Tôi là đại tiểu thư ác độc trong truyện thanh xuân vườn trường.
Học thần nghèo đến mức không đủ tiền mua cơm, chỉ có thể uống nước lạnh để lót bụng.
Tôi kiêu ngạo móc ví ra:
“Cho cậu đấy.”
Học thần sững người, cầm đồng xu một tệ, vẻ mặt đầy cạn lời.
“Chê ít à?” Tôi ghét bỏ anh ta tham lam, “Chừng đó mua được hai gói mì cay rồi đó, biết không?”
Phải rồi, tôi sinh ra trong gia đình giàu nứt đố đổ vách, nhưng bản thân thì nghèo sắp chết đói.
1
Tôi – một đại tiểu thư ác độc – sống rất tủi nhục, đúng là không còn gì tệ hơn.
Tin đồn trong trường nói tôi ném tiền như rác trong các cửa hàng đồ hiệu, buồn chán thì đi trượt tuyết ở Thụy Sĩ bằng máy bay riêng, quà sinh nhật là một tòa lâu đài cổ ở Anh.
Thực tế thì hoàn toàn ngược lại.
Hiện tại tôi đang đứng cùng nam phụ ác độc, cùng nhau nuốt nước miếng nhìn quầy bán bánh nướng lạnh bên đường.
Tác giả gốc rất công bằng, cả nữ phụ và nam phụ ác đều tồn tại để gây khó dễ – nữ phụ làm khổ nữ chính, nam phụ làm khổ nam chính.
“Anh có ba tệ.” – Hàn Chu móc ra ba tờ tiền giấy nhàu nhĩ.
“Tôi có hai tệ!” – Tôi đổ ra hai đồng xu.
Cả hai mắt sáng rỡ, đồng thanh: “Bác ơi, cho một suất bánh nướng lạnh! Loại nhỏ thôi!”
Bánh nướng màu vàng óng ánh được đưa tới.
“Bác ơi, cho thêm cái chén giấy nữa.”
“Năm hào một cái.”
Hàn Chu lắc đầu: “Vậy thôi, lấy túi nilon chia cũng được.”
“Tổng cộng sáu tệ, anh ba tệ, tôi hai tệ, còn một tệ để lại sau.”
“Xúc xích có năm miếng, tôi ba miếng, cô hai miếng.”
“Anh không ăn rau mùi, tất cả để tôi. Cho công bằng, miếng bánh lạnh còn lại để anh.”
Ông chủ quầy nhếch mép:
“Cả hai mặc toàn đồ hiệu, cãi nhau vì mấy thứ này có cần thiết không?”
Hàn Chu có phần xấu hổ, gãi mũi định cứu vớt hình tượng cậu ấm nhà giàu của mình.
Anh ta móc điện thoại ra:
“Trong ví WeChat tôi còn một tệ, cho tôi thêm! Một! Cây! Xúc! Xích!”
Ông chủ cười khẩy: “Nhìn khí thế của cậu, tôi tưởng cậu bao trọn quán đấy. Xin lỗi nhé, xúc xích một cây giá một tệ rưỡi.”
Tôi không nhịn được bật cười.
Hàn Chu tức tối lườm tôi: “Nguyên Minh Nguyệt, cô còn cười nổi à? Tôi khốn khổ như hôm nay không phải đều do ba cô sao!”
2
Ba tôi là ai? Là đại gia nổi danh khắp thành phố A, không ai không biết.
Ông là đời thứ ba của nhà giàu, đúng chuẩn sinh ra đã ngậm thìa vàng – người thắng ngay từ vạch xuất phát.
Tiền bạc với ông như lá rụng mùa thu – nhiều, mà chẳng đáng bận tâm.
Nếu có hôm nào ông tiêu tiền như nước, mẹ tôi sẽ lo lắng hỏi han: “Gần đây sao tiết kiệm thế?”
Bởi vì ông ấy tiêu tiền như thác đổ, tuôn trào ba ngàn thước, một bữa sáng tốn ba vạn tệ.
Như bao cậu ấm vô năng nhưng tự tin thái quá khác, ba tôi dính phải thứ không nên dính – khởi nghiệp.
Tốc độ đốt tiền còn nhanh hơn tốc độ quay đầu suy nghĩ của ông.
Khi tôi học mẫu giáo, nhà tôi dọn từ biệt thự trên núi về biệt thự trong nội thành, rồi lại chuyển về căn hộ tầng trệt, cuối cùng ổn định tại một chung cư nhỏ vùng ven.
Ba nhìn chiếc Wuling nổ lốp, lại nhìn mẹ tôi không có lấy một món trang sức, cuối cùng ánh mắt dừng trên chiếc váy không nhãn hiệu tôi mặc.
“Vợ ơi, con ơi, ba xin lỗi hai mẹ con nhiều lắm!”
Cả nhà ba người ôm nhau khóc ròng.
Sau khi thấm thía nỗi đau, ông quyết chí vực dậy cơ nghiệp.
May thay, vận chưa tận, đường nước không thông thì đường bộ thông.
Dù công việc vẫn be bét, nhưng ông ba của ba tôi ở Hồng Kông qua đời.
Ông cụ cả đời không kết hôn, không con cháu, chỉ có một đứa cháu gái là mẹ tôi.
Đang ngồi nhà chơi, di sản kếch xù từ trên trời rơi xuống.
Tái sinh từ vực thẳm, ba tôi ngoan hẳn, hiểu ra mình không hợp làm ăn, tâm nguyện duy nhất là giữ gìn cơ nghiệp.
Cùng lúc đó, ông cũng đổi mới tư tưởng dạy con.
Phải cho con ăn ngon mặc đẹp, nhưng không thể để trong tay con có quá nhiều tiền – bằng không, nó sẽ “bay”.Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Ông còn lấy mình làm ví dụ, thuyết phục cả bạn thân – chính là ba của Hàn Chu.
“Nếu con mà bay đi khởi nghiệp, thì toi đời rồi!”
“Ba như ông ba ở Hồng Kông, đâu dễ gặp được.”
Ba Hàn gật đầu: “Đúng quá rồi.”
Vì vậy, tôi được ăn thực phẩm nhập khẩu, học piano năm chữ số một giờ, có tài xế riêng đưa đón.
Nhưng trong túi chỉ có ba tệ.
Ban đầu tôi tính âm thầm bán bớt đồ, vì toàn hàng hiệu, bán đồ cũ cũng kiếm kha khá.
Kết quả, ba tôi thuê hẳn chuyên gia kiểm định đồ hiệu, ghi chép kỹ lưỡng mỗi món tôi mang ra và mang về.
Ngay cả hàng nhái cao cấp cũng không thoát khỏi con mắt ông ấy.
Giấc mơ làm con buôn đồ cũ tan thành mây khói.
Một đại tiểu thư nghèo rớt mồng tơi như vậy, lại còn phải đi bao dưỡng nam chính nghèo.
Bao bằng cái gì? Chính khí đầy mình sao?
Hệ thống cười gượng hai tiếng: “Cô là nữ phụ ác độc, chính khí cũng không có luôn.”
Ờ há, tôi là nhân vật phản diện mà…
3
Người xấu thì không an phận, người xấu thì phải gây phiền cho nam chính.
Tôi nhẹ nhàng đẩy cánh cửa nhỏ trên sân thượng, khoanh tay trước ngực, ngẩng cao đầu bước đến.
Đôi giày da đắt đỏ phát ra tiếng lộp cộp – báo hiệu ác ma đã vung roi lên.
Phía trước, Phó Cảnh Hành mặc chiếc áo thun xám bạc màu, ngồi lẻ loi trên ghế dài.
Giờ nghỉ trưa, ai nấy đều ăn cơm, chỉ có cậu ta cầm ly nước, ngơ ngẩn nhìn trời xanh mây trắng.
Sao có người tắm trong nắng mà vẫn phủ đầy u ám thế nhỉ?
Cứ như mọi đám mây đen trên đời đều đậu trên đầu cậu ta vậy.
Tôi bước tới, chắn ngang ánh nắng trước mặt cậu ta.
Không nói một lời, chống nạnh, cúi nhìn từ trên xuống.
Phó Cảnh Hành ngẩng đầu, gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ khó hiểu:
“Bài làm xong rồi tôi để trên bàn cô rồi, không thấy à?”
“Tiểu thư, còn dặn dò gì nữa không?”
Cậu ta nghiêng đầu cười cười.
Tôi bắt đầu “diễn”: “Hết tiền ăn cơm rồi sao? Trốn lên đây uống nước lạnh à?”
Tôi lén nhìn mấy dòng thoại Hàn trong lòng bàn tay:
“Lớp trưởng, đầu óc thông minh xuất chúng thế này, gương mặt lại đẹp nghiêng nước nghiêng thành…” (vừa nói vừa bóp mặt nam chính)
“Sao lại rơi vào hoàn cảnh này chứ?” (bày ra vẻ đau đớn khôn nguôi)
“Một người nghèo như cậu, thực sự tin chỉ dựa vào bản thân mà có thể đổi đời sao?” (cười nhếch mép đầy mị hoặc)
“Hay là, để tôi làm vị cứu tinh của cậu nhé?” (ném tiền vào mặt cậu ta)
Tôi diễn từng bước đều chuẩn chỉnh, chỉ có bước cuối cùng là chần chừ.
Tiền quý giá như vậy, sao lại phải đưa cho người khác chứ?
Nhưng không đưa thì làm sao mà làm “cứu tinh” của Phó Cảnh Hành?
Cuối cùng, tôi cắn răng móc ví ra, ném sạch tiền cho cậu ta.
“Cho cậu đấy!”
Phó Cảnh Hành cúi người nhặt tiền dưới đất, sống lưng còng lại đầy bất cam.
Tôi đúng là… quá độc ác.
Cậu ta đứng dậy, cầm đồng xu một tệ, cười nhạt:
“Bây giờ muốn ngồi thú nhún cũng phải bỏ vào hai đồng cơ, vị cứu tinh ạ.”
Tôi không thèm đáp, bóp cằm cậu ta, gác chân lên ghế bên cạnh, bày ra dáng “nữ vương bá đạo”.
“Ngoan nào, tôi bao dưỡng cậu theo từng giai đoạn.”
“Ngày mai tôi còn được thêm ba tệ tiền tiêu vặt, đến lúc đó sẽ cho cậu thêm một tệ nữa.”
Cậu ta nhíu mày, nhưng trong mắt lại lộ ra ý cười:
“Thì ra còn thảm hơn cả bị bao dưỡng, là bị bao bằng… một tệ.”
Tôi nóng mặt:
“Cậu sao có thể chê ít được chứ! Cái này mua được hai gói mì cay đó, biết không hả?!”
Cậu ta lấy từ cặp ra ba gói mì cay đỏ chói.
“Mì cay, tôi có ba gói rồi.”
Tôi méo mặt.
Khoe giàu với tôi à?
Không được, nữ phụ ác độc phải khiến nam chính phải trả giá.
Chiều hôm đó, tôi xé cuốn sổ ghi bài tập của Phó Cảnh Hành.
Để cậu ta không biết phải làm đề nào, cuối cùng đành làm tất cả!
Tôi còn lén đổi hết bút của cậu ta thành loại… bút nhiệt biến mất!
Tôi ác độc quá rồi! Quá xuất sắc luôn!
Tan học, tôi khoác cặp rời trường.
Hàn Chu chọt tôi một cái:
“Mông cậu chảy máu kìa.”
Một chiếc áo khoác đồng phục quấn quanh eo tôi.
Ngửi thấy mùi xà phòng quen thuộc, tôi lập tức đơ người.