Thay thế vị tiểu thư thật bị câm điếc để gả cho phản diện âm hiểm.
Vì để không làm hỏng thiết lập nhân vật, mỗi ngày tôi đều giả vờ làm một khúc gỗ.

Phản diện ung dung cởi áo đi tắm, tôi… đang ngủ.
Phản diện cởi trần chống đẩy, tôi… vẫn ngủ.
Phản diện mặc đồ xuyên thấu đi ngang qua, tôi… vẫn tiếp tục ngủ.

Kết quả là anh ta trượt chân, ngã vào lòng tôi.
Tôi lập tức vặn eo xoay người, coi như không thấy gì cả.
Lúc còn đang thầm mừng vì mình giữ được sự đoan trang, thì lại nghe thấy anh ta nghiến răng nghiến lợi trong lòng:

“Không biết còn tưởng cô ta bị mù đấy!”
“Ngày nào cũng chỉ biết ngủ ngủ ngủ! Ngủ có vui bằng ngủ với tôi không hả!”
“Sớm biết vậy thì nghe lời bọn họ, cho thuốc mạnh ngay từ đầu cho rồi!”

1

Tôi sợ đến mức bước chân cũng chậm lại.
Nếu không phải vì đang phải giả làm người câm, tôi thật sự muốn túm cổ áo anh ta bắt nói lại lần nữa.
Đặc biệt là câu cuối cùng kia.

Tạ Lẫm đứng thẳng dậy, nhặt cái túi nhỏ vừa rơi ra rồi thản nhiên nhét lại vào túi áo.
“Xin lỗi, đứng không vững.”

Miệng thì cứng thật đấy.

Tôi vẫn không quá tin rằng mình có thể nghe được tiếng lòng của anh ta.
Quyết định thử dò xét.
Tôi chặn đường đi của anh ta.

Vẻ mặt người đàn ông hiện lên chút sững sờ.
Nuốt nước bọt đầy căng thẳng xong, lại cố tỏ ra lạnh nhạt cao quý.
“Làm gì thế?”

Tôi dùng thủ ngữ ra dấu: Hôm nay anh mặc đồ này để làm gì?

Cơ thể Tạ Lẫm khựng lại, vẻ bất an và lo lắng hiện rõ mà bản thân không nhận ra:
“Không… không đẹp sao?”

Gương mặt này của anh ta, mặc gì cũng đẹp.
Tất nhiên, không mặc thì càng đẹp hơn.
Đặc biệt là hôm qua, khi anh ta cởi đồ tắm trước mặt tôi — cái nên thấy thì tôi đều đã thấy cả rồi.

Người đàn ông thở chậm lại, cẩn thận đến mức ngay cả mắt cũng không dám chớp.

“Chết tiệt, thi đại học cũng không căng thẳng thế này!”
“Ba giây rồi, ba giây rồi! Cô ấy im lặng hẳn ba giây, chắc chắn là thấy xấu!”
“Rốt cuộc là ai nói đàn ông hở hang sẽ được vợ thích, tôi phải đập chết người đó!”
“Rõ ràng vợ tôi thích kiểu kín đáo cơ mà!”

…Tôi có nói gì đâu chứ.

Tạ Lẫm không nhịn được hỏi tiếp, lo lắng mà bấu lấy vạt áo:
“Thật sự… xấu lắm sao?”

Tôi chần chừ lắc đầu.
Ánh mắt anh ta lập tức nhuộm vẻ u ám, rõ ràng là buồn bực không vui.

Tôi nghĩ ngợi một lúc, rồi móc ngón út ngoắc lấy tay anh ta.
Dùng tay ra hiệu: Không phải không thích, mà là sợ anh bị cảm lạnh.
 Thật lòng đấy.
Bên ngoài bây giờ gần 0 độ cơ mà.
Thể chất anh ta vốn yếu, không chịu lạnh được.

Tạ Lẫm cụp mắt xuống khẽ đáp:
“Ừm.”

…Có vẻ dỗ không được rồi.

“Không phủ nhận, vậy là thích rồi.”
“Hú hồn, suýt nữa tưởng là màn độc diễn của mình.”
“Quan tâm một người khác giới đến vậy, nếu không phải là yêu thì còn là gì? Sớm biết thế này, mình đã——”
Đã làm gì?

Tôi muốn nghe nốt mà…
Kết quả là, người đàn ông đỏ tai, mím môi, không nghĩ tiếp nữa.

2

Tôi trốn trong nhà vệ sinh, tiêu hóa cái sự thật rằng mình có thể nghe được tiếng lòng của Tạ Lẫm.

Chẳng lẽ đây là “ngón tay vàng” hệ thống để lại cho tôi?

Một tuần trước, tôi vô tình xuyên vào một cuốn tiểu thuyết không rõ tên.
Tại sao lại không biết tên?
Vì tôi xuyên không phải làm nhân vật chính, nên cũng chẳng cần biết.

Nguyên văn lời hệ thống là thế.
Tôi chỉ là con gái nhà họ Phó đã sống hai mươi năm với thân phận giả, rồi bị vạch trần, trở thành nữ phụ pháo hôi.
Còn tiểu thư thật thì bị câm điếc, tính cách mềm yếu.
Khi nghe tin vị hôn phu của mình là Tạ Lẫm, cô ta đã bật khóc, sống chết không chịu gả.

Không còn cách nào, nhà họ Phó mới thương lượng với tôi, hỏi tôi có thể thay thế không.

Tôi lập tức cũng bật khóc.

Bởi vì cái tên “Tạ Lẫm” đã được hệ thống nhấn mạnh nhiều lần.
Nói rằng anh ta là phản diện chính trong truyện này – âm hiểm, gian xảo, tính tình lạnh lùng.
Dù giàu có quyền thế nhưng danh tiếng lại đáng sợ, không ai dám lại gần.
Nghe đâu, anh ta chỉ tiện tay chỉ đại chọn người nhà họ Phó để kết hôn.
Vài năm trước nhà họ Phó gặp khủng hoảng tài chính, may nhờ Tạ Lẫm chìa tay giúp đỡ nên mới vượt qua, giờ lại càng không dám từ chối.Đọc full tại page Vân hạ tương tư

Tóm lại, là tôi thay tiểu thư thật gả vào, còn phải giả vờ làm người câm điếc.
Mỗi ngày không những phải diễn xuất đỉnh cao, mà còn phải giả bộ đoan trang, thanh tâm quả dục.

Nhớ lại mấy ngày nay…
Anh ta rất không bình thường.

Lúc thì thản nhiên cởi đồ tắm ngay trước mặt tôi – kiểu không đóng cửa ấy.
Lúc thì nửa thân trần làm chống đẩy đúng ngay lối tôi đi qua.

Tôi sợ bại lộ, chỉ có thể giả vờ ngủ.
Ngủ ở đây ngủ ở kia, rồi lại vô tình đối mặt với anh ta – đúng là kỳ quái thật.

Nhìn kỹ lại mấy câu anh ta thầm nghĩ vừa nãy…
Chẳng lẽ… đang tán tỉnh tôi?

3

Tạ Lẫm đẩy cửa bước vào.

Lúc đó tôi đang chuẩn bị… cởi áo ngực.

Hai người cùng sững lại.
Người đàn ông ngẩn ra vài giây, phản ứng chậm chạp mà dời ánh mắt đi, lí nhí giải thích:
“…Xin lỗi, em vào lâu quá so với mọi khi, tôi sợ có chuyện gì nên mới trực tiếp vào xem.”

Trước khi tắm, tôi thường tháo máy trợ thính.
Lo lắng vậy cũng không phải là không có lý.
Nhưng cái không hợp lý là——

Tôi giơ tay ra vẫy vẫy trước mặt anh ta, rồi chỉ ra cửa.

Ý là: Anh còn không ra à?

Hơi nước cũng bay sạch rồi đấy.
Tạ Lẫm chậm rãi “ờ” một tiếng…

Động tác đóng cửa như đang bật chế độ quay chậm, giống như đang chờ mong điều gì đó.
“Vợ lại còn mặc bộ nội y tôi mua nữa, đẹp thật đấy!”
“Cô ấy sẽ giữ tôi lại chứ?”
“Mau nói đi mau nói đi mau nói đi! Ồ quên mất, vợ không thể nói chuyện, vậy thì chỉ cần nhìn tôi một cái thôi, nhìn tôi là tôi ở lại ngay!”
“Thật ra bồn tắm mua là loại dành cho hai người đấy, tôi có thể mà!”

Anh ta đúng là…
Cái mức độ này… có thể nói ra được sao?

Tôi vẫn nhớ rõ lần đầu tiên gặp phản diện trong truyện này.
Vẻ ngoài xa cách, lạnh nhạt, y hệt lời đồn là khó tiếp cận.
Lúc đó tôi đã muốn đổi ý rồi.
Nhưng lại không dám đắc tội anh ta.
Nên bèn nghĩ ra một chiêu hơi xấu xa — nói mình ham ăn lười làm, tính khí thất thường, lại còn lãnh cảm, mắc chứng sợ tiếp xúc với người khác giới.

Khi ấy tôi thầm hí hửng nghĩ, Tạ Lẫm đâu phải ngốc, chắc chắn sẽ không cưới một người phiền phức như tôi.

Quả nhiên, người đàn ông kia nét mặt sâu không lường được, nói sẽ nghiêm túc cân nhắc.
Tôi lập tức quay về nói với nhà họ Phó rằng Tạ Lẫm không ưng tôi, còn bảo tôi cút đi cho khuất mắt.
Nói xong liền chuẩn bị đặt vé máy bay ra nước ngoài.

Ai ngờ, trên đường đi sân bay lại bị bắt lại.

Tạ Lẫm ngồi trong xe, ánh mắt lạnh lẽo liếc qua:
“Cô Phó nôn nóng thật đấy, còn chưa làm đám cưới mà đã chọn xong chỗ hưởng tuần trăng mật rồi.”

Tôi cuống cuồng làm thủ ngữ để giải thích.
Anh ta quay đầu đi, giọng lạnh như băng:
“Tôi không hiểu, cũng không muốn hiểu.”

Giận rồi sao?

Khi ngồi trong xe Tạ Lẫm, sắc mặt anh ta mới dịu đi một chút.
“Em ham ăn lười làm thì càng tốt, tôi có tiền, muốn bao nhiêu người hầu cũng được.”

Tôi sững người.

“Tính khí thất thường cũng không sao, tôi rất bao dung.” Anh liếc sang tôi, giọng chậm rãi, “Muốn chơi gì cũng được.”
“Lãnh cảm à… cũng không sao, tôi vốn không hứng thú với mấy chuyện đó.”

Tạ Lẫm nói mấy câu đó như thể không có gì, nhưng lại mang theo chút lúng túng.
“Cùng lắm thì… sau này tôi sẽ cố gắng hơn.”

Cố gắng cái gì?
Lúc đó tôi còn sợ anh ta, không dám hỏi.
Không biết rốt cuộc là muốn cố gắng ở khoản nào.

4

Bữa tối là do Tạ Lẫm nấu.

Vừa ăn miếng đầu tiên — “rắc” một tiếng.
Mặn muốn xỉu.

Tôi lập tức đặt đũa xuống uống nước, kết quả là bị sặc.

Người đàn ông đeo tạp dề ngồi đối diện, mặt không biến sắc mà nhìn trọn cả quá trình.

“Lại một lần nữa cảm thán tài năng của bản thân, lần đầu vào bếp đã khiến vợ thèm tới mức ngất ngây.”
“Tiếc là vợ không thích tôi chạm vào, nếu không đã muốn vỗ lưng giúp rồi.”
“Tôi cố tình làm món tôm đấy, rất muốn nghe vợ mở miệng nói: ‘Anh bóc giúp em’, tôi bóc tôm giỏi lắm!”

Anh ta tự tin từ đâu ra vậy chứ?

Tôi quyết định phải đả kích một chút.
Cố tình gắp cho anh ta một con tôm.