Hồi cấp hai, đừng nói con gái, ngay cả con trai cũng sợ cậu ấy.
Giữa chúng tôi khi đó chỉ cách nhau một tấm rèm.
Từ đầu đến cuối chẳng biết mặt nhau.
Nhưng Giang Việt vẫn nhớ tôi.
Một giọng nói mềm mại, nghe là biết kiểu con gái rất ngoan.
Lại trùng hợp, tôi là học sinh đứng đầu toàn khối.
Cậu ấy liếc mắt là nhận ra ngay tôi chính là người hôm đó nằm bên cạnh.
Về sau nữa, Giang Việt lại tận mắt chứng kiến thái độ tồi tệ của Chu Tứ đối với tôi.
Cũng là vào cuối tuần, Chu Tứ tới đón tôi về.
Tôi đợi mãi đến trời tối vẫn không thấy đâu.
Giang Việt nghĩ con gái đứng ven đường muộn vậy rất nguy hiểm,
nên đứng cạnh tôi chờ cùng một lúc.
Khi đó tôi còn chưa nhận ra hết mặt bạn cùng lớp,
không biết cậu ấy học cùng lớp với mình,
nên cũng chẳng bắt chuyện.
Lúc Chu Tứ tới nơi, sắc mặt đầy khó chịu:
“Mẹ nó, nếu không phải vì phải tới đón mày, giờ tao đã ngồi nhậu rồi.
Mày về bảo họ đi, mỗi tuần về nhà phiền phức lắm, cuối tuần muốn ở lại trường!
Tuần nào cũng bắt tao tới đón, nhìn tao rảnh lắm hả?”
Tôi ngoan ngoãn đáp: “Biết rồi.”
Từ lúc đó, Giang Việt đã bắt đầu ghét hắn ta.
18
Giang Việt lại nhớ về mấy tháng trước, ánh mắt bỗng chốc trở nên u ám.
Ngẩng đầu, lẩm bẩm:
“Anh luôn biết hắn ta không thích em.
Lần đầu đưa em ra ngoài, em nói tuần nào hắn cũng đón em về, lúc đó anh đã cảm thấy kỳ lạ.
Nếu lúc ấy anh chịu hỏi thêm một câu, có lẽ em đã không phải chịu nhiều tổn thương như vậy.
Lẽ ra anh nên biết, anh nên sớm nhận ra mới phải…”
Tôi nghe rõ trong giọng cậu ấy chất chứa đầy hối hận.
Bàn tay đang nắm lấy tay tôi cũng siết chặt hơn vài phần.
“Xin lỗi… Anh không phải cố tình hung dữ cấm em gọi cho anh.
Chỉ là anh hận chính mình, hôm đó lại nói những lời quá nặng, khiến em không dám đến tìm anh.”
Nước mắt tôi không kìm được tuôn ra.
Thì ra sau khi biết hết mọi chuyện, Giang Việt không thấy tôi dơ bẩn.
Ngược lại, cậu ấy còn đau lòng cho những gì tôi đã trải qua.
Thậm chí còn tự trách chính mình.
Tôi ngồi dậy, nhào vào lòng cậu ấy, nức nở xin lỗi:
“Xin lỗi… Em không cố ý xóa anh đâu, em chỉ là… quá sợ hãi thôi…”
“Anh biết mà.”
Giang Việt nhẹ giọng an ủi tôi:
“Là lỗi của anh, là anh đã làm chuyện ngốc nghếch.
Bị em xóa thì xóa thôi, có gì to tát đâu. Vậy mà anh chỉ vì bị chặn liên lạc lại không tìm em, là do tình cảm của anh dành cho em quá không kiên định.”
Tôi khóc nói:
“Em đã nói với mẹ… nhưng mà…”
Mẹ tôi không hề đứng về phía tôi.
“Kỷ Vãn, tin anh đi, anh không giống bọn họ. Anh sẽ mãi mãi bảo vệ em.”
Sau khi tận mắt chứng kiến tất cả những gì xảy ra trong xe,
mọi nghi ngờ trong lòng Giang Việt trước đây đều đã có lời giải.
Tôi giấu tất cả mọi người, nói dối đã đăng ký Z Đại, đổi số điện thoại,
chỉ là muốn chạy trốn mà thôi.
“Kỷ Vãn, để anh nói lại lần nữa.
Hôm đó anh nói nhiều như vậy, không phải muốn em đừng dây dưa với anh.
Anh chỉ muốn nói… anh vẫn rất thích em.
Chỉ cần em quay đầu lại, làm chó cho em cũng chẳng sao.”
Tôi ôm chặt lấy Giang Việt, khóc đến không thở nổi.
Là tôi đã quên mất, Giang Việt vốn là người rất tốt, rất tốt.
Là người chỉ cần tôi kéo vạt áo một chút, liền mềm lòng ngay.
Là do tôi đã nghĩ cậu ấy quá xấu xa,
mới sợ rằng khi biết sự thật, cậu ấy sẽ chán ghét tôi.
Giang Việt liền tiếp lời:
“Em không nói gì, anh coi như em đồng ý rồi.
Hơn nữa anh vốn đã là bạn trai em, em có nói hay không cũng vậy thôi.”
Tôi hít mũi, hỏi nhỏ:
“Khi nào vậy…?”
Giang Việt vừa giúp tôi lau nước mắt vừa trả lời:
“Lúc em nói muốn ‘kiểm tra hàng’ đó.
Anh còn hỏi em anh có đủ tiêu chuẩn không, em gật đầu, vậy chẳng phải đã ngầm công nhận thân phận bạn trai anh rồi sao?
Tuy sau đó em có xóa anh, nhưng chưa từng nói chia tay.
Nên cái đó chỉ coi như cãi nhau chút thôi, không tính là chia tay.”
Tôi nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Chỉ vậy mà cũng coi là bạn trai rồi hả…”
“Hửm?” Giang Việt khẽ nhướng mày, “Ngủ với anh xong lại định lật mặt coi như không quen?”
Tôi thật thà thú nhận:
“Hồi đó em chỉ muốn ngủ với anh một lần, chứ không định chịu trách nhiệm.”
Giang Việt cười tức giận, véo nhẹ má tôi:
“Em cũng giỏi lắm, vô trách nhiệm mà còn nói ra cho quang minh chính đại như thế, đúng là muốn chọc anh tức chết.”
19
Nửa đêm tỉnh giấc, cảm nhận được Giang Việt đang ở bên cạnh, bỗng dưng tôi thấy an lòng hơn rất nhiều.
Dù vậy, tỉnh rồi lại chẳng thể nào ngủ tiếp.
Tôi cứ ngẩn người nhìn vào màn đêm vô tận.
Nước mắt bất chợt lăn khỏi khóe mắt, nhỏ xuống cánh tay Giang Việt.
Tôi luống cuống dùng tay lau đi.
Giang Việt khẽ siết tay, ôm tôi vào lòng.
“Đừng khóc, có anh ở đây rồi. Anh sẽ khiến em ổn trở lại.”
Trong bóng tối, Giang Việt rất nghiêm túc nói ra câu ấy.
Chỉ tiếc rằng lúc đó tôi lại chẳng hiểu ý cậu ấy là gì.
Sợ làm phiền cậu ấy nghỉ ngơi, tôi chỉ biết co mình lại trong lòng cậu, chẳng dám động đậy.
…
Hôm sau là ngày nghỉ.
Tôi cuộn tròn trên sofa, ngồi nhìn Giang Việt gõ code.
“Sao anh lại biết mấy thứ này?”
“Tự học thôi.” Giang Việt đáp, “Không có bản lĩnh sao được đặc cách vào A Đại.”
Cuối cùng tôi cũng hiểu thắc mắc trong lòng mình: “Thì ra anh được tuyển thẳng à.”
Bảo sao.
Bảo sao cậu ấy dù có trốn học bao nhiêu vẫn có thể vào được A Đại.
Thậm chí còn tự học lập trình.
Đúng là sự khác biệt giữa thiên tài và người bình thường.
Gõ code xong, Giang Việt nói muốn đưa tôi ra ngoài kiếm chút tiền.
“Đi đâu vậy?”
“Chỗ lần trước từng đưa em tới đó, yên tâm lần này em không phải lên xe đâu, chỉ cần đợi anh ở điểm cuối thôi.”
Tôi nắm lấy vạt áo cậu: “Không đi được không?”
Giang Việt nhướn mày: “Giờ bắt đầu quản anh rồi à?”
“Là em lo cho anh.”
“Được thôi, nghe em. Không đi nữa, ở nhà nấu gì ngon cho em ăn.”
Cậu ấy đang bận rộn trong bếp thì điện thoại reo.
“Giúp anh nghe máy với, tay đang dính nước.”
Tôi đi lấy điện thoại, bật loa ngoài.
“Anh Việt làm gì đấy? Dạo này chẳng thấy đâu cả?”
Là giọng của người đàn ông mập lần trước từng gặp.
“Đang nấu cơm cho bạn gái.”
“Ô hô, anh Việt của bọn này cũng biết thành người đàn ông của gia đình cơ à. Mau qua đây đi, chỉ còn thiếu anh thôi!”
“Không đi đâu, bạn gái quản chặt lắm.”
“Có phải cô bé lần trước không? Nhìn phát là biết anh thích cô ấy rồi. Còn gọi người ta là ‘công chúa bỏ trốn’ nữa chứ, nghe mà nổi hết da gà!”
Giang Việt nhếch môi cười, kiểu cười chẳng đáng tiền chút nào.
“Ừ, dữ dằn lắm. Cô ấy nói gì anh cũng chẳng dám cãi.”
“Qua điện thoại cũng ngửi được mùi yêu đương mặn chát của hai người rồi. Thôi không làm phiền nữa, hai người cứ từ từ mà ngọt ngào đi!”
Điện thoại ngắt.
Tôi đặt lại điện thoại vào túi áo cậu ấy.
Hỏi: “Dữ dằn lắm ấy hả, ai cơ? Em à?”
Tôi cố ý sáp mặt lại gần, nhìn thẳng vào cậu ấy, muốn xác nhận xem lời đó có thật không.
Giang Việt bật cười: “Còn không dữ? Nhìn cái vẻ chất vấn kia của em sắp dính ngay lên mặt anh rồi kìa.”
“Anh xạo quá!”
20
Chu Tứ bị đánh.
Ba mẹ tôi rất nhanh đã tìm đến tôi.
Mẹ vừa đến đã chất vấn:
“Vãn Vãn! Con có phải đang quen với đám lưu manh không?”
“Anh ấy không phải lưu manh.”
Mẹ tức đến mức run người:
“Nó đánh anh con ra nông nỗi đó mà không phải lưu manh à? Con sao có thể ở bên loại người như thế! Chính nó xúi con bỏ nhà đi đúng không?”
Ba vội ngăn mẹ lại:
“Bà đừng kích động, để tôi nói chuyện với con.”
Ba dịu dàng hỏi tôi:
“Vãn Vãn, từ nhỏ con luôn ngoan ngoãn, đâu phải đứa nổi loạn.
Nói cho ba biết, vì sao con lại giấu cả nhà tới A Đại?
Hay đúng như mẹ con nói, là thằng nhóc kia xúi giục con?”
Tôi đáp:
“Anh ấy không phải người xấu. Là chính con muốn đến A Đại.”
Ba lại hỏi:
“Chuyện nó đánh anh con, con biết không?”
Tôi gật đầu: “Biết.”
Ba thở dài:
“Thôi, những chuyện này để sau hẵng nói. Bây giờ con theo ba về nhà đi, mẹ con lo cho con lắm.
Từ lúc con mất liên lạc, ngày nào bà ấy cũng khóc không ngừng.
Về nhà với ba trước được không?”
Lúc ấy, Giang Việt bất ngờ xuất hiện, kéo tôi về phía cậu ấy.
“Kỷ Vãn, cô ấy không thể về nhà đâu.”
Mẹ tôi lại kích động:
“Con gái tôi vì sao không thể về nhà? Chính cậu dạy hư con tôi, con bé vốn ngoan ngoãn, sao lại bỏ nhà đi! Là cậu xúi nó đúng không!”
Giang Việt cười khẩy:
“Con gái bà, bà cũng xứng đáng có sao?”
Sắc mặt ba tôi trầm xuống, mắng lớn:
“Thằng nhãi ranh, láo xược!”
Từ nhỏ tới giờ tôi chưa từng thấy ba nổi nóng như vậy.
Cũng là lần đầu tiên tôi nghe ba nói lời khó nghe như thế.
Ba nhìn tôi bằng vẻ mặt nghiêm khắc chưa từng có:
“Vãn Vãn, qua đây, nghe lời ba.”
Tôi nép sát bên Giang Việt, khẽ lắc đầu.
Giang Việt nắm chặt tay tôi, dịu dàng bảo:
“Đi thôi, về nhà.”
Ba tôi lập tức đuổi theo, định kéo tôi lại:
“Đứng lại! Thả Vãn Vãn ra!”
Giang Việt hất mạnh tay ông ra.
Ba tôi lùi mấy bước, may có mẹ đỡ kịp.
Giang Việt lạnh lùng nhìn ông:
“Trước tiên lo cho thằng con trai của ông đi đã.”
Một câu vô cớ khiến ba tôi ngỡ ngàng.
Giang Việt nắm tay tôi rời đi, mẹ tôi ngồi sụp xuống, khóc đến gần như tuyệt vọng.
Tôi tuy xót xa, nhưng chẳng còn cách nào đồng cảm.