Tạ Lẫm lập tức bật dậy, đi qua đi lại ngay trước mặt tôi.
Cào tóc bứt tai, mặt mày bấn loạn.
“Không thể nào!”
“Phó Tinh Vũ, sao em có thể nghĩ anh như vậy?!”
Tôi rất bình tĩnh, bảo anh ta giải thích mấy ngày nay có gì mờ ám.
Người đàn ông kia lập tức xìu xuống.
Nói năng lắp ba lắp bắp, nửa ngày không ra được câu nào ra hồn.
“Ai cũng có không gian riêng của mình chứ, em đừng có quá bá đạo vậy chứ.”
“Dù sao thì… tuyệt đối không phải ngoại tình!”
Tôi nín thở lắng nghe anh ta thầm rủa trong lòng:
“Chết tiệt, hình như bị phát hiện rồi.”
“May mà cô ấy nghi mấy chuyện khác, không phát hiện ra mấy thứ đó.”
“Mình phải kiềm chế lại thôi.”
…Nghe cứ mù mờ khó hiểu.
Thôi được rồi, anh ta đã khẳng định thế, tôi cũng chẳng nghi ngờ gì nữa.
Dù sao với tính cách của Tạ Lẫm, nếu thực sự thích người khác, anh ta tuyệt đối không để tôi giữ danh nghĩa vợ làm gì.
Vậy rốt cuộc… thời gian qua anh ta lén lút làm gì?
Hệ thống sờ cằm ngẫm nghĩ:
“Hình như dạo này anh ta hay xuống tầng hầm.”
Một câu làm tôi tỉnh ngộ luôn.
Trước khi xuyên sách, tôi cũng là dân nghiện tiểu thuyết rồi.
Đặc biệt là kiểu nam chính âm hiểm, biến thái.
Nghe nói mấy kiểu người như vậy, đều có tầng hầm bí mật, bên trong đầy còng tay, xích chân, roi da… mấy thứ người lớn dùng để ‘giáo dục đặc biệt’.
Tôi để ý kỹ, quả thật Tạ Lẫm thường hay cầm gì đó lén lút đi xuống tầng hầm.
Chìa khóa… chỉ mình anh ta có.
Cất giấu kỹ vậy… không lẽ thật sự như tôi nghĩ?
Toát mồ hôi lạnh.
Bảo sao đôi lúc tôi thấy Tạ Lẫm có vẻ ngây thơ quá mức, ánh mắt có khi còn đờ đẫn ngốc nghếch.
Hóa ra đều là giả vờ!
Tôi đúng là ngây thơ mới tin mấy tháng nay anh ta là người đàng hoàng.
Chết tiệt thật.
Cuối cùng, chờ tới khi Tạ Lẫm thừa lúc tôi ngủ say, rón rén xuống tầng hầm, cơ hội của tôi tới rồi.
Tôi bám theo một đoạn.
Khi anh ta mở cửa tầng hầm…
“Tạ Lẫm.”
Anh ta giật mình tới mức rớt luôn chìa khóa.
“Sao em lại ở đây?!”
Anh ta chắn ngay cửa, vẻ mặt hoảng hốt.
Tôi nheo mắt:
“Anh giấu cái gì trong đó vậy?”
Bị tôi nhìn chằm chằm, Tạ Lẫm căng thẳng nuốt nước bọt.
“Em… em phải hứa trước, đừng mắng anh biến thái.”
Chuẩn xác đạp trúng suy đoán trong đầu tôi rồi.
Tôi cố gượng cười:
“Không đâu không đâu, anh tránh ra.”
Anh ta lắc đầu, không chịu.
“Ba, hai——”
Tạ Lẫm lập tức nghiêng người, mở cửa ra:
“Mời vào.”
Tôi vào phòng chưa được một phút, thật sự… không nhịn nổi nữa.
“Biến thái.”
Tạ Lẫm đỏ mặt, lí nhí biện bạch:
“Em… nói rồi mà, không mắng anh.”
Giấu đồ cũ của tôi, không phải biến thái thì là gì?
Bảo sao dạo gần đây bàn chải đánh răng mỗi ngày một cái khác.
Sáng nào cũng là cái mới toanh.
Mấy sợi dây buộc tóc tôi mãi không tìm được… hóa ra đều bị Tạ Lẫm lén cất giấu!
Ánh mắt tôi khóa chặt vào một chiếc điện thoại.
Tôi vừa đưa tay định cầm lên, Tạ Lẫm đã chắn trước.
Rất cẩn thận, dè dặt nói:
“Cái này… đừng xem nữa có được không?”
Anh càng không cho xem, tôi càng muốn xem.
Chỉ liếc mắt ra hiệu, Tạ Lẫm lập tức ngoan ngoãn đầu hàng.
Tôi mở album ảnh.
Đa phần là video.
Tôi tiện tay mở đại một cái.
Chỉ nghe thấy chính mình lúc nhắm mắt, nói mớ trong mơ:
“Tạ Lẫm…”
Tôi lập tức tắt đi.
Trả lại điện thoại cho anh ta.
“Ôi, buồn ngủ quá.”
Tạ Lẫm chắn đường tôi, tiện tay đóng luôn cửa phòng.
“Phó Tinh Vũ.”
Gọi cả họ tên, chắc chắn chẳng có chuyện tốt đẹp gì.
Tôi cố ý không trả lời.
Tạ Lẫm như đang gãi cằm mèo, nhẹ nhàng cào cào cằm tôi, ngứa điên người.
Anh ta cười khẽ:
“Về cái chuyện mấy hôm trước em nghi ngờ anh ngoại tình… chẳng phải nên bù đắp cho anh chút gì đó sao?”
Sao tự nhiên lôi chuyện cũ ra vậy trời?
Tôi nghiêm túc sửa lại thái độ, chân thành nói xin lỗi.
Người đàn ông nọ nhìn tôi bằng ánh mắt sâu xa:
“Câu này nghe rồi. Đổi cái khác đi.”
Tôi vùng vẫy nho nhỏ:
“Vậy… anh muốn nghe gì?”
Tạ Lẫm hạ mắt, tầm mắt dừng lại ở… đôi môi tôi.
“Hình như em chưa bao giờ gọi anh là chồng.”
……
Tôi buột miệng:
“Chồng ơi.”
Tạ Lẫm im lặng mấy giây:
“Không đúng.”
“Nghe như… bot AI đọc ấy.”
“Làm lại.”
Anh lại phát bệnh à?
Thôi thì… tôi cũng có lỗi.
Lần này tôi thêm chút nụ cười:
“Chồng ơi~”
Tạ Lẫm khẽ ho mấy tiếng, vẫn không hài lòng.
“Đỡ hơn rồi.”
“Nhưng… thiếu cảm xúc.”
Lắm chuyện.
“Vậy thì phải từ từ bồi dưỡng tình cảm thôi.”
Tôi túm cổ áo anh ta, hôn thẳng lên môi.
Người đàn ông kia ngẩn ngơ mất một lúc.
Cuối cùng mới chậm rãi ôm lấy eo tôi.
14
Khi tỉnh dậy trên giường, cảm giác đầu tiên là:
Đau lưng, tay bủn rủn, đùi trong cũng ê ẩm.
Thì ra cảnh “lái xe” trong truyện lại phải trả giá đắt như thế.
Tôi nằm bẹp trên giường thở dốc.
So ra thì Tạ Lẫm khỏe hơn nhiều.
Biết điều lắm, còn chủ động giúp tôi xoa bóp thắt lưng.
“Cảm giác thế nào?”
Chắc là đang hỏi trải nghiệm tối qua.
Nói thật, thì đúng là rất “phê”,
Nhưng cảm giác cũng chẳng khác nào bị yêu quái hút cạn tinh khí.
Mệt rã rời.Đọc full tại page Vân hạ tương tư
Nhìn Tạ Lẫm mặt đầy mong chờ, lại cố kìm chế không biểu lộ rõ.
“Chắc chắn vợ rất hài lòng, tối qua anh phục vụ tốt thế cơ mà, chắc chắn dính không rời nổi đâu, muốn ngày nào cũng dính lấy anh ấy chứ!”
Cái gì?!
Ngày nào cũng muốn?!
Tôi cố ý mặt lạnh:
“Cũng… bình thường.”
Khoảnh khắc đó, tôi thật sự nghe thấy tiếng lòng anh ấy vỡ vụn.
Người đàn ông đơ mặt, nửa ngày chưa thở lại nổi.
Tôi cảm thấy mình hơi quá rồi.
Vội vàng chữa cháy:
“Không phải, ý là… cũng được lắm.”
Không nói còn đỡ, vừa mở miệng xong, mặt Tạ Lẫm lại đen hơn.
Anh ta sờ túi quần, lòng lẩm bẩm:
“Biết thế mang theo bao thuốc rồi.”
“Giờ cần bình tĩnh lại.”
“Đúng là đáng đời, không cho vợ được hạnh phúc còn bắt cô ấy phải khéo léo giữ thể diện cho mình.”
Tôi hối hận rồi.
Câu này đánh trúng tim đen anh ta quá mạnh.
Tôi vội chữa lại:
“Xin lỗi… thật ra em chỉ——”
Tạ Lẫm xoa thái dương, phất tay ra hiệu đừng nói nữa.
“Không sao, anh còn trẻ.”
“Cho anh cơ hội nữa.”
“Lần đầu mà, ai chẳng thế.”
Hả?
Sao trong chưa tới một giây đã tự dỗ ngọt được mình vậy?
15
Tới tận sau này, tôi mới chợt nhớ ra mình còn chưa nói cho Tạ Lẫm biết mình có thể nghe được tiếng lòng.
Anh ta tiêu hóa thông tin này rất lâu.
Giả vờ nhẹ nhàng hỏi:
“Thế… mấy cái anh lẩm bẩm trong lòng em nghe hết rồi à?”
Chỉ cần nhìn biểu cảm thôi tôi cũng biết anh ta đang suy nghĩ bậy bạ cái gì.
Tôi nghiêm túc, mặt không đổi sắc:
“Anh nói hồi ba tuổi còn tè dầm.”
“Năm năm tuổi trèo cây móc tổ chim, bị chim mẹ ị lên đầu.”
“Bảy tuổi tỏ tình với bạn nữ trong lớp, bị bố bạn đó cầm chổi đuổi đánh.”
“Mười tuổi——”
“Im đi!!!” Tạ Lẫm cuống cuồng bịt miệng tôi, mặt đỏ tới tận mang tai.
“Anh không có! Anh sao có thể là loại người đó!”
Đùa thôi, tôi bịa đấy.
Đùa vui xong, Tạ Lẫm lại bỗng nhiên có chút buồn bã.
Thở dài:
“Phó Tinh Vũ.”
Tôi cau mày:
“Không làm.”
Anh ta hoảng hốt:
“Em nói bậy gì thế!”
Tôi lại cau mày:
“Hôn cũng không.”
Bị nhìn thấu, Tạ Lẫm không còn chiêu gì nữa.
Bắt đầu nghiến răng nghiến lợi lảm nhảm:
“Từ giờ, anh sẽ lạnh nhạt với em!”
“Xin lỗi, vừa trượt chân.”
“Thật là, tự dưng vấp té.”
Tôi chờ đây.
Chờ mãi…
Chờ Tạ Lẫm mặt lạnh lùng nấu cơm, mặt lạnh lùng gắp thức ăn cho tôi, mặt lạnh lùng giặt đồ lót cho tôi, mặt lạnh lùng rửa chân cho tôi, mặt lạnh lùng chỉnh nhiệt độ điều hòa cho tôi.
Nhìn anh ta sắp mặt lạnh lùng đắp chăn cho tôi luôn rồi.
Tôi thật sự không nhịn được nữa, kéo tay anh ta lại:
“Không phải anh nói sẽ lạnh nhạt với em sao?”
Người đàn ông cười nhạt:
“Giờ mới biết dỗ anh à? Muộn rồi.”
……
Lại quay mặt 180 độ:
“Tay sao lạnh thế? Để chồng sưởi cho.”
Ngày hôm sau, tôi rốt cuộc cũng hiểu được cái gọi là lạnh nhạt của Tạ Lẫm là gì.
Trà sữa tôi đặt, đợi mãi không thấy Tạ Lẫm đưa qua.
Cuối cùng, mở tủ lạnh ra…
Một ly trà sữa bị đóng băng thành cục băng cứng đơ.
Đúng là… “lạnh nhạt” thật to tát.
[Hoàn]