Tôi từng nói với Giang Việt rằng mình muốn vào đại học Z.
Thế nhưng đến ngày điền nguyện vọng, tôi lại chọn đại học A.
Sau khi ăn sạch sẽ Giang Việt, tôi liền đổi số điện thoại.
Gạt bỏ toàn bộ quá khứ, một mình đến đại học A.
Không ngờ đến khi nhập học, tôi lại gặp Giang Việt – người lẽ ra phải học ở đại học Z.
Tôi kinh ngạc nhìn anh ta: “Sao anh lại ở đây?”
Giang Việt cười lạnh: “Ông đây được tuyển thẳng vào đại học A.”
1
Cuối tuần lại đến.
Tối nay anh trai sẽ đến đón tôi về nhà.
Tôi quay đầu liếc nhìn chỗ ngồi của Giang Việt – kẻ chuyên trốn học.
Vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.
Đúng lúc đó, tôi nhận được tin nhắn từ anh trai.
Chu Tứ: [Tối nay ba và dì Trần về, anh đến đón em về nhà ăn cơm.]
Mẹ sắp về sao?
Tôi lập tức nhắn hỏi mẹ.
Mẹ nhắn lại rất nhanh: [Đúng rồi, tối nay mẹ về. Nếu không có gì bất ngờ thì còn kịp ăn tối.]
Tôi cuối cùng cũng yên tâm.
Tan học, tôi theo anh trai về nhà.
Khi tôi sáu tuổi, ba tôi qua đời vì tai nạn xe hơi.
Tài sản bị họ hàng bên nội chia nhau hết sạch.
Đến năm mười tuổi, mẹ tái hôn và mang theo tôi.
Chu Tứ lớn hơn tôi năm tuổi, là con trai duy nhất của cha dượng.
Về đến nhà, người giúp việc đã chuẩn bị sẵn một bàn ăn lớn.
Nhưng không thấy ba Chu và mẹ đâu.
Tôi hỏi: “Mẹ chưa về sao ạ?”
Người giúp việc nói: “Tôi vừa gọi cho phu nhân, bà bảo hôm nay không về nữa.”
Đầu óc tôi như nổ tung.
Lập tức gọi điện cho mẹ.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, “Sao thế, Vãn Vãn?”
“Mẹ ơi, tối nay mẹ không về nữa à?”
“Ban đầu định về đấy, nhưng công ty của ba con có chút chuyện, ông ấy phải về xử lý.”
Tôi cắn môi: “Vậy bao giờ mẹ về?”
“Có thể phải hai tuần nữa. Thôi mẹ lên máy bay đây, không nói nữa nhé.”
Phía sau vang lên giọng nói của Chu Tứ: “Vãn Vãn, lại đây múc cơm đi.”
Nhìn anh ta đang đứng ở cửa bếp.
Chân tôi như đổ chì, bước từng bước khó khăn đến.
Khi đang múc cơm,
Chu Tứ đột nhiên đi đến, cầm lấy muôi cơm trong tay tôi rồi múc giúp.
“Khó khăn lắm mới về nhà một lần, ăn nhiều một chút.”
Cơ thể anh ta áp sát vào lưng tôi.
Tôi có thể cảm nhận rõ ràng thứ gì đó nóng bỏng đang tì vào thắt lưng mình.
Cơ thể tôi lập tức cứng đờ.
Tôi ăn cơm thật nhanh rồi chạy về phòng, khóa trái cửa.
Chưa đến một tiếng sau, nghe thấy tiếng tay nắm cửa bị xoay.
Tôi cảnh giác nhìn về phía cửa.
Cửa không mở ra, chỉ có giọng nói ôn hòa của Chu Tứ vang lên:
“Vãn Vãn, mở cửa đi, anh hâm sữa cho em rồi.”
“Đặt trước cửa đi, lát nữa em lấy.”
“Để một lát sẽ nguội mất, dì Trần còn dặn anh phải trông chừng em uống hết.”
Tôi đành bất lực, chỉ có thể mở cửa.
Vừa định đưa tay nhận ly sữa, Chu Tứ đã bước vào thẳng.
Anh đặt ly sữa lên bàn học, đúng lúc nhìn thấy bài toán tôi làm sai.
“Sao bài này lại sai được chứ? Lại đây, anh giảng cho em.”
Vừa nói, anh ta đã ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trước bàn.
Tôi chậm rãi bước đến, cứng ngắc đứng bên cạnh anh ta.
Chu Tứ cười nói: “Đứng ngẩn ra đó làm gì? Ngồi đi.”
Tôi đáp: “Trong phòng không có ghế dư.”
“Vậy thì ngồi lên đùi anh đi.”
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì anh ta đã kéo tôi ngồi xuống.
Chu Tứ bắt đầu giảng bài, nhưng tôi chẳng thể nghe nổi một chữ.
Toàn bộ sự chú ý đều dồn vào người anh ta, không dám cử động.
Bàn tay trái của anh ta dán sát người tôi, chậm rãi trượt lên,
rơi xuống eo tôi, nhẹ nhàng bóp lấy phần thịt mềm nơi đó.
Thời gian như ngưng đọng lại trong khoảnh khắc ấy.
Tôi gạt tay anh ta ra.
Anh ta yên lặng được vài giây, lại đưa tay đặt lên chân tôi.
Cơn giày vò kéo dài cho đến khi Chu Tứ giảng xong: “Hiểu chưa?”
Tôi gật đầu như cái máy.
“Anh bảo em ăn nhiều vào, người chẳng có tí thịt nào.”
Dù anh ta cười, tôi vẫn vô cùng sợ hãi.
“Uống sữa đi.”
Tôi lập tức cầm ly sữa, uống một hơi cạn sạch.
Chu Tứ vẫn mỉm cười nhìn tôi chằm chằm,
đưa ngón tay cái lau khóe môi tôi: “Uống mà dính đầy miệng kìa.”
Hành động thân mật khiến tôi đứng bật dậy tránh xa.
“Anh, em hơi buồn ngủ rồi. Gần đây thức khuya ôn bài nên không ngủ ngon.”
Chu Tứ mỉm cười: “Ừ, vậy em ngủ sớm đi.”
Lúc rời đi, anh ta còn cầm theo luôn chiếc ly trống.
Tôi thậm chí không dám chạm vào chiếc ghế anh ta vừa ngồi,
ngồi bệt xuống đất, tay run rẩy lấy điện thoại nhắn cho mẹ.
Tôi: [Mẹ ơi, mẹ có thể về sớm một chút không?]
Mẹ: [Sao thế, Vãn Vãn? Nhớ mẹ rồi à?]
Tôi không dám nói ra, chỉ nhắn: [Vâng.]
Mẹ: [Được rồi, mẹ sẽ cố gắng về sớm nhất có thể.]
Chỉ cần ba Chu và mẹ về, anh ta chắc chắn không dám làm gì tôi nữa…
2
Lại một cuối tuần nữa đến.
Biết chắc tuần này mẹ không về, tôi không dám theo Chu Tứ về nhà.
Sáng sớm hôm nay, Giang Việt với đôi mắt thâm quầng nằm gục trên bàn ngủ.
Sự tồn tại của Giang Việt trong lớp gần như vô hình.
Cậu ta là chuyên gia trốn học.
Đến nỗi suốt ba năm cấp ba, không ai trong lớp thực sự biết cậu ta là ai.
Sau khi tỉnh dậy, Giang Việt lại định trốn học tiếp.
Tôi lập tức đi theo.
Đi theo đến tận cửa nhà vệ sinh nam.
Giang Việt vừa bước ra thì nhìn thấy tôi, bật cười thành tiếng.
“Bà học bá giờ không leo tường nữa, tính leo vào nhà vệ sinh nam à?”
Lần đầu tiên tôi nói chuyện với Giang Việt, cũng là bởi vì hôm đó tôi không muốn về nhà với anh trai.Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Vì vậy tôi tranh thủ trước khi anh ấy đến đón, trèo tường trốn học.
Kết quả bị kẹt dưới chân tường, không xuống được.
Vừa khéo lại gặp Giang Việt – chuyên gia trốn học trong lớp.
“Này, bạn học, giúp tôi một chút được không?”
Cậu ta lười biếng ngẩng mắt lên: “Học bá cũng biết trèo tường trốn học cơ à?”
Tôi hơi ngượng: “Có thể cứu tôi xuống trước không? Mông tôi đau quá…”
Cậu ta khẽ bật cười: “Ngồi trên đó bao lâu rồi?”
“Một tiếng đồng hồ.”
“Không ngờ học bá còn có mông sắt đấy.”
Tôi tức đến trừng cậu ta một cái đầy khó chịu.
Giang Việt đưa tay ra: “Xuống đi.”
Thôi thì, cậu ta cũng tốt bụng, chỉ là mồm miệng hơi độc.
Tôi đưa tay ra, phối hợp để cậu ta đỡ mình xuống.
Vì sợ rơi, tôi đã vô thức vòng tay qua cổ cậu ta.
Không ngờ lại nghe giọng cậu ta đầy trêu chọc: “Đừng nhân cơ hội sàm sỡ tôi đấy nhé.”
Tôi lơ luôn, chỉ biết che mông lại, lễ phép cảm ơn: “Cảm ơn cậu, Giang… Viễn.”
“Không biết tên tôi thì khỏi gọi.”
Cậu ta bỏ trốn học lâu đến mức, nhiều người trong lớp còn chẳng biết sự tồn tại của cậu ta.
Tôi nhớ được họ của cậu ta là tốt lắm rồi.
“Học bá trèo tường trốn học, định làm gì vậy?”
“Chưa nghĩ ra.”
Giang Việt bật cười khẽ từ mũi,
liếc nhìn tôi một cái, không nói gì, quay người bỏ đi.
Tôi lập tức đuổi theo.
Chắc cậu ta biết tôi theo sau nhưng cũng không xua đuổi.
Đến tiệm net, cậu ta còn mở hai máy.
Cậu đeo tai nghe vào: “Muốn làm gì thì làm, đừng làm phiền tôi.”
Đúng lúc này, Chu Tứ nhắn tin bảo đã đến nơi.
Tôi bắt đầu thấy căng thẳng đến nghẹt thở.
Tôi nhắn lại rằng đang đi chơi với bạn, tuần này không về nữa.
Anh ấy đồng ý.
Khi hai chúng tôi rời tiệm net, đã là chín giờ tối.
Chu Tứ lại gửi tin nhắn đến:
Chu Tứ: [Anh thấy bạn cùng phòng em – Từ Lệ rồi. Em đi với ai thế? Tên gì?]
Toàn thân tôi như đông cứng lại.
Anh ấy vẫn đang chờ trước cổng trường.
Đúng lúc này, Giang Việt lên tiếng: “Tôi đưa cậu về ký túc xá.”
Tôi lập tức nắm chặt lấy vạt áo cậu ta, lắc đầu.
Không thể về được, nếu về bây giờ chắc chắn sẽ bị Chu Tứ bắt gặp.
Giang Việt cúi mắt nhìn bàn tay tôi, nhướng mày: “Không muốn về à? Bám lấy tôi rồi?”
Tôi gật đầu.
Lần đầu tiên tôi không về ký túc xá qua đêm, là ở cùng với Giang Việt.
Nhưng cậu ta chỉ đưa tôi đi loanh quanh chơi cả đêm, hoàn toàn không làm gì cả.
Ít nhất, ở bên cậu ấy, tôi không thấy sợ.
3
Lúc này tôi lại giở trò cũ, bước lên hai bước, túm lấy vạt áo của cậu ấy.
Tôi còn chưa kịp mở miệng, cậu ấy đã hiểu: “Lại định bám theo tôi nữa à?”
Tôi thành thật gật đầu.
“Được thôi, muốn theo thì theo. Nhưng nói trước, nếu giữa chừng em muốn rút, tôi sẽ không đưa về đâu đấy.”
Tôi gật đầu đồng ý.
Tôi đi theo Giang Việt, đổi hết chuyến xe buýt này đến chuyến khác.
Mỗi lần lên xe, cậu ta đều không quên cà khịa tôi vài câu:
“Thật thiệt thòi cho tiểu thư nhà giàu khi phải ngồi xe buýt với tôi.”
“Tôi không phải tiểu thư gì hết.”
Giang Việt: “Ý em là em chỉ là một người bình thường có tiền tiêu vặt mỗi tháng hai vạn, đi đâu cũng có Porsche đưa đón thôi đúng không?”
Tôi: “Xe đó là của anh trai tôi.”
Giang Việt nhíu mày, nhìn tôi đầy nghi hoặc.
Như thể có gì đó muốn hỏi, nhưng cuối cùng lại không nói gì.
Tôi cũng không muốn đề cập đến chuyện liên quan đến Chu Tứ.
Con đường phía trước ngày càng hẻo lánh, cuối cùng dẫn đến một chân núi.
Một người đàn ông tròn trịa thấy Giang Việt liền chào hỏi: “Anh Việt! Hôm nay còn dẫn bạn gái đến à?”
“Không phải bạn gái,” cậu ta liếc nhìn tôi đầy ý vị, “là công chúa chạy trốn.”
Gã béo nói: “Đã đến rồi thì cùng chơi nhé, hai người một đội, dám không anh Việt?”
“Chơi.”
Cậu ta đi thẳng đến một chiếc xe, mở cửa ghế phụ.
Giang Việt nhếch mép cười hỏi tôi: “Lên xe hay là quay về?”
Tôi lắc đầu đầy kiên quyết: “Không về.”
Tôi lên xe, thắt chặt dây an toàn.
Giang Việt khởi động xe, dừng tại điểm xuất phát cùng một chiếc xe khác, chuẩn bị xuất phát.
Tiếng súng hiệu vang lên, Giang Việt đạp ga hết cỡ.