Mấy ngày sau, không rõ vì chuyện gì mà ba mẹ tôi không còn tới tìm tôi nữa.

Còn Giang Việt thì cứ như uống nhầm thuốc, ngày nào cũng lôi tôi đi hẹn hò tám trăm lần.

Bởi tôi mất ngủ nghiêm trọng.
Mỗi lần tôi ngủ, chỉ cần không phải đi học, cậu ấy tuyệt đối không bao giờ đánh thức tôi.

Nhưng khi tôi tỉnh, tôi chẳng muốn nhúc nhích.
Giang Việt lại nói: “Phải hẹn hò, phải ra ngoài,” rồi lôi tôi đi cho bằng được.

Thậm chí sáng sáu giờ, Giang Việt đã kéo tôi dậy đi hẹn hò.
Thật ra cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là dắt tôi đi dạo một vòng,
sau đó cùng nhau ăn sáng, mua mấy món đồ vặt, bánh ngọt các thứ.

Buổi trưa ăn xong, Giang Việt hỏi tôi:
“Trưa nay muốn chợp mắt không?”

Tôi lắc đầu: “Không muốn ngủ.”

“Vậy thì đi ra ngoài hẹn hò tiếp với anh.”

“Lại hẹn hò nữa sao?”

Tôi đi được mấy bước là mệt, thật ra chẳng muốn động đậy.
Giang Việt lại rất chiều tôi.
Khi tôi không muốn đi, cậu ấy liền ngồi bên cạnh tôi ven đường.

Buổi tối ăn xong, cậu ấy lại bảo:
“Đi thôi, ra ngoài hẹn hò tiếp.”

Tôi không nhịn được hỏi:
“Những cặp đôi khác cũng hẹn hò mỗi ngày vậy sao?”

“Đương nhiên rồi!”

Đến kỳ nghỉ còn kinh khủng hơn.
Sáu giờ sáng ra khỏi nhà, mười giờ tối mới về.

21

Một tuần sau, tôi nhận được điện thoại của ba.

“Vãn Vãn, dạo này con vẫn ổn chứ?”
“Dạ, con rất ổn.”

Đầu dây bên kia, ba tôi có vẻ ngập ngừng thăm dò:
“Cậu con trai đó… đối xử với con tốt chứ? Ý ba là, nó có làm tổn thương con không?”

Tôi chắc chắn đáp:
“Không đâu, anh ấy luôn bảo vệ con.”

“Ra là vậy…
Ba mấy hôm nay đang xử lý chuyện của Chu Tứ.
Nó bị người ta tố cáo tội quấy rối bé gái vị thành niên, ba chỉ muốn hỏi con… chuyện đó có thật không?”

Tôi: “Dạ… có.”

Tôi nghe rõ tiếng ba thở dài rất dài ở đầu dây bên kia.

“Được rồi, ba biết rồi.
Ba hứa với con, chuyện này ba sẽ xử lý ổn thỏa.”

Tôi hiểu, ba đang bóng gió hỏi rằng Chu Tứ có từng làm tổn thương tôi không.

Ba lại hỏi tôi:
“Vãn Vãn, con có tin tưởng cậu con trai đó không?”
“Dĩ nhiên là có.”Đọc full tại page Nguyệt hoa các

“Thật ra ba nên cảm ơn cậu ấy.
Ba mẹ không cho con được sự bảo vệ cần thiết, ba phải cảm ơn cậu ấy đã bảo vệ con gái bảo bối của ba.
Nếu con tin cậu ấy, thì ba cũng tin cậu ấy. Ba tôn trọng suy nghĩ của con.
Nếu một ngày nào đó con muốn về nhà, ba hy vọng con có thể cho ba với mẹ một cơ hội để xin lỗi con.”

Cúp máy rồi, nước mắt tôi không kìm được mà lặng lẽ rơi.

Thì ra ba cũng hiểu tôi.
Không vì Chu Tứ là con ruột mà bênh vực hắn.

Giang Việt cúi người lau nước mắt cho tôi:
“Ba em vừa nói gì vậy?”

“Giang Việt… em muốn về nhà.”

“Được, anh đưa em về.”

Chưa bước vào cửa tôi đã nghe bên trong vọng ra tiếng cãi vã, đập phá loảng xoảng.

“Người sinh ra tôi là mẹ tôi! Bà tính là thứ gì? Nuôi tôi hơn hai mươi năm thì tôi phải đội ơn bà chắc?
Bảo tôi là súc sinh không biết kiềm chế, nếu tôi là súc sinh thì bà là cái gì?”

Vừa vào nhà, tôi đã thấy cảnh tượng hỗn loạn, đồ đạc bị đập nát tứ tung.
Ba tôi bị Chu Tứ bóp cổ, ghì chặt xuống sofa.
Mẹ tôi định lao lên kéo ra, lại bị hắn hất mạnh ngã nhào xuống đất.

Giang Việt phản ứng rất nhanh, lập tức xông tới.
Tôi vội vàng đỡ mẹ dậy.

Chu Tứ làm sao đánh lại Giang Việt, chưa tới hai hiệp đã bị đè xuống sàn.

Nhìn thấy tôi, mẹ tôi nước mắt lã chã.
Bà ôm chặt lấy tôi, khóc nghẹn:
“Vãn Vãn, là mẹ có lỗi với con!”

Chu Tứ nhìn chúng tôi, vẫn hùng hổ như cũ.
Hắn ngang nhiên thách thức trước mặt Giang Việt:
“Mày đắc ý cái gì? Con bé người yêu mày, tao từng ngủ qua rồi.”

Lời vừa dứt, mẹ tôi gần như suy sụp.

Tôi vội an ủi mẹ:
“Không có đâu, hắn lừa mẹ đấy.”

Giang Việt làm như không nghe thấy, gần như đánh nát mặt Chu Tứ.
Đánh cho hắn không còn mở miệng nổi mới dừng tay.

Ba tôi chỉ đứng bên nhìn, hoàn toàn không có ý định ngăn cản.

22

Chu Tứ bị đưa đi.
Ba tôi kể cho tôi nghe quá khứ của ông.

Hồi trẻ, ông từng tin nhầm người.
Người đàn bà đó cuỗm hết tiền của ông rồi bỏ trốn.
Một năm sau, còn mang Chu Tứ đến vứt ngay trước cửa nhà ông.
Khiến hoàn cảnh vốn chẳng dư dả lại càng thêm khốn đốn.

Mẹ tôi cũng xin lỗi tôi,
hối hận vì những lời từng nói ra.

Bà vốn nghĩ Chu Tứ đã thay đổi, muốn se duyên tôi với hắn.
Hơn nữa, Chu Tứ là con trong nhà, bà nghĩ giữ tôi bên cạnh mới yên tâm.
Không ngờ Chu Tứ lại làm ra chuyện khốn nạn như vậy.

Đến cuối cùng, ba tôi còn dẫn mẹ tới cúi đầu xin lỗi Giang Việt,
cảm ơn cậu ấy đã giúp đỡ tôi.

Mẹ tôi cũng vì lần trước nói lời khó nghe mà xin lỗi cậu ấy.

Tôi hoảng hồn tới mức bật dậy.
Giang Việt cũng luống cuống chẳng biết làm gì.

Khi tôi cùng Giang Việt rời đi, mẹ tôi muốn giữ tôi lại,
nhưng cuối cùng vẫn kìm lòng được.

Chu Tứ bị bắt đi lần này, cũng có thể nói là nhờ ba tôi đứng sau âm thầm thúc đẩy.
Mối quan hệ giữa tôi và Giang Việt cũng đã trở lại như xưa.

Giờ ngày nào, đúng sáu giờ sáng, bất kể mưa gió, Giang Việt cũng dắt tôi đi bộ hai cây số để ăn sáng.
Tôi buồn ngủ đến mức đồ ăn trong miệng còn chưa kịp nhai xong đã gục xuống bàn ngủ.
Sau đó lại bị Giang Việt kéo dậy, nắm tay dắt tôi tiếp tục đi bộ hai cây số về nhà.

Tôi mơ màng lảo đảo đi theo sau cậu ấy, về đến nhà, đồ ăn vẫn còn ngậm trong miệng chưa nuốt.

Dưới chế độ hẹn hò “ma quỷ” của Giang Việt, cuối cùng buổi tối tôi cũng ngủ được một mạch đến sáng.

Ba tôi quyết định về nước, không tiếp tục phát triển sự nghiệp ở nước ngoài nữa.
Ông cũng nhận ra tâm lý tôi có vấn đề.
Dưới sự ép buộc ngọt bùi cay đắng của ba mẹ, tôi cuối cùng cũng bị đưa đi bệnh viện.

Thật ra người đầu tiên nhận ra tinh thần tôi không ổn chính là Giang Việt.
Chỉ là cậu ấy không nói ra, cứ cố dẫn tôi ra ngoài, không cho tôi ở một mình để suy nghĩ vẩn vơ.

Nhờ có Giang Việt và thuốc men, tôi cũng dần dần bước ra khỏi bóng tối.

Đến khi tôi hoàn toàn hồi phục, tôi không còn dựa dẫm vào Giang Việt quá nhiều nữa, cũng theo ba mẹ về nhà ở.

Lúc ấy Giang Việt mới bắt đầu cho tôi biết thế nào là hẹn hò “đúng nghĩa”.
Sau đó cậu ấy bỗng dưng biến thành kiểu “mềm mại dễ đổ”.

Tôi chỉ mới chạm nhẹ vào cậu ấy, cậu ấy lập tức nằm hẳn lên giường.

“Làm gì đấy? Đẩy tôi làm gì? Đẩy lên giường còn gì, lại muốn chiếm tiện nghi tôi à?”

Đúng là không biết ngượng là gì nữa.

Tôi mệt rã người, vừa nằm xuống ngủ, cậu ấy cũng phải xoay tôi lại để đối mặt với mình.

“Tôi người ra sức cũng ra sức, thế mà cô ngủ cái một, chẳng nói với tôi lấy một câu, đến cái mặt cũng không thèm cho tôi nhìn?”

Tôi mệt mỏi nói qua loa: “Vậy… anh phục vụ cũng được lắm.”

Giang Việt cười tức giận:
“Tôi biết rồi, hóa ra cô không chỉ coi tôi là chó, còn coi tôi là công cụ nữa.”

Tôi nhắm mắt, cậu ấy lật tôi ra tư thế nào tôi cứ thế ngủ thôi.

Sau này ba mẹ tôi cũng có ghé thăm “người đang ở trong tù đạp máy khâu” kia.
Tên đó vẫn không biết hối cải.
Thế là ba mẹ tôi cũng không còn quan tâm nữa.

Lên đại học, thành tích của tôi vẫn rất xuất sắc, chỉ là không đọ lại nổi Giang Việt được bảo lưu thẳng lên nghiên cứu sinh.
Nhiều khi tôi còn thấy ghen tị vì cậu ấy quá giỏi.

Thế nên tôi nuôi một con chó Samoyed ở nhà, đặt tên là Giang Việt.

Tôi gọi: “Giang Việt!”
Cả người cả chó cùng chạy tới.

Mỗi lần như vậy, Giang Việt đều đạp nó sang một bên, giành lấy phần tới trước tôi.
Sau đó giả bộ muốn dạy dỗ tôi.

23

Bất giác vậy mà chúng tôi đã yêu nhau 6 năm.
Mấy năm nay, ba tôi luôn có ý muốn kéo Giang Việt về công ty nhà mình.

Bỗng một ngày, mẹ tôi phát hiện ra chiếc nhẫn trên tay tôi.

“Giang Việt cầu hôn con rồi à?”

Tôi cũng ngẩn người ra, hoàn toàn không biết chiếc nhẫn này từ khi nào đã xuất hiện trên tay mình.

Tôi lập tức chạy đi tìm Giang Việt.
Cậu ấy tức đến mức véo mặt tôi:

“Anh đeo cho em được cả tuần rồi, giờ em mới phát hiện? Làm anh sợ muốn chết, tưởng em không muốn cưới anh nữa, cả tuần nay mất ăn mất ngủ!”

Tôi không dám hé răng.

Mẹ tôi có nói bóng gió, ba mẹ muốn Giang Việt gả vào nhà mình.
Tôi nghĩ Giang Việt vốn là người kiêu ngạo, năng lực hơn người, tiền cũng không thiếu, chẳng có lý do gì phải làm rể nhà tôi.

Sự im lặng của tôi lại khiến Giang Việt càng thêm sốt ruột.

“Ý kiến lãnh đạo thế nào? Em nói một câu đi.”

Tôi đành cắn răng thú nhận:
“Ba mẹ em… muốn anh gả vào nhà em.”

Giang Việt thở phào:
“Làm anh sợ chết khiếp. Anh cứ tưởng em không chịu lấy anh nữa.”

Cậu ấy cố ý trêu tôi:
“Anh đoán được rồi, em về hỏi thử xem có cần anh đổi họ không?
Nếu phải đổi họ, nhà em ba người ba họ, anh biết theo họ ai đây?
Hay anh lấy tên là Kỷ Việt, còn thằng cún kia giữ tên Giang Việt, khỏi tranh tên với anh mỗi ngày.”

Tôi không nhịn được hỏi:
“Sao anh dễ dàng đồng ý vậy?”

“Anh vốn không có lý do để từ chối.
Anh là trẻ mồ côi, mấy chuyện này anh chẳng nặng nề gì.
Dù sao cũng là kết hôn, em lấy anh hay anh gả cho em, cũng chẳng khác gì nhau.”

Hôm đó Giang Việt cười còn thua con cún dưới chân tôi.

Vậy là tốt rồi.
Một nhà bốn người.
Bốn người… bốn họ.

(Hoàn)