là đồ nhái.”
“Chiếc váy thật là do nhà thiết kế nổi tiếng đặt riêng cho cô An — chính là bộ mà cô ấy đang mặc bây giờ.”
Từ lúc gặp mặt, Lục Tần đã chìm đắm trong sự kiêu ngạo của “tương lai sẽ là vợ Tiêu Dư”, đến mức chẳng buồn liếc nhìn tôi lấy một lần.
Chỉ cần cô ta chịu nhìn, sẽ nhận ra — thật và giả đứng cạnh nhau, váy của cô ta quả là chẳng ra gì.
“Tiểu thư Lục, xin mời. Người yêu của cô đã chờ lâu rồi.”
Quản gia dẫn tôi đi về phía vườn sau biệt thự.
Còn vệ sĩ thì chặn Lục Tần ngay tại cửa, lạnh lùng nói:
“Người không phận sự, cấm vào.”
“Nhất định là nhầm rồi! Tôi mới là vị hôn thê của Tiêu Dư! Người anh ấy định cầu hôn là tôi mới đúng!”
Gương mặt vỡ vụn của Lục Tần méo mó trong tiếng gào thét.
Giọng hét của cô ta vang lên điên cuồng, lẫn với tiếng rít sắc lẹm của con mèo bông.
“Không thể nào! Biệt thự này rõ ràng là của nam chính!
Lẽ ra anh ấy phải bênh vực chủ nhân, cướp dự án của gã cặn bã, khiến hắn phá sản mới đúng!”
“Cốt truyện gốc là gã cặn bã bị trừng phạt, còn chủ nhân cưới vào hào môn, trở thành bảo bối của tổng tài — được sủng lên tận trời!”
“Gã cặn bã lẽ ra phải hối hận, rồi bóp chết con bánh bèo đó giữa đường, vào tù rồi tự sát vì hối hận!”
“Chủ nhân đã đi đúng y như truyện, sao cốt truyện lại lệch?
Sao nam chính không yêu chủ nhân nữa?
Chắc chắn là do con bánh bèo đó! Là nó phá hỏng cốt truyện! Chỉ cần nó chết đi thì…”
Do đứng quá xa, tôi không nghe rõ những lời tiếp theo của con mèo bông.
Nhưng tôi biết — cái “cốt truyện hoàn hảo” mà nó mê muội tin tưởng đã lệch khỏi đường ray từ lúc chúng tôi cùng đỗ Thanh Hoa.
Thế mà Lục Tần vẫn một mực tin rằng mình đang đi đúng hướng, răm rắp làm theo từng bước như trong sách.
Đầu dây bên kia là Lục Tần.
Tiêu Dư định cúp máy ngay, nhưng tôi ngăn tay anh lại, lạnh giọng hỏi:
“Cô đang ở đâu?”
Sau đó tôi ghi lại địa chỉ cô ta báo, rồi lập tức gọi điện báo cảnh sát.
“Em từng điều tra rồi. Cái gã gọi là ‘tổng tài’ mà cô ta định lấy, thực chất chỉ là một tên lừa đảo rởm đời.
Biệt thự là thuê, túi xách toàn là hàng fake.”
“Hắn dùng thẻ tín dụng của Lục Tần để vay nợ online, cô ta còn tưởng hắn cần vốn làm dự án, bị moi sạch gia sản mà vẫn mơ mộng mình là vợ của đại gia, thật đáng thương.”
Vì cú điện thoại đó, chúng tôi phải đến đồn công an lấy lời khai.
Trong thời gian chờ đợi, chúng tôi gặp được Lục Tần – cô ta khoác chiếc áo khoác cũ nát, co ro ngồi trong ghế chờ, tay vẫn điên cuồng ôm chặt con mèo bông.
“Cô ta có dấu hiệu không ổn về tâm lý, cứ ôm khư khư con mèo, không ai dám gỡ ra.
Bọn tôi cũng ngại làm cô ta kích động, đành để vậy.” – viên cảnh sát phụ trách thở dài nói.
Tôi nghe thấy, khẽ liếc sang đôi mắt xanh lục của con mèo bông.
Ngay tức thì, những lời lẽ độc ác như rót thẳng vào tai tôi:
【Chủ nhân, đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta.】
【Thuốc kích tình tôi đã pha vào trà rồi, chỉ cần cô khiến hắn uống cạn, hắn nhất định sẽ rung động vì cô mà quay lại.】
【Sau đó cô chỉ cần nhanh hơn An Nhàn một bước, mang thai con của hắn.
Dù hắn không yêu cô, hắn cũng phải chịu trách nhiệm vì đứa trẻ.
Cô có thể lợi dụng cơ hội để hắn trả hết nợ thay mình, rồi bắt đầu lại từ đầu.】
【‘Anh hối hận vì chia tay em quá muộn, bây giờ mới có thể sống vui vẻ bên Nhàn Nhàn.’】
【‘Cảm ơn em, thật sự cảm ơn em. Nếu không có em giúp đỡ, anh chẳng biết phải làm sao…’】
Đôi mắt Lục Tần sưng đỏ như trái cà chua, giọng khản đặc đến đáng sợ.
Cô ta run rẩy vặn mở bình giữ nhiệt, rót ra một ly trà sữa, dè dặt đưa tới trước mặt Tiêu Dư:
“Em tự pha đấy… ngon lắm…Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Ơn nghĩa của hai người, em chẳng biết lấy gì báo đáp…
Chỉ có thể mời hai người ly trà do chính tay em làm…”
Tiêu Dư vừa định theo phản xạ nhận lấy, tôi đã đưa tay chặn lại, nở nụ cười đầy hàm ý:
“Cô uống trước đi.”
Lục Tần sững người.
Cô ta không tin nổi mà chớp chớp mắt, nước mắt to như hạt đậu thi nhau lăn xuống, cả người run lẩy bẩy:
“Nhàn Nhàn… tôi biết cô coi thường tôi…
Nhưng hai người là ân nhân cứu mạng tôi, sao tôi có thể hại hai người chứ…”
Cô ta vận dụng toàn bộ kỹ năng diễn xuất từng có, nhưng tôi đã không còn nhân nhượng nữa.
Tôi túm lấy cổ cô ta, lạnh lùng ép cô ta uống cạn ly trà kia.
“Là tôi báo cảnh sát đấy. Nếu tôi hiểu lầm cô thì xem như đôi bên xóa hết nợ nần ân oán.”
Vừa dứt lời, con mèo bông trong lòng Lục Tần đột nhiên phát điên, nhảy xổ vào tôi.
Móng vuốt sắc lẹm cào rách ống quần tôi, suýt chút nữa cắm vào bắp chân thì…
“Hệ thống!”
Tiêu Dư một cước đá văng nó ra, giận dữ hét lên.
Lục Tần gào lên thảm thiết,
Ngay sau đó khuôn mặt cô ta đỏ bừng, mồ hôi và nước mắt hòa lẫn, cả người như bị rút cạn sức lực, ngã quỵ xuống sàn.
“Cô ấy phát bệnh rồi, làm ơn gọi xe cứu thương giúp.”
Tôi nhìn bàn tay cô ta cố sức vươn về phía Tiêu Dư, ánh mắt gần như khinh bỉ:
“Lẽ ra tôi không nên quan tâm sống chết của một con sói mắt trắng như cô.”
Tiêu Dư vội vàng đưa tôi đến bệnh viện.
Ba mũi tiêm sau lưng khiến tôi khó chịu, lại còn cảm thấy mình làm lỡ mất thời gian quý báu của anh.
“Em chỉ là có lòng tốt thôi, không phải lỗi của em. Là do cô ta thôi.”
Thấy tôi không sao, Tiêu Dư mới nhẹ nhõm.
Ngay lúc ấy, chúng tôi nhận được cuộc gọi từ cảnh sát.
Lục Tần đã tự sát.
“Thật kỳ lạ. Cô ta vốn vẫn còn ổn.
Chỉ là khi nghe nói con mèo bông không còn nữa, cô ta liền phát điên tại chỗ.”
“Cứ nhắc đi nhắc lại là cốt truyện bị lệch, yêu cầu chúng tôi tìm lại ‘hệ thống’.
Chắc là cô ta gọi con mèo đó là Hệ Thống chăng.”
“Chúng tôi đã trích xuất toàn bộ camera, cũng huy động người tìm kiếm khắp nơi.
Nhưng đúng là — con mèo đã biến mất hoàn toàn.”
“Sau đó thì… cô ta lao ra giữa đường, tự đâm vào ô tô.
Chết ngay tại chỗ.
Người lái xe kia đúng là xui xẻo — kiểu gì chắc cũng để lại chấn thương tâm lý.”
Viên cảnh sát thở dài đầy bất lực.
Tôi siết chặt tay Tiêu Dư.
Anh kéo tôi vào lòng, thì thầm dịu dàng bên tai:
“Mọi chuyện đã qua rồi.”
Tôi biết — việc tôi nghe được tiếng lòng chắc chắn anh đã sớm nhận ra.
Nhưng anh chưa từng chất vấn, cũng chưa từng nghi ngờ tôi.
Giống như tôi luôn tin anh.
Sợi dây vô hình từng trói buộc chúng tôi vào một “cốt truyện” đã đứt đoạn tại khoảnh khắc này.
Từ giờ về sau, cuộc đời chúng tôi — sẽ do chính chúng tôi quyết định.
Không phải do một hệ thống, một lời tiên tri, hay một đoạn văn cứng nhắc nào viết sẵn.
[Hoàn]