Tạ Lẫm mặt không đổi sắc, cảm ơn một tiếng.
Tay cầm đũa run rẩy.

“Hú hú hú hú! Tôi giỏi quá rồi! Vợ đích thân gắp đồ ăn cho tôi!”
“Là đang ám chỉ tôi điều gì sao?”
“Gắp tôm? Lẽ nào là muốn… làm chuyện đó với tôi?”
“Tiếc thật, tôi bẩm sinh không có vị giác, chẳng nếm ra được mùi vị gì.”

“Nhưng mà, chỉ cần là vợ gắp thì cái gì cũng thấy ngọt cả.”

Nghe đến đây, tôi bỗng thấy hơi áy náy.
Đến mức này rồi mà vẫn cố gắng học nấu ăn vì tôi, thật sự không dễ dàng gì.

Thế là vì cảm thấy có lỗi, suốt bữa ăn tôi cứ liên tục gắp đồ ăn cho anh ấy.
Tạ Lẫm vừa ăn vừa mặt lạnh như tiền, thỉnh thoảng buông một câu:

  • “Em phiền thật đấy.”
  • “Đừng kén ăn.”
  • “Anh đâu phải thùng rác đâu.”
  • “Con tôm đó, gắp thêm con nữa đi.”

Miệng thì cứng, trong lòng lại đang hát ca vui vẻ rõ ràng.

Vì thế sau khi ăn xong, tôi chủ động đề nghị đi rửa bát.
Chưa kịp bước vào bếp, anh ấy đã một tay bế bổng tôi lên.

“Ra ngoài.”
“Anh không muốn phải giặt đồ cho em đâu.”

Anh đột ngột khựng lại, như nhận ra mình lỡ lời, ánh mắt có chút hoảng loạn:

“Ý anh là, em mà lại làm bẩn quần áo thì chẳng phải khiến máy giặt mệt chết à?”

Tôi nghi ngờ nhìn anh.

“Hú hồn, suýt nữa để vợ biết là mỗi lần cô ấy thay quần áo, đều là tôi giặt tay.”
“Tôi thề, tuyệt đối không phải biến thái! Chẳng qua là giặt tay thơm hơn giặt máy mà!”
“Làm gì có chuyện để vợ đi rửa bát chứ, nói ra chắc ai cũng chê tôi vô dụng.”
“Lát nữa phải khoe lên nhóm, để tụi kia ghen tị chơi, giải ‘Người chồng tốt nhất hôm nay’ chắc chắn thuộc về tôi!”
“Tối nay phải làm một cú thật đỉnh, để vợ biết tay.”

…Cái quái gì vậy?

Nhóm chat của đám phản diện không phải là để bàn cách hại người, phá sản các kiểu sao?
Hóa ra cả ngày ôm điện thoại là để đấu võ mồm với nhau hả?

Không đúng, không đúng… câu cuối anh ta vừa nói là cái gì?

5

Tôi ngồi không yên, chờ Tạ Lẫm rửa bát xong.
Đầu óc toàn nghĩ mấy thứ đen tối.
Còn không nhịn được tưởng tượng — nếu thật sự là như thế, thì tôi có nên đẩy anh ta ra không?

Mấu chốt là… anh ta làm được không?Đọc full tại page Vân hạ tương tư

Đừng hiểu lầm, tôi không có kỳ thị gì đâu, chỉ là lo thân thể anh ta yếu như thế, lỡ đang giữa chừng mà ngất ra thì sao.

Đang nghĩ lung tung thì Tạ Lẫm bưng một chậu nước đi đến.
Mím môi, giọng nhàn nhạt:

“Đưa chân vào.”

Hả? Anh ta muốn rửa chân cho tôi?

“Đừng hiểu lầm, anh cá cược thua bạn, phải rửa chân cho vợ.”
“Nếu không làm, phải đưa tụi nó một triệu.”
“Nếu em cảm thấy không thoải mái, có thể bảo dừng bất cứ lúc nào.”

…Mấy người chơi gì mà bá vậy?

Không phải chứ anh trai, nhìn anh có giống người thiếu một triệu không?
Nhưng mà… nghe cũng hợp lý thật.

Nếu như… tay đang nắm cổ chân tôi không run lẩy bẩy như vậy, thì tôi còn tin đấy.

Nửa tiếng sau, tôi nhìn người nào đó đang chăm chú rửa chân mình, rửa đến mức mê say.
Không nhịn được vỗ nhẹ đầu anh ta một cái.

Dùng thủ ngữ nói: Chưa xong nữa à?

Tạ Lẫm lập tức thu hết biểu cảm, gương mặt đẹp trai nghiêm túc lại.

“Chuyên gia nói rồi, rửa chân mà chưa đủ một tiếng thì coi như vô hiệu.”

…Xạo ke.

Lại còn bịa thêm nữa cơ đấy.

Tôi nghe rõ mồn một là anh ta định đổ thêm nước nóng vào chậu, còn muốn tiếp tục rửa thêm một tiếng nữa.

Cuối cùng, có lẽ là vì vẻ mặt mất kiên nhẫn của tôi quá rõ ràng, Tạ Lẫm rụt rè lau khô chân cho tôi rồi chuồn mất.

Hệ thống vừa xuất hiện liền sững sờ:

“Yo, mới mấy ngày không gặp mà cô đã thuần hóa được phản diện thành thế này à?”
“Truyền tôi chút kinh nghiệm đi, nữ chính nhà kế bên sắp khóc chết rồi kìa, hôm qua còn nằng nặc đòi đổi đối tượng công lược.”

Tôi tỏ vẻ đồng cảm.

Số tôi may, rút trúng nhiệm vụ chỉ cần phối hợp đúng tuyến cốt truyện là được.

Vừa hay hệ thống tới, tôi hỏi ngay điều mình đã suy nghĩ mấy hôm nay:

“Tôi từng thấy kết cục của các phản diện đều chẳng tốt lành gì, vậy còn Tạ Lẫm thì sao?”

Dựa theo mấy ngày chung sống này, tôi thấy Tạ Lẫm đâu đến mức xấu xa gì.
Chỉ là đôi lúc hơi tự luyến, lắm lời chút thôi.

Hệ thống gãi đầu, mù mờ đáp:

“Truyện này vẫn đang đăng dài kỳ, kết cục của hắn tác giả còn chưa viết xong.”
“Nhưng nếu cô muốn thay đổi, thì từ giờ có thể bắt đầu hướng dẫn hắn sống đàng hoàng, tránh va chạm nghiêm trọng với nam chính. Dù kết thúc không được viên mãn, nhưng ít ra… có thể không chết.”

Tôi đang định gật đầu đồng ý, thì hệ thống liền nhắc nhở:

“Cô phải suy nghĩ kỹ. Nếu làm chệch hướng cốt truyện, có thể sẽ khiến thời gian ở lại thế giới này bị kéo dài.”

Tôi quay đầu nhìn người đàn ông đang ở trong phòng tắm giặt đồ cho tôi.

“Nếu chỉ cần đánh đổi thêm chút thời gian… mà có thể đổi lấy mạng sống của anh ấy…”

Phần còn lại tôi không nói ra. Nhưng hệ thống đã hiểu rồi.

6

Tạ Lẫm nhận được một cuộc điện thoại gấp.

Vừa cúp máy đã cầm áo khoác lên, chỉ lạnh nhạt dặn dò:
“Anh ra ngoài một lát, em ngủ trước đi.”

Hệ thống nhanh chóng nhảy ra, giục tôi ngăn anh ta lại:

“Là nam chính xảy ra chuyện. Có người cố tình dẫn phản diện tới đó. Ngày mai, phản diện sẽ bị gán tội thuê người giết người – đây là bước ngoặt khiến mối quan hệ giữa hai người họ tan vỡ.”

Tình thế cấp bách, tôi kéo tay Tạ Lẫm lại.

Người đàn ông khựng lại tại chỗ.
Cả hơi thở cũng chậm lại.

“Em làm gì thế?”

Tôi vắt óc nghĩ xem nên tìm lý do gì để giữ anh ta ở nhà.
Kết quả là… đầu óc tên này… có vấn đề thật sự.

“Chiêu giữ chân của vợ đúng là cao tay.”
“Cũng đúng, với người như tôi, mấy chiêu bình thường làm sao mà tác động được. Cái này thì hợp lý.”
“Vợ nhìn tôi làm gì? Chẳng lẽ muốn hôn tôi? Không đúng, chắc là đang chờ tôi chủ động.”
“Được thôi, chỉ cần cô ấy chớp mắt ba lần thì đúng là như tôi nghĩ rồi!”
“Thôi thì, đừng nói là hôn, đánh tôi tôi cũng chịu.”
“Thì ra mấy câu kiểu ‘hôn một cái, mạng cũng cho’ trong tiểu thuyết không phải nói quá đâu, toàn là tài liệu giáo khoa cả!”

Anh thôi ngay đi, tôi sợ thật đấy.

Hệ thống cũng bất ngờ lên tiếng:

“…Là tôi chọn nhầm người à? Tên này mà là phản diện á? Không đúng đâu anh bạn.”

Cả hai chúng tôi đều không hiểu rốt cuộc sai ở đâu nữa rồi.

Tôi dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn anh ta, làm thủ ngữ ra dấu “tôi sợ”.

Tạ Lẫm khẽ động đậy, bước lại gần tôi.

“Sợ ở nhà một mình sao?”

Tôi gật đầu.

Người đàn ông gật gù vẻ như đã hiểu.

“Đã là chồng thì đương nhiên phải ở lại bên vợ rồi.”

Không, tôi có cầu xin anh ở lại à?
Thôi kệ, ở lại là được rồi.
Tôi cảm thấy… ánh mắt của anh ta hơi lạ.
Không nói rõ được, nhưng… lạ lắm.

Tạ Lẫm – người có đồng hồ sinh học chuẩn 10 giờ tối là ngủ – hôm nay mới 8 giờ đã đứng ở cửa phòng.

“Đến giờ ngủ rồi.”

Tôi đang xem phim, nam chính cực kỳ đẹp trai, vừa xuất hiện đã khiến tôi hét lên một tiếng.
May mà lúc đó Tạ Lẫm đang tắm, không nghe thấy.
Hú hồn, suýt nữa thì bại lộ.

Thấy tôi không có ý định di chuyển, Tạ Lẫm lại thúc giục:

“Phó Tinh Vũ.”

Tôi liếc anh ta một ánh mắt rõ ràng là không muốn ngủ đâu.

Lần mâu thuẫn đầu tiên sau hôn nhân chính thức bắt đầu.

Người đàn ông nắm chặt tay nắm cửa, hít sâu một hơi.
Cố gắng dịu giọng, miễn cưỡng nói một câu:

“Xem nhiều hại mắt đấy.”

Nhưng trong đầu thì gào thét:

“Mai phải tìm cách giấu cái iPad của cô ấy đi!”
“Hồi nãy tôi tắm cố tình không mang khăn, muốn cô ấy mang vào, ai ngờ cô ấy chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái!”
“Mới cưới chưa bao lâu mà đã hết hứng thú với tôi rồi!”
“Nếu người khác biết chắc tôi mất mặt chết mất!”

Tôi không chịu nổi cái màn lải nhải trong đầu anh ta nữa.
Thỏa hiệp. Tắt phim. Ngủ!

7

Tôi và Tạ Lẫm tuy không ngủ riêng phòng,
Nhưng giữa hai người còn cách ra một khoảng đủ cho hai người nữa nằm.

Đó là do anh ta chủ động yêu cầu.
Chắc là do tôi từng nói mình bị sợ tiếp xúc với người khác giới.

Lúc đầu tôi còn thấy cảm động.
Không ngờ phản diện lại ga lăng như vậy.

Ai mà ngờ, khi anh ta tắm xong nằm lên giường, mấy câu lẩm bẩm trong lòng suýt nữa khiến tôi sốc đến bật dậy:

“Vợ bị lãnh cảm, tôi thì có bệnh nghiện… đúng là trời sinh một cặp.”

???
Tôi đang nghĩ xem kiểu “trời sinh một cặp” này là sao.

Người đàn ông kia kéo chăn, thở dài trong lòng:

“Có nên nói với cô ấy về chứng nghiện của mình không nhỉ?”

!!!