Mặt Tạ Lẫm đã bắt đầu đen lại.
Anh ta ôm đầu, ngồi không yên.

“Nghĩ kỹ xem, người yêu cũ mà đã cưới người khác rồi, giờ còn quay lại, chẳng lẽ không phải muốn chen chân?”
“Không sao đâu, không sao đâu, không sao đâu! Anh tốt thế này, vợ anh đâu có mù!”
“Nhưng… anh với cô ấy kết hôn chớp nhoáng, còn là anh tự ép cưới, cô ấy căn bản chẳng có tí tình cảm nào với anh, thằng cha chồng cũ kia chắc mừng như trúng số rồi!”
“Đồ lòng đỏ trứng mục!”
“Anh phải làm sao giờ?”
“Bình tĩnh, bình tĩnh lại Tạ Lẫm, đừng loạn. Kiểu gì cũng nghĩ ra cách ngăn cản họ thôi.”
“Hay là… giả vờ ngất? Vợ chắc chắn không nỡ bỏ anh lại một mình.”

Ngay cả hệ thống cũng không nhịn nổi:

“Tôi nghi ngờ cậu có đúng là phản diện không đấy.”

Tôi thì… chỉ là bất lực thôi.

Do anh ta quá chìm đắm trong vở kịch nội tâm, không hề để ý tôi đang làm thủ ngữ.

Tôi bước tới, vỗ nhẹ vai anh ta.
Người đàn ông lập tức tỏ vẻ bình tĩnh:

“Sao thế? Em muốn anh đưa đi à?”

Tôi gật đầu.
Anh ta mím môi, trông có chút không tự nhiên.

“Vậy… thôi được, anh ‘miễn cưỡng’ đi cùng em vậy.”

10

Chu Tự Hành chính là người yêu cũ trong thiết lập nhân vật của tôi.

Thật ra cũng chẳng quen nhau bao lâu, quá trình vô cùng trong sáng, ngoài nắm tay ra thì… chẳng có gì hơn.
Bởi vì anh ta luôn miệng nói, trước khi kết hôn sẽ không làm chuyện vượt quá giới hạn với tôi.

Lúc ấy tôi còn ngây thơ tưởng mình gặp được người đàn ông tốt.

Mãi cho tới khi thân phận giả thiên kim của tôi truyền tới tai anh ta,
Ngay trong ngày hôm đó, anh ta dứt khoát nói chia tay.

Ý đồ quá rõ ràng rồi còn gì.

Nhà họ Phó không muốn chuyện này bị đồn ra ngoài, thế là chấp nhận trả cho hắn một triệu tiền bịt miệng.

Tôi vốn chẳng định đi gặp lại tên cặn bã này,
Nhưng hệ thống bảo đây là kịch bản tôi bắt buộc phải đi.

Tôi cũng chẳng hiểu cái kịch bản này có ý nghĩa quái gì.
Cũng chẳng hiểu sao tới giờ tôi còn để nguyên cái WeChat của hắn chưa xóa.

Thôi thì cứ làm theo hệ thống đi.
Dù sao cũng chẳng thể kể mấy chuyện này cho Tạ Lẫm được, để anh ấy đưa tôi đi chẳng qua cũng là để anh bớt lo lắng thôi.

Xe dừng bên đường.

Tạ Lẫm cẩn thận tháo dây an toàn cho tôi.
“Anh chờ em ở đây, có chuyện gì nhắn tin cho anh.”

Tôi gật đầu, tắt điện thoại.

——

Thật lòng thì, tôi cũng không biết mặt Chu Tự Hành trông thế nào.
May mà hệ thống nhắc tôi:

“Đeo kính kia kìa, trông bảnh bao chó má lắm.”

Tên đeo kính vẫy tay với tôi.
Nghe nói hồi còn đi học, hắn thuộc dạng học sinh nghèo chăm ngoan.
Từ khi cầm tiền nhà họ Phó ra nước ngoài, trông cũng ra dáng hơn hẳn.

“Nhanh nhỉ, em kết hôn rồi cơ đấy.”

Tôi chẳng buồn giả vờ thân thiện: “Có chuyện gì?”

Chu Tự Hành đẩy ly cà phê qua, cười nhạt:
“Đừng gấp, dù sao cũng từng yêu nhau, ôn chút chuyện cũ đi.”

Tôi quay đầu nhìn về phía chiếc xe màu đen ngoài cửa sổ.

“Hay để tôi giới thiệu luôn chồng tôi cho anh?”

Sắc mặt hắn cứng đờ.

“Thật ra cũng chẳng có gì, chỉ là… tôi hết tiền tiêu rồi.”

Tôi thản nhiên đáp: “Tôi không có tiền.”

Hắn cười như không:
“Tạ tổng nhà em biết chuyện ‘cưới thay’ này chưa?”
“Nếu anh ta biết vợ mình thật ra không phải người câm điếc, sẽ phản ứng thế nào nhỉ?”

Đúng lúc Tạ Lẫm nhắn tới:

“Đừng uống đồ lạnh, bụng em sẽ đau đấy.”

Tôi bình thản hỏi lại: “Bao nhiêu?”

Chu Tự Hành giơ lên một ngón tay.

“Ngày mai trong thẻ em sẽ có một triệu.”

Tên đó sửa lại: “Là mười triệu.”

Thôi khỏi bàn.

Tôi đứng dậy định đi, bị hắn giữ chặt cổ tay.

“Phó Tinh Vũ, chẳng có thằng đàn ông nào chịu nổi bị lừa dối đâu.”
“Em chắc chắn không sợ sao?”
“Mười triệu để giữ kín bí mật thế này, rất đáng đấy.”

Hắn nghĩ lầm rồi.

Tôi đâu có sợ gì.

Chẳng qua tôi chỉ nghĩ nếu mọi chuyện bung bét, sẽ ảnh hưởng tới nhà họ Phó.
Dù không có quan hệ máu mủ, họ cũng đã đối xử với tôi không tệ.
Kể cả khi con gái ruột họ trở về, cũng chưa từng làm khó tôi.

Còn bên Tạ Lẫm, kịch bản xấu nhất chẳng qua là… ly hôn.
Cùng lắm thì tôi có hơi tiếc.

“Thế thì anh cứ đi mà nói.”
“Đúng lúc tôi cũng tiện kiện anh tội tống tiền luôn.”

Tôi giật tay lại.

Chu Tự Hành cười lạnh:
“Được thôi, đừng hối hận.”

“Nghe rõ chưa, Tạ tổng, vợ anh biết nói đấy.”

Tôi sững người.
Quay đầu lại — liền đối diện ngay gương mặt âm trầm của Tạ Lẫm.

Anh bước tới.

“Tạ——”

11

Người đàn ông lướt qua tôi, ánh mắt lạnh như băng.
Một cú đấm thẳng vào mặt Chu Tự Hành.

“Nói thì nói, mày còn dám động tay kéo cô ấy à?!”
“Mày tưởng cô ấy là vợ mày chắc?!”

Tạ Lẫm cởi áo khoác, xắn tay áo lên.

“Biết vì sao hoa lại đỏ không?”
“Hôm nay không đánh mày nhập viện thì tao không mang họ Tạ!”

Hệ thống cẩn thận hỏi tôi:

“Cô có cần ngăn anh ta lại không?”

“Ngăn cái đầu anh ấy.”
“Đánh nhập viện càng tốt.”

Tạ Lẫm đánh cũng có chừng mực, một lát sau liền gọi trợ lý tới xử lý.
Đồ đạc trong quán bị đập hỏng đều bồi thường gấp ba.
Phần thừa… coi như phí bịt miệng.

Sau đó, anh đi rửa sạch tay trong nhà vệ sinh.

“Về nhà chứ?”

Tôi gật đầu.

Trên xe, không khí yên ắng khác thường.

Tôi cảm thấy nên chủ động một chút.

“Xin lỗi.”
“Nếu anh muốn ly hôn, tôi cũng không có gì để nói.”

Xe phanh gấp lại.

“Em nói cái gì?!”

Sắc mặt Tạ Lẫm cực khó coi, hai tay siết chặt vô lăng.

“Tên đó nói gì với em?!”

Tôi: “Hả?”

“Có phải hắn xúi em ly hôn với anh không?!”

Người đàn ông làm bộ muốn quay xe:
“Anh biết ngay là nãy đánh nhẹ tay quá! Đáng ra phải đấm cho hắn đời này khỏi nói năng gì luôn!”

Khoan đã… tôi hơi loạn nhịp.Đọc full tại page Vân hạ tương tư
Tôi vội ngăn anh lại, cố gắng theo kịp dòng suy nghĩ rối rắm kia.

“Là tôi lừa anh.”
“Thật ra từ đầu tôi đã nghe được, cũng có thể nói.”

Tạ Lẫm chớp mắt mơ hồ, chẳng hề có chút giận dữ kiểu bị lừa dối.

“Anh biết rồi mà.”

…Vậy sao anh không tỏ vẻ gì cả?

Không đúng nhỉ.

Người đàn ông bổ sung, vẻ ấm ức:

“Anh biết từ lâu rồi.”
“Anh cứ tưởng em đang bày trò tình thú mới mẻ với anh.”
“Nên ngày nào cũng cố gắng phối hợp.”
“…Còn phải tự động ngó lơ mấy câu em lẩm bẩm lúc mơ ngủ.”

Tôi bỗng không biết nên nói gì nữa.

Mặc dù… đúng là lúc đầu tôi có nói mình tâm lý bất ổn, tính cách thất thường.
Nhưng cũng đâu ai rảnh tới mức giả câm điếc suốt mấy tháng, chỉ để… chơi trò tình thú với chồng chứ?

Bảo sao anh này là phản diện.
Suy nghĩ đúng là khác người bình thường.

Có một chuyện tôi tò mò từ lâu.

“Từ khi nào anh thích tôi vậy?”

Người đàn ông hơi luống cuống, đưa tay che mặt:

“Sao em biết anh thích em?”
“Anh lộ rõ thế à?”
“Không thể nào, anh giấu kỹ lắm mà.”

……
Cảm ơn nhé, chẳng lẽ tôi mù.

12

Sau khi mọi chuyện được nói rõ, cuối cùng tôi cũng có thể thả lỏng bản thân khi ở nhà.
Ăn cơm cũng dám thẳng thắn chê thẳng mặt Tạ Lẫm nấu dở.

Dĩ nhiên, trừ chuyện xem phim.
Đừng tưởng anh ấy ngoài mặt ừ ừ à à, bảo tôi xem ít thôi kẻo hại mắt, thực ra sau lưng lẩm bẩm dữ lắm.

Thậm chí có lần còn lén cắt mạng Wi-Fi.

Bị tôi bắt ngay tại trận.

Người đàn ông lúng túng biện minh:
“Anh… anh hình như vừa thấy con chuột, qua đây kiểm tra thôi.”

Nói dối không biết ngượng.
Mặt đỏ như tôm luộc chín luôn rồi.

Vô ngữ.

Đang cãi qua cãi lại, hệ thống bỗng lên tiếng:

“Cô không cảm thấy Tạ Lẫm gần đây hơi kỳ lạ sao?”

Tôi ngẩng đầu khỏi video mấy ông streamer nhảy múa uốn éo.
Nhìn người nào đó lướt qua trước mặt tôi mà coi như vô hình.

Hả? Có à?

Chuyện hệ thống nói, tối hôm đó tôi mới nhận ra.

Tôi tắm xong đi ra, tìm mãi không thấy máy sấy tóc.
Gọi Tạ Lẫm…
Không ai trả lời.

Ra ngoài rồi sao?
Không thể nào, anh ấy có làm gì cũng đều sẽ nói với tôi.

Tôi đi quanh phòng khách, tìm tới phòng làm việc.
Cũng không thấy người đâu.
Đang chuẩn bị gọi điện thì…
Tạ Lẫm xuất hiện, bước chân hơi luống cuống.

“Sao thế?”

Gương mặt anh ta viết rõ hai chữ “chột dạ”.
Nhưng tôi không vạch trần.

Lúc rảnh rỗi, con người hay suy nghĩ linh tinh.
Tôi bắt đầu chú ý từng hành động của Tạ Lẫm.

Có lúc anh ta ngẩn người nhìn… nội y của tôi.
Có khi nửa đêm tôi tỉnh dậy, lại thấy anh ta vội vàng tắt màn hình điện thoại giả bộ ngủ.
Lại còn liên tục xác nhận giờ tôi về nhà mỗi khi tôi ra ngoài, cứ như sợ tôi quay về bất thình lình.
Trong lòng còn lầm bầm:

“Phòng khi cô ấy đột nhiên quay lại, hôm nay thôi khỏi đi.”

Có vấn đề.
Lại còn là vấn đề rất lớn.

Tôi thậm chí đã nghĩ tới tình huống xấu nhất:
Chẳng lẽ… anh ta ngoại tình rồi?

“Ngoại tình?!”