Tôi làm thủ tục xong, chẳng buồn đáp lời, kéo vali định lên phòng.
Đi ngang qua Trình Dã, tay tôi bị anh ta kéo mạnh lại.

Trình Dã nhíu mày, sắc mặt cũng không dễ coi chút nào.

“Chu Tang, em làm loạn đủ chưa hả?”
“Anh cố tình không liên lạc với em mấy ngày nay, em vẫn không biết mình sai ở đâu sao?”
“Em có ý gì? Không nghe thấy Ôn Vãn đang nói chuyện với em à?”
“Em xem thường người khác phải không?!”

Ôn Vãn như bị dọa sợ, liên tục xua tay, giúp tôi nói đỡ:
“Ah Dã, anh đừng to tiếng như vậy mà!”
“Anh hung dữ với Chu Tang quá rồi đó!”

Nói xong lại quay sang tôi, vẻ mặt áy náy:
“Chu Tang, cậu đừng hiểu lầm nha, anh ấy vốn thế mà, ngoài đối xử tốt với tớ thì với ai cũng thiếu kiên nhẫn cả.”
“Tớ biết hai người mới là thanh mai trúc mã, cũng biết trong lòng Trình Dã, tớ không thể bằng cậu được đâu. Tớ sẽ không phá hoại tình cảm của hai người, cậu yên tâm!”

Vừa nói, cô ta vừa định nắm lấy tay tôi.
Nhưng tôi vừa thu tay lại, cô ta liền lùi mấy bước, ngã nhào xuống đất.

“Ôn Vãn!”

Tôi lập tức bị đẩy mạnh một cái.
Loạng choạng, cả người lẫn vali ngã sõng soài xuống đất.

“Chu Tang! Em làm gì vậy hả?!”
“Ngay trước mặt tôi mà em còn dám bắt nạt Ôn Vãn?! Trong khi Ôn Vãn còn lo lắng không biết sao em vẫn chưa tới! Biết em độc ác thế này thì bọn tôi đã sớm rời khỏi Lhasa rồi, ai mà thèm lo sống chết gì cho em nữa!”

Cảm nhận cơn đau rát bỏng nơi đầu gối, tôi hít sâu một hơi, gượng đứng dậy.
Ngẩng đầu lên, tôi liền thấy Trình Dã đang ôm chặt lấy Ôn Vãn trong lòng, ánh mắt thất vọng nhìn tôi:

“Chu Tang, xin lỗi Vãn Vãn đi.
Không thì đừng mơ tổ chức tiệc mừng nhập học chung với tôi!”

Bước chân tôi khựng lại.
Ánh mắt Trình Dã ánh lên vẻ đắc ý.

“Tang Tang, tuy lúc điền nguyện vọng anh đang bận làm thêm với Vãn Vãn,
nhưng anh biết em từng đến tìm anh hai lần, chắc chắn là để hỏi xem anh nộp vào trường nào đúng không?
Nếu bây giờ em xin lỗi Vãn Vãn, anh vẫn có thể tha thứ cho em.
Chúng ta vẫn có thể làm theo lời hứa ban đầu – cùng tổ chức tiệc mừng, cùng vào đại học.
Còn nếu em cứ bướng bỉnh như vậy, thì đừng trách anh.”

Vừa dứt lời, đạn mạc lại rào rào xuất hiện:

【Ha ha ha, nhìn cảnh nam chính che chở vợ mà đã quá đi mất! Nữ phụ đúng là độc ác, dám bắt nạt bảo bối của tôi, thật muốn đập cho cô ta một trận!】
【Chậc chậc chậc, nữ phụ còn biết xấu hổ không vậy? Một mặt thì cố tình lê la chậm chạp mãi đến hôm nay mới tới Lhasa, mặt khác lại mặt dày đến ở chung khách sạn với nam nữ chính, đúng là trà xanh!】
【Đúng đó, ngoài mặt thì như thể đã buông bỏ, nhưng thật ra nữ phụ yêu điên cuồng luôn ấy chứ! Bị đổi vé máy bay mà vẫn lóc cóc ngồi tàu đến tận đây! Nhưng đến thì cũng tốt, nhân vật công cụ như nữ phụ mà đến rồi, tình cảm nam nữ chính chắc chắn sẽ tăng tốc siêu nhanh luôn~】
【Nữ chính thật sự quá yêu rồi, lúc điền nguyện vọng còn tìm nam chính mấy lần cơ! Nhưng lúc đó nam chính đang thương xót nữ chính đi làm vất vả, mỗi ngày đều đưa đón cô ấy, thời gian đâu mà để ý nữ phụ!】

Tôi nheo mắt lại — cuối cùng thì, tôi cũng đã nhớ ra rồi.

Sau khi điền nguyện vọng xong, đúng là tôi đã từng đến tìm Trình Dã hai lần.
Nhưng khi đó anh ấy đang đi làm thêm với Ôn Vãn, cả hai lần tôi đều không gặp được.

Thật ra anh ấy đã hiểu lầm.
Tuy tôi đúng là đã đến tìm anh ấy hai lần, nhưng lúc đó tôi đã điền xong nguyện vọng từ lâu rồi.
Tôi chỉ muốn đến nói cho anh biết rằng… tôi không thể học cùng trường đại học với anh nữa.

Có lẽ trong mắt Trình Dã, hai lần tôi đến tìm anh ấy là để dò xem anh ấy đăng ký trường nào?
Cũng đúng.
Cùng học chung đại học, cùng tổ chức tiệc mừng nhập học…
vẫn luôn là điều mà tôi từng rất mong chờ.

Anh ấy biết rõ điều đó.
Cho nên khi điền nguyện vọng, anh mới chẳng buồn nói với tôi một lời,
liền cùng Ôn Vãn chọn luôn một trường đại học trong tỉnh.

Anh cho rằng không cần phải nói, tôi cũng sẽ tìm mọi cách để đỗ cùng trường với anh.
Bởi vì khi học cấp ba, tôi đã từng làm chuyện ngu ngốc ấy rồi.
Cho nên anh tin chắc tôi sẽ chọn đại học trong tỉnh.

Nhưng bây giờ,
anh lại muốn dùng kỳ vọng đó để uy hiếp tôi,
như thể nếu không tổ chức tiệc nhập học chung với anh
sẽ là chuyện gì đó khiến tôi đau lòng lắm vậy.

Đáng tiếc là anh không biết,
những điều đó tôi đã không còn bận tâm nữa rồi.
Trái tim tôi cũng đã nguội lạnh từ lâu
sau từng lần bị bỏ rơi, bị xem nhẹ, bị lựa chọn làm người thừa.

Tôi xách vali lên phòng khách sạn.

Thật ra trước khi nhận phòng, tôi đã từng nghĩ đến chuyện đổi sang khách sạn khác.
Nói thật thì, để không ảnh hưởng đến tâm trạng, tôi thật sự không muốn ở cùng khách sạn với bọn họ.Đọc full tại page Vân hạ tương tư
Nhưng bây giờ đang là mùa hè, khách du lịch đến đây rất đông,
khách sạn gần như đều kín phòng.

Dù có cố gắng đặt được chỗ khác, thì giá phòng cũng đắt hơn chỗ này vài trăm, thậm chí cả ngàn tệ một đêm.
Tôi nghĩ lại một chút, rồi thôi.

Tôi chẳng làm gì có lỗi với họ,
nên cũng không cần thiết phải tránh mặt.

Còn việc có chạm mặt hay không…
tôi thật sự chẳng buồn quan tâm nữa.

8

Có vẻ như cố tình chọc tức tôi, sau khi tôi nhận phòng, Trình Dã và Ôn Vãn vẫn ở chung một phòng.
Hai người ăn cùng, ở cùng, đi đâu cũng dính lấy nhau như hình với bóng, nhìn chẳng khác gì một cặp tình nhân đang yêu say đắm.

Tôi chẳng buồn để tâm đến họ.
Nghỉ ngơi một lát, tôi ra ngoài ăn ở một nhà hàng nổi tiếng trên mạng tại đây.
Trước khi đến, tôi đã gặp một bạn du lịch bụi trên chuyến tàu từ Lan Châu đến Đôn Hoàng, người đó nhiệt tình giới thiệu nhà hàng này, bảo đồ ăn rất ngon.
Vì vậy tôi đã đặt chỗ trước mấy ngày, dù còn chưa đến Lhasa.

Khi đến trước cửa nhà hàng, tôi thấy có rất nhiều người đang xếp hàng.
Và trong số đó… lại có cả Trình Dã và Ôn Vãn.
Thấy tôi, nụ cười trên mặt Ôn Vãn liền nhạt đi.

“Chu Tang, cậu cũng đến ăn à?”

Trình Dã dường như vẫn còn giận chuyện tôi không xin lỗi Ôn Vãn, liếc tôi một cái lạnh lùng rồi quay mặt đi.
Thấy tôi không nói gì, Ôn Vãn cũng không để bụng, tiếp tục nói:

“Chu Tang, hay cậu ăn cùng bọn mình luôn đi? Nhà hàng này mắc lắm đó, ba người cùng ăn thì chia tiền ra cũng đỡ hơn mà.”

Chưa kịp để tôi phản ứng, cô ta lại làm ra vẻ ngạc nhiên:
“Ôi, xin lỗi nha, tớ quên là nhà cậu điều kiện tốt mà, chắc cũng mang theo nhiều tiền lắm nhỉ?”

“Không như tớ đâu, chỉ để dành tiền du lịch đến Lhasa này thôi mà đã phải chắt chiu mấy tháng trời…”

Giọng Ôn Vãn có phần hơi lớn,
còn phía trước nhà hàng thì đông người đang xếp hàng,
nghe được mấy câu ấy, vài ánh mắt đầy ẩn ý liền đổ dồn về phía tôi.

Nhắc đến chuyện này, tôi chợt nhớ đến chiếc vé máy bay bị huỷ của mình.
Tôi bước lên vài bước.

“Đã vậy thì… tiện đây cậu trả lại tiền vé máy bay của tôi đi chứ?”

Ôn Vãn giật mình, “Cái… cái gì cơ?”

Tôi làm ra vẻ ngạc nhiên:
“Cậu không biết à? Vé khứ hồi máy bay của cậu, gần sáu ngàn tệ đấy, là tôi trả. Chuyển khoản lại cho tôi đi.”

Tôi mỉm cười, mở mã QR thanh toán.

Chuyến đi này đã được lên kế hoạch từ sớm.
Khi đặt vé máy bay, tôi ngại phiền nên nhờ Trình Dã đặt giúp, rồi chuyển tiền cho anh ấy.
Vì vậy, khi huỷ vé, tiền hoàn lại được chuyển về tài khoản của Trình Dã.
Nhưng… anh ta chưa bao giờ chuyển lại cho tôi.

Thấy sắc mặt Ôn Vãn cứng đờ, Trình Dã đột nhiên cũng nổi nóng:

“Chu Tang, em có ý gì hả? Chút tiền vé máy bay anh còn thiếu em chắc?”

Tôi thu lại nụ cười.

“Vậy thì chuyển đi.”

Trình Dã đen mặt, miễn cưỡng chuyển cho tôi hơn năm nghìn tệ.
Tôi bất ngờ bật cười:

“Ôn Vãn, tôi cứ tưởng cậu thật sự là kiểu nữ chính độc lập cơ đấy.”
“Hoá ra đi du lịch cũng phải dùng tiền đàn ông à?”