Phó Cảnh Hành dùng tay áo buộc nhẹ quanh eo tôi.
Tôi quay đầu lại, đập ngay vào đôi mắt sâu thẳm của cậu ấy, mặt tôi lập tức nóng bừng.
Cậu ấy cười:
“Tôi ít mặc áo khoác lắm, cô cầm về nhà giặt luôn đi.”
Hàn Chu gãi đầu:
“Anh Phó, sao anh cười trông gian tà thế?”
Tôi đấm cậu ta một cái.
Tên phá bầu không khí ngu ngốc.
Hàn Chu đau quá chạy mất:
“Cậu bị trĩ rồi đấy à, đừng dùng sức mạnh quá, không là rách nặng hơn đấy!”
“Tên khốn, cậu nói nhảm cái gì vậy hả?!”
Tự dưng tôi thấy cả người tràn đầy sức mạnh, vung nắm đấm đuổi theo:
“Cậu bị trĩ ấy! Cả nhà cậu đều bị trĩ ấy!”
Hàn Chu vừa chạy vừa hét:
“Cậu sao biết vậy?!”
“Tôi còn biết là cậu sắp bị tôi đấm cho tơi tả nữa cơ!”
“Nguyên Minh Nguyệt, cậu bị trĩ mà cũng không thể trút giận lên tôi chứ!”
“Đừng gọi tên tôi!”
Hệ thống gào thét trong hoảng loạn:
【Đừng lo mông nữa! Mau quay lại bắt nạt nam chính, đi đúng cốt truyện đi!!】
Tôi phanh gấp, rẽ hướng, lao về phía Phó Cảnh Hành.
Cúi xuống cởi dây giày cậu ta.
Xong lại quay đầu tiếp tục đuổi theo Hàn Chu.
Hệ thống:
【Thế này mà gọi là bắt nạt à! @#¥%……&*—】
4
Có lẽ… Phó Cảnh Hành cũng không xấu đến thế.
Tôi quyết định đổi hướng phá, chuyển sang bắt nạt nữ chính.
Tôi xuất hiện ở tiệm cà phê nơi Tần Khả Di làm thêm.
Gương mặt tôi phản chiếu trong ô cửa kính – nhướng mày, nheo mắt, nhếch mép.
Ai “mean” bằng tôi được chứ?
Tôi ngồi xuống, trừng mắt nhìn chằm chằm Tần Khả Di.
Cô ấy hơi khó hiểu:
“Hôm nay Phó Cảnh Hành không cho cậu chép bài à?”
Tôi im lặng, vẫn trừng mắt nhìn.
Run đi, bị tôi nhìn mà không rợn tóc gáy mới lạ đó!
“Chờ chút.”
Cô ấy bước vào phòng nghỉ nhân viên, lúc quay ra cầm theo hai tờ đề.
“Cho cậu. Viết bút đen là đáp án, bút xanh là lời giải chi tiết.”
Tôi vội vã nhận lấy. Ác nữ pause một nhịp, chép bài là chuyện nghiêm túc!
“Cảm ơn nha.”
Tần Khả Di hơi ngập ngừng:
“Cậu… nhìn hiểu lời giải chứ?”
Đúng lúc đó, quản lý gọi cô đi.
Tôi tranh thủ dụi mắt, làm một bài thể dục bảo vệ thị lực.
Hệ thống: 【Chưa từng thấy nữ phụ ác độc nào hèn tới mức này.】
【Cậu phải gọi một đống đồ uống, làm cô ta bận tối mặt tối mũi!】
【Lúc cô ta mang nước ra, phải lật tung cả khay, bắt cô ta đền bộ đồ hiệu tiền triệu của cậu!】
“Tên điên, tôi làm gì có tiền mà gọi đồ trong quán này chứ?”
Hệ thống nghẹn họng: 【Ờ… cũng đúng.】
【Nhưng cậu tưởng cứ nhìn chằm chằm là cô ta sợ à?】
“Đúng vậy, nhìn đi, mặt cô ấy kìa, hồn bay phách lạc luôn rồi.”
Tần Khả Di mặc tạp dề màu xanh rêu, cúi đầu pha cà phê, thỉnh thoảng lại ngó qua tôi, vẻ mặt đầy lo lắng.
Hệ thống: 【Cô ấy lo cậu… không hiểu lời giải thì có.】
Tôi vội vàng chép bài:
“Không sao, tôi khác mấy nữ phụ khác, tôi có gu riêng của mình.”
Một lát sau, trên bàn xuất hiện một miếng bánh nhỏ vị matcha.
Tần Khả Di cười:
“Còn nửa tiếng nữa là hết hạn rồi, ăn đi kẻo phí.”
Tôi nuốt nước bọt, cố giả vờ chảnh:
“Thứ dân dã thế này, tôi không thích ăn.”
Cô ấy nhún vai, định cầm bánh về.
“Đợi đã! Tôi… mang về cho chó ăn!”
Ra khỏi tiệm, tôi trốn vào hẻm nhỏ, vừa nhìn đồng hồ vừa gặm bánh.
Mẹ kiếp!
Còn 15 phút nữa là hết hạn rồi!
Tôi vùi đầu gặm ngấu nghiến thì có một bàn tay vỗ vai tôi.
“Bắt được rồi, cún con.”
Tần Khả Di cười, đưa tôi một chai soda lạnh.
Dưới hoàng hôn, làn da cô ấy trắng như phát sáng.
Tôi… ợ một cái.
Quyết định tạm hoãn kế hoạch hành hạ nữ chính.
Hệ thống thở dài:
【Lần đầu tiên gặp loại nữ phụ ác độc như cô.】
【Thôi được, tôi chỉ cho cô một chiêu…】
5
Tôi nghe lời hệ thống, cạo ít vụn vàng trên vòng tay mang đi đổi tiền.
Hệ thống hào hứng:
【Có tiền rồi! Mau đi thuê người bắt nạt nam chính, đẩy cốt truyện tiến lên!】
Tôi cầm nắm tiền trong tay, nuốt nước bọt:
“Cho tôi đi ăn bánh nướng lạnh trước được không?”
【……Chỉ được mua một phần thôi.】
“Tôi mua thêm một phần cho Hàn Chu được không?”
【……Được rồi, được rồi.】
Thế là tôi và Hàn Chu vừa ăn bánh nướng lạnh vừa lên kế hoạch.
Công ty cung cấp “đầu gấu” nhanh chóng phản hồi:
“Chừng này tiền chỉ thuê được loại hình thể nhỏ, lực tay hơi yếu.”
Hàn Chu góp ý:
“Dù sao cậu cũng không định thật sự đánh Phó Cảnh Hành mà, chỉ định dọa thôi đúng không? Vậy dùng người nhỏ là đủ rồi.”
“Cũng đúng.”
Tôi gật đầu cái rụp, đặt đơn thuê… 8 tên nhí.
Tan học, Hàn Chu bị bắt lên văn phòng vì tội ngáy ngủ trong giờ.
Tôi đành phải một mình chiến đấu.
“Phó Cảnh Hành! Đứng lại cho tôi!”
Tôi xông lên, túm lấy cổ áo cậu ta.
“Lại định bắt nạt tôi à?”
Cậu ta rất bình tĩnh, không hề tỏ ra khó chịu, thậm chí còn cúi cổ lại gần tôi hơn một chút.
Hương xà phòng mát lạnh lướt qua chóp mũi tôi.
“Khoan đã.”
Cậu ta nói, rồi đưa hai tay vòng qua nách tôi, nhấc bổng tôi đặt lên bậc thềm.
“Giờ thì khỏi phải kiễng chân.”
Tôi sững người.
Gì thế này? Còn… chu đáo thế cơ à?
“Nói đi, lần này lại định bày trò gì nữa?”
Tôi ho khan một tiếng:
“Tôi có vài người bạn muốn ‘gặp’ cậu, đi với tôi một chuyến!”
“Bây giờ á? Có hơi đột ngột không? Tiến triển hơi nhanh đấy?”
“Nhanh gì mà nhanh! Loại chuyện này cần gì chọn ngày lành?”
Tôi kéo Phó Cảnh Hành về phía cổng trường.
Giờ hẹn sắp tới rồi.
Trễ một phút là phải trả thêm mười tệ đấy!
Cuối con phố vắng, nhóm “đầu gấu” đã ẩn nấp sẵn sau góc tường.
Ánh hoàng hôn kéo bóng người dài ra đầy khí thế.
Tôi yên tâm hẳn.Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Bóng dài thế kia, chắc chắn đội hình hoành tráng.
Tôi đeo kính râm.
Chế độ “nữ phụ ác độc” khởi động.
Đôi giày da lộp cộp vang vọng – ác ma chuẩn bị vung roi trừng phạt.
Phó Cảnh Hành liếc tôi một cái:
“Cậu đi mạnh chân vậy, gót không đau à?”
Tôi khựng lại: “…Đau.”
“Vậy sao còn bước kiểu đó?”
Lười giải thích với cậu ta.
Khí thế của nữ phụ ác độc, cái kiểu nhân vật chính máy móc như cậu biết gì chứ!
Tôi nhìn về phía góc phố – tìm mấy tên “đầu gấu”.
Không thấy.
Hạ thấp tầm mắt.
Vẫn không thấy.
Tôi không thể tin nổi, tháo kính râm ra nhìn kỹ.
Một đám học sinh tiểu học còn thấp hơn tôi đang ngồi xổm nép bên tường, ánh mắt mong chờ nhìn tôi.
“Mấy đứa là… do chị đặt à?”
Đứa đi đầu vừa đi vừa gặm cây mì cay, cay đến mức hít hà phì phò.
“Em là… hình thể nhỏ mà chị đặt đấy hả?”
“Dạ vâng, tụi em đều thuộc đội ‘thể hình mini’. Xin hỏi… mục tiêu là ai ạ?”
Tôi ngập ngừng, chỉ tay… về phía Phó Cảnh Hành.
Không biết thằng nhóc nào lôi đâu ra một cái giường xếp.
“Nào anh em! Vào việc thôi!”
Rất nhanh, Phó Cảnh Hành bị bao vây trong một vòng tròn trẻ con.
Mười đôi nắm đấm bé xíu vây chặt lấy cậu ta như bầy ong con.
Nửa tiếng sau, Phó Cảnh Hành ung dung ngồi dậy, duỗi lưng một cái thật sảng khoái.
Tôi xách một thằng nhóc ra góc tường tra hỏi:
“Đánh người kiểu gì mà thành ra như vậy hả?!”
“Đánh người gì cơ?”
Thằng bé mắt tròn xoe vô tội, chiếc khăn quàng đỏ trước ngực đỏ chói lóa mắt.
“Bọn em là đội massage di động hình thể nhỏ toàn các bé ngoan!”
Thế là tôi, một nữ phụ ác độc, đã tốn tiền để tặng cho Phó Cảnh Hành… một suất massage toàn thân cao cấp.
Không biết vì sao, cái khăn quàng vô hình trên ngực tôi bỗng thấy… sáng rực.
Bên cạnh, lũ nhóc ríu rít bàn nhau tiền kiếm được hôm nay nên mua gì tặng mẹ vào ngày của mẹ.
Tôi lập tức nhắn tin chất vấn công ty “đầu gấu”:
“Các người gọi thế là đánh thuê đấy hả?!”
“Hả? Ai bảo với cô là bọn tôi làm dịch vụ ‘đầu gấu’?”
Tôi mở ra đoạn chat giới thiệu trên WeChat.
“Hàn Chu! Mau ra đây giải thích cho rõ! Không thì đừng hòng tôi chia cho cậu nửa cái bánh nướng lạnh nữa!”
Tối hôm đó, Phó Cảnh Hành gửi tin nhắn cho tôi:
“Cảm ơn cậu, vị cứu tinh.”
Tôi thở dài thườn thượt, tắt điện thoại.
Nữ phụ ác độc như tôi, thôi đừng làm nữa.
Hay là… rửa tay gác kiếm, về nhà làm nha hoàn cho nhà cậu luôn cho rồi?