Tôi suýt nữa thì không diễn nổi vai người câm nữa rồi.
Nghiện gì cơ??
Nghiện… cái gì??

“Thực ra, mỗi giây phút được nhìn thấy vợ là tôi lại nghĩ đến chuyện ấy…”
“Hu hu hu, thôi không nói nữa. Cô ấy vốn đã ghét mấy chuyện kiểu đó, lỡ mà ghét luôn tôi rồi đòi ly hôn thì sao?”
“Nhưng mà… mỗi giây nằm bên cạnh cô ấy, cái mùi hương dịu nhẹ đó với tôi đúng là tra tấn.”
“Tạ Lẫm có thể nhịn được, nhưng… Tiểu Tạ Lẫm thì không! Nó còn chưa từng nếm thử mùi đời mà!”

Tôi còn đang hoang mang, thì Tạ Lẫm bỗng… tự tát một cái vào chỗ nào đó.

Mặt vẫn lạnh tanh, nhưng trong lòng thì oán trách:

“Phải biết điều chứ.”
“Còn dám ‘chào cờ’ nữa à? Vợ cho phép chưa hả?”
“Thật là chẳng biết giữ thể diện gì cả!”

Không.
Không đâu anh ơi…
Anh bệnh nặng lắm rồi đấy.

Hắn bị thần kinh à?
Cái đó… chẳng phải mọc trên người anh sao?
Tôi nhớ là mình lấy phản diện cơ mà, chứ đâu phải cưới phải người bị đa nhân cách?

Nhìn Tạ Lẫm vẫn còn đang lẩm bẩm không dứt, tôi thật sự không nhịn được nữa, ngồi bật dậy.

Người đàn ông kia giật mình:
“Em sao vậy?”

Tôi mượn ánh sáng từ đèn đầu giường, làm thủ ngữ nói:
Đi uống nước.

Khóe môi căng cứng của Tạ Lẫm dần thả lỏng, rồi yên tâm nằm xuống lại.
…Lại còn giơ tay xin xỏ:

“Anh cũng muốn.”

Tôi quan sát sắc mặt anh ta, có cảm giác hơi lạ.
Trực giác không làm tôi thất vọng.

Sau khi uống xong cốc nước tôi đưa, Tạ Lẫm bắt đầu nói… nóng.
Anh ta đá tung chăn, kéo lỏng cổ áo ngủ, còn thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ nóng bức.

Tôi muốn giả vờ ngủ.Đọc full tại page Vân hạ tương tư

“Cô ấy sao chẳng có phản ứng gì thế nhỉ?”
“Hay là do mình rên chưa đủ to? Thôi thì… rên dâm hơn chút?”
“Chỉ cởi áo không đủ à, có cần cởi luôn quần lót không?”

Ngay lúc Tạ Lẫm đang chuẩn bị làm bậy, tôi “cuối cùng” cũng chịu mở mắt.

Tôi phối hợp hỏi:
“Anh sao thế?”

“Anh… anh thấy hình như sau khi uống nước của em thì bắt đầu có cảm giác kỳ lạ… Em có cho gì vào không?”

Người này rõ ràng không biết nói dối, trong mắt viết to đùng mấy chữ:

Coi đi! Anh đang diễn đấy, cố tình đó!

Tôi suýt bật cười.
Đừng nói với tôi câu tiếp theo là: “Em bỏ thuốc xuân đúng không?”

…Mới nghĩ xong, Tạ Lẫm đã áp sát lại gần:

“Thật ra… không cần bỏ thuốc… anh cũng được mà…”

Tôi lập tức đẩy anh ta ra, ra hiệu: Tôi không bỏ gì hết.

Anh ta ngồi dậy:
“Không thể nào!”
“Vậy tại sao anh lại…” – Ánh mắt dán chặt vào tôi, nuốt nước miếng đánh ực.

Rồi cầm lấy cái cốc đã uống dở:
“Không tin thì em thử đi!”

Để dập tắt nghi ngờ của anh ta, tôi lại phối hợp uống thêm một ngụm, dùng ánh mắt nói với anh:
Chả có gì lạ hết.

Tạ Lẫm cũng làm một ngụm theo.
Sau đó lí nhí:

“…Ờ ha.”

Ánh mắt lập tức bình thường lại, mặt không đỏ, tim không loạn, tự giác kéo cổ áo ngủ lên.

Ngay khi tôi còn đang thắc mắc vì sao lại “hồi phục” nhanh thế, thì…

“Cô ấy uống nước anh uống rồi! Hú hú hú hú!”
“Chúng mình gián tiếp hôn môi rồi! Thế thì mai chắc có thể nắm tay rồi nhỉ? Ngày kia là có thể——”
“Nước mà vợ uống qua đúng là ngọt ghê!”
“May mà cái đầu thông minh của anh nghĩ ra cách này. Mới cưới một tháng đã hôn nhau rồi, tiến độ quá nhanh! He he~”

Tôi nhìn người nào đó đang tự sướng trong đầu mà lòng rối như tơ vò.
Thật sự không hiểu anh ta đang phấn khích cái gì luôn.

8

Nhà cũ nhà họ Tạ gọi vợ chồng tôi về ăn cơm.
Nghe tin dữ này, cả ngày hôm đó tôi chẳng cười nổi lấy một cái.

Hệ thống từng nói, nam chính và phản diện là anh em ruột.
Hiện tại quan hệ hai người tuy chưa đến mức không đội trời chung,
Nhưng trong mạch truyện về sau, mỗi lần gặp mặt là hận thù lại tăng thêm một bậc.

Nên hệ thống nhắc:
Muốn thay đổi kết cục của Tạ Lẫm, tốt nhất tránh để hai anh em gặp mặt.

Tất nhiên còn một nguyên nhân khác:
Nhà họ Tạ mấy bà cô bà thím rất thích ép người khác đẻ con.

Ngay hôm cưới, các bà đã vây quanh tôi dặn đi dặn lại:
Bảo tôi sớm sinh cho Tạ Lẫm một đứa con trai,
Nói sức khỏe anh ấy yếu, hồi nhỏ từng bị người ta phán không sống qua nổi 30.
Bảo tôi phải sinh cho anh ấy một đứa con để còn có chỗ dựa sau này.

Thật lòng mà nói, dù tôi không thích Tạ Lẫm cho lắm,
Nhưng nghe người khác nói kiểu “chồng mới cưới của cô sống chẳng được bao lâu” thì đúng là tôi ghét cay ghét đắng đám người đó.

Đang nghĩ xem nên lấy cớ gì để tránh đi lần này,
Tạ Lẫm nhận được cuộc gọi hối thúc từ bên kia.

“Tôi không muốn đi.”

“Sao lại không muốn đi?”

“Hừ, nhìn mấy người đã thấy bực mình rồi.”

Tạ Lẫm đối xử với ai cũng giữ ba phần lễ phép,
Chỉ trừ người nhà họ Tạ.

“Nếu nhất định phải có lý do thì… ——”
“Tôi mang thai rồi, vợ tôi phải ở nhà chăm sóc tôi, thế đủ chưa?”

…Đầu óc anh thần kinh rồi.

Làm tôi nghe xong bỗng dưng buồn cười.

Tạ Lẫm rõ ràng không ngờ tôi đứng sau lưng, còn nghe hết đoạn đối thoại.
Anh ta có hơi bối rối siết chặt điện thoại, mặt đỏ bừng, không biết là vì ngượng hay là vì cuống.
Yếu ớt nói một câu:

“…Để anh giải thích.”

Đừng nhìn vẻ mặt rụt rè này, thực ra trong lòng anh ta đã sớm rối như mớ bòng bong:

“Trời ơi Phật ơi, tôi đang nói cái gì vậy!!!”
“Hình tượng lạnh lùng cấm dục của tôi tiêu tan rồi!”
“Khó khăn lắm vợ mới đối xử với tôi tốt hơn chút, thế mà tôi lại nói ra mấy lời ngu xuẩn thế này!!”
“Giờ đi chết còn kịp không?”

Tôi nhịn cười.
Thật ra… dáng vẻ này của anh, lại thấy thật thà, dễ thương lạ thường.

Sợ anh làm liều thật, tôi lập tức ra hiệu mình đói bụng.

Người đàn ông kia như trút được gánh nặng, lập tức bình tĩnh lại.

“Vậy để anh đi nấu cơm.”

Đừng!!!

Tôi vội kéo tay anh lại.
Ra dấu: Để em làm.

Dù sao… đồ ăn anh nấu thật sự khó nuốt lắm.

9

Tạ Lẫm bị tôi không cho nấu cơm, đành cam chịu đi làm chân chạy vặt trong bếp.
Thế nhưng ánh mắt cứ thỉnh thoảng lại lén lút nhìn tôi.
Trong tai tôi cứ văng vẳng giọng anh ta vui vẻ cười tủm tỉm.
Không hiểu vì sao lại có thể vui đến mức ấy.

Tôi cố tình nấu lại đúng món anh ta từng làm,
Còn đặc biệt gắp cho anh ta một con tôm, để anh biết tôm ngon nó phải có mùi vị thế nào.

Tạ Lẫm chẳng nói chẳng rằng, ngoan ngoãn ăn sạch.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, trong lòng đã nghe anh ta sung sướng lẩm bẩm:

“Tôm vợ làm tôi ăn luôn cả vỏ!”
“Không sao, anh đây chính là người đàn ông bao dung như thế.”
“Miệng cô ấy cứng thật, biết tôi thích ăn tôm còn giả bộ không biết, xong lại còn âm thầm gắp cho tôi, thật là.”
“Chết tiệt, quên chụp hình rồi, phải đăng lên khoe tụi kia mới phải!”

Ăn cơm cũng không ngăn nổi cái miệng lải nhải trong đầu anh ta.

Đúng lúc này, điện thoại tôi để trên bàn bỗng rung liên tục, mấy tin nhắn bật lên màn hình.

“Anh về rồi.”
“Em vẫn ổn chứ?”
“Gặp nhau một lát đi.”

Tên người nhắn: Anh chồng cũ.

Hệ thống lập tức thông báo:

[Tin tốt]: Đây không phải ghi chú do cô đặt, đó thật sự là biệt danh tài khoản của hắn.
[Tin xấu]: Đó thật sự là chồng cũ của cô.

Tôi: ???

Đũa trong tay Tạ Lẫm rơi “cạch” một tiếng.
Anh ta vờ như không có gì, cúi người nhặt lên.

Tôi muốn úp điện thoại lại, nhưng lại thấy như vậy quá lộ liễu, tay vừa đưa ra lại rụt về.

Tạ Lẫm nhắm mắt, hít sâu, im lặng ba giây rồi nói:

“Đi sớm về sớm.”
“Ngoài trời sắp mưa, nhớ mang ô.”
“À… mấy hôm nay em đến kỳ, đừng uống đồ lạnh.”
“Cần anh đưa đi không?”

Đến câu cuối cùng, trong mắt Tạ Lẫm là thất vọng, nhưng cũng có chút mong chờ.

Tôi nghĩ ngợi một lúc, vẫn lắc đầu.
Để anh ta ở nhà nghỉ ngơi đi.

“Ừ.” – Anh ta cúi đầu, mất mát thấy rõ.

Tôi chạm nhẹ tay anh ta.
Ra hiệu: Em với anh ta ——

Còn chưa nói xong, Tạ Lẫm đã giơ tay cắt ngang:

“——Không cần giải thích.”
“Không sao, anh không hiểu lầm.”
“Anh tin em.”
“Thật đấy.”
“Anh không phải người lòng dạ hẹp hòi.”
“Chỉ cần em đừng nghĩ nhiều là được.”
“Thật sự, anh ổn mà.”

Anh nghĩ được thế thì tốt rồi.

Tôi thay đồ xong, lúc đứng ở cửa đi giày, bất giác quay đầu lại.

Người đàn ông ngồi trên ghế sofa ánh mắt né tránh,
Tay cầm tập tài liệu, lật mãi không nổi một trang.

“Trước khi đi còn nhìn anh làm gì? Không nỡ à?”
“Nực cười, chẳng qua chỉ đi gặp lại chồng cũ thôi, tôi đâu có nhỏ nhen vậy.”
“Đường đường là chính cung, thì phải rộng lượng có khí chất.”
“Chỉ là người đi ngang qua cuộc đời cô ấy thôi, tôi bận tâm làm gì. Không lẽ còn cướp lại được vợ từ tay tôi à?”
……
“…Mà cũng không phải là không có khả năng.”