5
Khoang riêng khá yên tĩnh.
Dù giá hơi đắt, nhưng ngồi nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ không ngừng thay đổi, tâm trạng u uất của tôi cũng dần dịu lại.
Ngày hôm sau, tôi thuận lợi xuống tàu ở Tây An.
Tôi mua bản đồ Tây An, khoanh tròn vài địa điểm muốn đi, rồi lên mạng tra thêm kinh nghiệm du lịch.
Hôm đó đến nơi hơi muộn, tôi đặt khách sạn ở gần khu du lịch.
Vừa nằm xuống nghỉ, tôi lướt thấy bài đăng mới của Ôn Vãn trên vòng bạn bè:
【Căn phòng cuối cùng nhường lại cho một đôi tình nhân, giờ mình chỉ có thể chen chúc với ai đó trong một phòng thôi, ngại quá đi mất~】
Bức ảnh là căn phòng khách sạn.
Tuy không chụp thẳng vào giường, nhưng trong tấm kính phản chiếu, có thể thấy rõ hình bóng Trình Dã đang nằm trên giường chơi điện thoại.
Tay tôi cầm điện thoại khựng lại.
Cùng lúc đó, điện thoại rung lên một cái.
Là Trình Dã:
【Em đến đâu rồi? Ôn Vãn nói phong cảnh dọc đường đẹp lắm, em chụp gửi anh xem đi.】
Thấy tôi không trả lời, anh ta lại gửi thêm một tin 【?】 nữa.
Tôi cười khẩy.
Đặt báo thức, tắt điện thoại.
Ngủ!
【Ối dồi ôi mọi người nhìn kìa, nữ phụ còn bày đặt kiêu nữa chứ, tưởng không trả lời thì nam chính sẽ lo lắng sao?】
【Tôi thấy cô ta còn tra cả hướng dẫn du lịch, như thể định ở lại Tây An chơi mấy ngày ấy, con người này sao ích kỷ vậy? Không biết nam nữ chính đang đợi cô ta ở Lhasa à? Chỉ biết nghĩ cho mình!】
【Đúng thế! Nam chính không thấy tin nhắn của cô ta, giờ đến nữ chính nói gì anh ta cũng chỉ ậm ừ cho qua! Nữ phụ không thể ngừng gây rối à? Không phá hoại tình cảm nam nữ chính là cô ta chết chắc? Đồ tiện nhân!】
【Không sao đâu, cô ta thích gây chuyện thì cứ để gây, đến khi chưa kịp tới Lhasa, nam nữ chính đã yêu nhau chết đi sống lại rồi, đến lúc đó xem cô ta có tức đến hộc máu không!】
【Đúng vậy đó, nhìn cái vẻ thảnh thơi của cô ta mà tức điên lên được! Cô ta càng làm quá bây giờ, đến Lhasa thì càng đau lòng, hehe~】
【Kệ cô ta đi, chẳng mấy nữa là được xem bộ dạng phát điên của nữ phụ rồi, hahaha!】
Tôi không nhìn những dòng đạn mạc nữa, nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
6
Tôi chơi một ngày thật vui vẻ ở Tây An, sau đó mới mở điện thoại chuẩn bị mua vé tàu.
Từ đây đến Lhasa có khá nhiều vé tàu.
Nhưng tôi không mua vé đến Lhasa, mà chọn vé đi Lan Châu.
Trong thời gian đó, thấy tôi mãi không trả lời tin nhắn, Trình Dã liền gọi điện đến.
Tôi vô tình chạm phải lúc lấy điện thoại ra, đành phải bắt máy.
“Tang Tang? Em đến đâu rồi?”
Tôi nghe giọng Trình Dã vang lên ở đầu dây bên kia.
“Có chuyện gì vậy?” Tôi ngừng một chút, giọng thản nhiên.
Ở đầu dây bên kia, có vẻ Trình Dã nghe ra sự lạnh nhạt của tôi.
Anh ta im lặng một lúc, rồi làm ra vẻ thoải mái:
“Tang Tang, em đến đâu rồi? Anh ra ga tàu đón em.”
Tôi ngập ngừng một lát, rồi nói: “Không cần đâu, các người cứ chơi đi.”
Không nằm ngoài dự đoán, Trình Dã lập tức nổi nóng ở đầu dây bên kia.
“Chu Tang, em có ý gì? Cái gì mà ‘các người tự chơi’?!”
“Chẳng phải đến Lhasa là mơ ước bao lâu nay của em sao? Bây giờ anh đã từ chối chuyến du lịch với đám bạn đến Hải Nam để đi cùng em đến cái chốn hoang vu này, mà em còn ra vẻ tiểu thư với anh?!”
Thấy tôi vẫn im lặng, cơn giận của Trình Dã dường như cũng dịu lại đôi chút.
Anh ta do dự hỏi: “Chu Tang, chẳng lẽ em thật sự giận à?”
“Chỉ vì anh đưa vé máy bay của em cho Ôn Vãn?”
Chưa kịp để tôi đáp, Trình Dã đã bật cười khẩy,
“Chu Tang, em quá đáng rồi đấy! Em còn định làm loạn đến bao giờ?!”
“Anh chẳng đã nói rồi sao? Anh chỉ muốn giúp Ôn Vãn hoàn thành ước mơ được đi máy bay một lần! Chuyện nhỏ như vậy mà em cũng phải để bụng à?!”
“Em cứ làm loạn đi! Ngoài anh ra, ai có thể chịu nổi cái tính khí thất thường của em?!”
Tôi nhìn màn hình điện thoại vang lên tiếng tút tút, khẽ thở dài.
Tôi là người tính khí tồi sao?
Rõ ràng là người bỏ rơi tôi là anh ta.
Rõ ràng tôi còn chưa từng nói một lời quá đáng nào.
Vậy mà tôi lại là người mang tiếng “tính khí tồi”?
【Ha ha ha, nữ phụ chắc hoang mang lắm nhỉ? Có nữ chính biết điều như thiên thần làm nền, cô ta còn tưởng nam chính sẽ tiếp tục dỗ dành mình cơ đấy.】
【Còn bày đặt làm giá, cố tình ở lại Tây An, rồi lại còn định đi Lan Châu nữa! Cô ta tưởng mình quan trọng với nam chính lắm chắc, cười chết mất!】
【Chậc chậc, nữ phụ có biết cái gì gọi là ‘giữ chừng mực’ không đấy?!】
Tôi mặc kệ những dòng đạn mạc kia, tiếp tục ở lại Lan Châu thêm ba ngày, rồi thuận tiện ghé qua Đôn Hoàng.Đọc full tại page Vân hạ tương tư
Phong cảnh ở Đôn Hoàng là thứ mà ở Hải Thành chắc chắn không thể nào thấy được.
Sa mạc mênh mông và suối Nguyệt Nha đều khiến tôi phải trầm trồ thán phục.
Tôi còn được tận mắt chiêm ngưỡng những bức bích họa khiến người ta phải kinh ngạc.
Chuyến đi Đôn Hoàng này quả thật không uổng chút nào.
Tôi ở lại Đôn Hoàng thêm ba ngày nữa, rồi mới lên tàu đi Lhasa.
Điều kỳ lạ là suốt tám chín ngày qua, tôi lại rất hiếm khi nghĩ đến Trình Dã.
Giống như khoảnh khắc tôi buông tay, anh ta cũng thực sự mờ dần khỏi tầm mắt tôi.
Tôi từng đọc một bài viết trên mạng,
trong đó nói rằng để hình thành một thói quen, thật ra chỉ cần bảy ngày.
Tôi nghĩ… điều đó đúng.
Bởi vì quả thật, ngay cả những đêm khuya tĩnh lặng nhất, tôi cũng hiếm khi nghĩ đến anh ấy.
Từ lần cuối Trình Dã nhắn tin cho tôi, anh ấy không còn liên lạc thêm lần nào nữa.
Những ngày này, gần như chúng tôi hoàn toàn cắt đứt liên lạc.
Chỉ có vòng bạn bè của anh ấy là cập nhật liên tục.
Suốt thời gian này, anh ta đều ở bên Ôn Vãn.
Hai người ở chung một phòng.
Chụp ảnh tạo hình trái tim trước cung Potala.
Lại còn check-in ở Đại Chiêu Tự.
Thậm chí còn mặc đồ đôi chụp ảnh ở phố Bát Giác.
Mỗi ngày tám bài đăng.
Gần như bài nào cũng là ảnh chụp chung của anh ta và Ôn Vãn.
Thế nhưng khi nhìn thấy… tôi lại không có bất kỳ cảm xúc gì.
Thậm chí—
còn thấy… họ thật ra rất xứng đôi.
7
Vừa đến Lhasa, tôi đã nhận được tin nhắn từ mẹ:
「Tang Tang, giấy báo nhập học của con đến rồi này.」
「À đúng rồi, mẹ của Trình Dã vừa gọi điện, hỏi có muốn tổ chức tiệc mừng nhập học cùng không. Trình Dã chẳng phải vẫn chưa biết con đăng ký vào Bắc Thành sao?」
Tôi còn đang nghĩ xem nên trả lời thế nào thì đột nhiên bị ai đó vỗ mạnh vào vai.
“Chu Tang! Thật sự là em rồi!”
Trước mặt tôi là một nam một nữ — chính là Trình Dã và Ôn Vãn.
Ánh mắt Trình Dã sáng lên khi nhìn thấy tôi, lập tức bước tới.
Tôi chỉ lạnh nhạt liếc nhìn hai người, rồi đi thẳng tới quầy lễ tân làm thủ tục nhận phòng.
Ôn Vãn có vẻ không nhận ra sự lạnh nhạt của tôi, còn đi theo sau.
“Chu Tang, sao giờ mới đến vậy? Cậu không biết Lhasa vui lắm đâu!”
“Tớ với Trình Dã gần như chơi hết nửa Lhasa rồi đấy! Cậu muốn đi đâu nữa, để Trình Dã đi cùng cậu nha!”