Tôi giả vờ che miệng đầy sửng sốt:
“Không phải chứ, hai người ở chung phòng… cũng là vì không có tiền thuê hai phòng riêng à?”
Tôi nhìn cô ta đầy tiếc nuối:
“Ôn Vãn à, nếu cậu thật sự không có tiền, thì cứ nói với tôi một tiếng, tôi sẵn sàng cho vay mà. Cần gì vì đi du lịch mà phải… hừm, bán rẻ bản thân như vậy? Cậu thấy đúng không?”
“Chu Tang! Cậu… cậu quá đáng lắm rồi!!!”
Có vẻ bị kích thích quá mức, nước mắt của Ôn Vãn rơi xuống như chuỗi hạt bị đứt.
Cô ta vừa khóc vừa che mặt bỏ chạy.
“Chu Tang! Tôi thật không ngờ… cậu lại là loại người như vậy!”
Trình Dã nhìn tôi như thể lần đầu tiên thấy rõ con người tôi, ánh mắt đầy thất vọng, rồi lập tức đuổi theo cô ta.
Đúng lúc đó, nhà hàng gọi đến lượt tôi.
Trong bữa ăn,
tôi không nhịn được mà ăn thêm một bát cơm.
9
Tối hôm đó, khi tôi ăn tối xong quay trở về, liền thấy Trình Dã vừa bước ra từ phòng tôi.
Tôi sững người lại.
“Anh vừa ở trong phòng tôi à?”
Không ngờ Trình Dã chỉ bất lực nhìn tôi một cái:
“Chu Tang, anh biết là em đang ghen, nên lúc ở ngoài mới cố ý dùng những lời đó để làm nhục Ôn Vãn.”
Anh ta định đưa tay xoa đầu tôi, nhưng tôi lùi lại một bước, né tránh.
Trình Dã cười cười, thu tay lại.
“Thôi mà Chu Tang, mình làm hòa đi được không?”
“Đừng cãi nhau nữa, đừng giận dỗi nữa.”
“Anh biết em thấy khó chịu vì chuyện anh ở cùng phòng với Ôn Vãn, nên anh đã bảo cô ấy dọn ra ngoài rồi.
Giờ cô ấy sẽ ở cùng phòng với em, em đừng giận nữa nhé, hử?”
Tôi liếc Trình Dã một cái, lạnh lùng đẩy cửa phòng ra.
Trong phòng, tôi thấy Ôn Vãn đang nằm trên giường tôi, mặt đang đắp mặt nạ của tôi.
“Chu Tang, cậu về rồi à?”
Ôn Vãn cười tươi, chào tôi như thể đây là phòng của cô ta vậy.
Trên bàn, một bộ mỹ phẩm chăm sóc da còn nguyên hộp đã bị mở ra bừa bãi.
Nước dưỡng đổ tràn cả mặt bàn.
Cơn giận trong tôi bốc lên nghẹn nơi cổ họng, suýt chút nữa không thở nổi.
Trình Dã theo sau bước vào.
Thấy ánh mắt tôi rơi vào mặt bàn, anh ta cười cười:
“Chu Tang, vừa rồi anh đã thay em xin lỗi Ôn Vãn rồi.”
“Cô ấy nói không trách em đâu, nhưng anh nghĩ, nếu em xin lỗi thì cũng nên có quà bù lỗi chứ, cho nên anh đã lấy…”
“CÚT RA NGOÀI CHO TÔI!!!!!!!”
Câu nói chưa kịp dứt đã bị tiếng gào của tôi cắt ngang.
Trình Dã sầm mặt, trừng mắt nhìn tôi:
“Em vừa nói cái gì?”
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta, rồi lập tức kéo tấm chăn trên người Ôn Vãn ra, túm lấy cổ áo cô ta lôi dậy.
Tôi nắm chặt lấy Ôn Vãn, đẩy thẳng ra ngoài.
“Chu Tang, cậu làm cái gì vậy?!!”
Trình Dã định lao đến ngăn tôi, nhưng tôi cũng dùng lực đẩy anh ta ra luôn.
Chưa dừng lại ở đó, tôi lôi cả vali và quần áo của Ôn Vãn ném hết ra ngoài hành lang, đồ đạc vương vãi khắp nơi.
“ĐỦ RỒI!!! CHU TANG!”
“Em lại lên cơn gì vậy hả? Em không muốn sống yên ổn nữa đúng không?”
“Em đừng có làm loạn nữa được không?!”
Trình Dã lúc này trông cực kỳ kích động.
“Vừa rồi em sỉ nhục Ôn Vãn ngoài đường, người ta còn chẳng chấp nhặt với em.
Biết em không vui, không muốn cô ấy ở cùng anh, nên cô ấy mới chủ động đề nghị chuyển sang ở cùng em!
Em nhìn lại mình đi, em quá đáng đến mức nào rồi?!”
Phía sau anh ta là gương mặt đẫm nước mắt của Ôn Vãn.
“Chu Tang! Sao cậu có thể đối xử với tớ như vậy chứ?”
“Cậu sỉ nhục tớ, tớ còn có thể nhịn, vì tớ biết tớ không có tư cách để trách cậu!”
“Tớ biết hai người là thanh mai trúc mã, tớ cũng chẳng muốn xen vào đâu, tớ đã định dọn đi rồi, tớ đã xuống tận dưới lầu!”
“Là Trình Dã bảo tớ quay lại ở cùng cậu, tớ nghĩ… chí ít nếu tớ ở cùng cậu, thì cậu sẽ không sỉ nhục tớ nữa!”
“Nhưng không ngờ… cậu lại trực tiếp đuổi tớ đi!”
“Chu Tang, tớ cũng có lòng tự trọng đấy! Tớ đã nhường Trình Dã cho cậu rồi, cậu còn chưa hài lòng sao? Cậu muốn dồn tớ đến chết phải không? Cậu nói đi, có phải vậy không?!”
Tôi cười lạnh.
“Dồn cậu đến chết?”
“Tôi chỉ đòi lại tiền vé máy bay của chính mình, thế là sai sao?”
“Các người tự tiện vào phòng tôi, còn dùng đồ của tôi — như vậy là phạm pháp đấy!”
“Ôn Vãn, tôi mặc kệ cô với Trình Dã rốt cuộc là quan hệ gì, thật sự, tôi không quan tâm!”
“Tôi không để tâm việc hai người có ở chung hay không, cũng không quan tâm các người có vui vẻ hay không!”Đọc full tại page Vân hạ tương tư
“Bây giờ, tôi chỉ mong các người đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa — được không? Bởi vì tôi thực sự, thực sự cảm thấy kinh tởm!”
Không đợi bọn họ lên tiếng, tôi “rầm” một tiếng, đóng sập cửa lại.
Bên ngoài, Trình Dã tức giận đá mạnh một cái vào cửa:
“Chu Tang, em đừng có mà hối hận!!!”
Rất nhanh, tôi nhận được một tấm ảnh do Ôn Vãn gửi đến.
Trên chiếc giường lộn xộn, một vệt đỏ chói mắt.
Cô ta bị người đàn ông ôm chặt vào lòng.
Cô ta viết:
“Cậu thua rồi.”
Một cơn buồn nôn dâng lên cuồn cuộn.
Tôi không kìm được, lao vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
Khó khăn lắm mới bước ra được, tôi lắc lắc cái đầu vẫn còn quay cuồng hỗn loạn.
Nói sao nhỉ…
Bảo là đau lòng thì cũng không hẳn.
Nhưng nói không đau, hình như cũng không đúng.
Dù sao, đó cũng là những tháng năm thanh xuân của tôi suốt mấy năm trời.
Thế nhưng giờ…
Thật sự kết thúc rồi.
Tôi xóa kết bạn với Ôn Vãn, cũng chặn luôn Trình Dã.
Không chút luyến tiếc, tôi vứt điện thoại sang một bên.
Rồi gom hết mỹ phẩm mà Ôn Vãn đã dùng ném vào thùng rác, gọi nhân viên đến thay toàn bộ ga giường và chăn gối.
Tối đó, tôi tưởng mình sẽ trằn trọc suốt đêm.
Tưởng rằng mình sẽ mất ngủ đến tận sáng.
Thế nhưng thật kỳ lạ —
tôi lại ngủ một mạch đến sáng, rất ngon lành.
Tôi nhìn trần nhà một lúc lâu, rồi bỗng không nhịn được mà bật cười.
10
Lúc ra ngoài ăn tối, tôi bắt gặp hai người họ vừa bao được một chiếc xe, có vẻ định đi chơi vài ngày.
Ôn Vãn thấy tôi, mỉm cười bước lại gần.
“Chu Tang, bọn tớ định đi quanh đây chơi hai ngày, cậu có muốn đi cùng không?”
Trình Dã đứng sau lưng cô ta, ánh mắt phức tạp nhìn tôi.
Tôi lùi lại hai bước, cười nhạt: “Hai người đi đi, tôi không làm phiền đâu.”
Mắt Ôn Vãn sáng lên một chút.
Nhưng Trình Dã lại bước lên một bước,
“Mẹ anh gọi điện nói giấy báo nhập học đã về rồi, của em có chưa?”
Tôi gật đầu.
Trình Dã thở phào nhẹ nhõm:
“Vậy anh nói với mẹ là chúng ta tổ chức tiệc mừng nhập học chung nhé?”
Tôi mỉm cười nhạt: “Không cần đâu.”
Sắc mặt Trình Dã cứng đờ: “Tại sao?”
Tôi khẽ vẫy tay với cả hai: “Chúc hai người chơi vui vẻ.”
Rồi tôi quay người bước đi.
11
Ba ngày tiếp theo, tôi đi chơi hết mấy điểm du lịch nổi tiếng gần đó.
Tất nhiên, tôi cũng tranh thủ chụp một bộ ảnh chân dung.
Bình thường tôi rất ít khi ăn diện, không ngờ hôm đó trang điểm lên lại xinh bất ngờ.
Ngay cả cô thợ trang điểm cũng khen tôi không ngớt lời.
Tâm trạng tôi rất vui, không kìm được mà tự chụp vài tấm, rồi đăng lên vòng bạn bè.
Không ngờ được khá nhiều người thả tim.
Ai cũng nói: lần đầu tiên thấy một Chu Tang như thế này.
Thậm chí có bạn học còn nhắn tin trêu tôi:
“Chu Tang, lên đại học đừng yêu vội nhé, đợi tớ lớn đã!”
Khi tôi đang vừa nói chuyện vừa đùa giỡn với bạn bè, điện thoại lại hiện lên một cuộc gọi lạ.
Bắt máy — là Trình Dã.
Giọng anh ta có chút cẩn thận:
“Tang Tang, em chặn anh rồi.”
Tôi không nói gì.
Bên kia im lặng một chút, rồi thở dài:
“Tang Tang, mình làm hòa đi được không? Đừng giận nữa mà.”
Tôi vừa định tắt máy, thì bên kia như đoán được:
“Đừng tắt, đừng tắt mà Tang Tang… anh chỉ muốn hỏi, bọn anh chuẩn bị về rồi, em… em có muốn về cùng bọn anh không?”
Tôi bật cười lạnh.
Vé của họ là vé máy bay khứ hồi.
Anh ta biết rõ giờ muốn mua vé rất khó.
Đừng nói là máy bay, ngay cả vé tàu cũng gần như không có.
Tôi lập tức tắt máy, chặn và xóa luôn một thể.
Thật ra tôi cũng đã chuẩn bị về rồi, chỉ là không mua được vé máy bay, còn vé tàu thì rất khan hiếm.
Tôi bàn với mẹ, quyết định đi chơi thêm một thời gian.
Tôi muốn đến Lệ Giang.
Mẹ tôi cũng rất ủng hộ.