Kết hôn năm năm, cuối cùng Ôn Chi Nam cũng mang thai.
Cô lập tức đi làm giấy chứng nhận sinh con, muốn dùng nó như món quà kỷ niệm năm năm kết hôn tặng chồng mình là Hách Thừa Quân.

Thế nhưng khi hệ thống nhập thông tin giấy đăng ký kết hôn của họ, liên tục hiện lên thông báo: “Giấy tờ không hợp lệ.”

“Cô Ôn, cô chắc chắn giấy đăng ký kết hôn này là thật chứ?” Nhân viên làm việc thử đi thử lại hơn chục lần, sắc mặt cũng trở nên khó xử.

Ôn Chi Nam bắt đầu thấy khó chịu: “Chúng tôi đã kết hôn năm năm rồi, sao giấy tờ lại là giả được.”

Nhân viên lại thử thêm lần nữa, rồi trả lại hồ sơ cho cô: “Chúng tôi đề nghị cô nên tới cục dân chính kiểm tra lại. Cầm giấy giả là hành vi phạm pháp. Hơn nữa, bây giờ người độc thân cũng có thể làm giấy chứng nhận sinh con.”

Ôn Chi Nam nghe vậy, lập tức hiểu ra ý tứ trong lời nói, xoay người đi sang cục dân chính bên cạnh.

Khi bước ra khỏi cục dân chính, sắc mặt cô trắng bệch, niềm vui trên khuôn mặt khi nãy đã hoàn toàn biến mất.
Lời nhân viên cục dân chính cứ như chiếc búa nện thẳng vào tim cô: “Cô và ngài Hách đều đang trong trạng thái độc thân, tờ giấy kết hôn cô cầm trong tay… là giả.”

Hôn nhân năm năm của họ… lại là giả sao?

Cô và Hách Thừa Quân là thanh mai trúc mã, ai ai cũng biết anh yêu cô đến nhường nào, như thể hận không thể dâng hết mọi điều tốt đẹp nhất trên đời cho cô.
Vậy tại sao anh lại đưa cho cô một tờ giấy đăng ký kết hôn giả?

Ôn Chi Nam lập tức mua vé máy bay, bay đến Andorra tìm Hách Thừa Quân đang đi công tác.
Cô muốn anh phải cho cô một lời giải thích rõ ràng!

Ôn Chi Nam tìm đến khách sạn nơi Hách Thừa Quân đang ở, vừa hay nhìn thấy một đám người đang tổ chức hôn lễ.

Andorra là một quốc gia đặc biệt, cả đời người chỉ được kết hôn một lần, không có ly hôn, chỉ có góa bụa.

Cô không có tâm trạng xem lễ cưới, chỉ muốn chen qua đám đông vào thang máy. Nhưng ánh mắt vô tình quét qua chú rể đang được mọi người vây quanh, trong khoảnh khắc ấy, cô như bị sét đánh giữa trời quang!

Người đàn ông mặc áo da, quần bó, đi bốt cao cổ, đội mũ nồi, thắt đai đỏ quanh hông – kiểu trang phục truyền thống bản xứ. Trên gương mặt anh là nụ cười hạnh phúc rạng rỡ.

Người đàn ông đó không ai khác, chính là người chồng năm năm qua của cô – Hách Thừa Quân.
Nếu không tận mắt chứng kiến, cô thật sự không thể tưởng tượng nổi Hách Thừa Quân lại ăn mặc thế này.

“Chúc mừng anh Quân tân hôn vui vẻ!”
“Phải công nhận, anh Quân đúng là lợi hại, tổ chức hôn lễ rình rang cả trong nước lẫn ngoài nước!”
“Nhưng mà anh Quân à, anh với cô gái nghèo khó Hứa Nhược Đường này là thật đấy hả?”
Lại có người tò mò hỏi: “Vậy cái này chẳng phải là tái hôn sao? Chẳng phải anh Quân đã kết hôn với chị Chi Nam ở trong nước rồi à?”

“Cái này cậu không biết rồi.”
“Anh Quân vì muốn đợi Nhược Đường lớn lên, năm đó trong nước căn bản không hề thật sự đăng ký kết hôn với chị Chi Nam, năm năm qua, trên pháp luật anh ấy vẫn luôn độc thân!”
“Còn có thể như vậy sao? Đúng là anh Quân biết chơi thật.”

Trong đám đông, cả người Ôn Chi Nam cứng đờ tại chỗ, máu trong người như đông lại.
Cô còn tưởng mình nghe nhầm.

Nhưng ngay sau đó, câu nói của người đàn ông ấy khiến cô lạnh thấu tim gan.

“Tôi đối với Đường Đường đương nhiên là thật lòng. Năm đó, cô ấy vì truyền máu cứu Chi Chi mà suýt mất mạng, lại tình nguyện cả đời sống dưới cái bóng của Chi Chi. Thứ cô ấy muốn chẳng qua chỉ là một cuộc hôn nhân lâu dài. Tôi có thể cho cô ấy điều đó.”

Giọng anh chậm rãi, từng chữ như dao cắt thẳng vào tim cô, không chút do dự.

Thì ra là như vậy…

Ôn Chi Nam không hay biết, khóe mắt đã ươn ướt từ lúc nào. Hóa ra, tờ giấy đăng ký kết hôn giả kia chính là do một tay Hách Thừa Quân sắp đặt.

Năm năm trước, Ôn Chi Nam bị tai nạn xe, chính Hứa Nhược Đường khi ấy mới học cấp ba đã đưa cô vào bệnh viện và hiến máu cứu cô.Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Hứa Nhược Đường xuất thân nghèo khó, chỉ sống nương tựa vào người mẹ bệnh nặng. Để cảm ơn ân cứu mạng đó, Ôn Chi Nam và Hách Thừa Quân đã lo toàn bộ học phí, sinh hoạt phí cho cô ấy, còn sắp xếp cho cô ấy đi du học, du lịch khắp nơi.

Hách Thừa Quân từng nói, “Nhược Đường cứu Chi Chi, chính là cứu anh.”
Anh nguyện dốc hết tất cả những gì có thể để báo đáp ân tình ấy.

Chỉ là, cô không ngờ cách báo đáp của anh lại bao gồm việc nuôi cô ấy lớn rồi lấy về làm vợ.

Buồn cười nhất chính là, suốt năm năm nay, Ôn Chi Nam lại chẳng hề nhận ra điều đó, cô thậm chí không biết từ khi nào bọn họ đã ở bên nhau.

Một người anh em bên cạnh Hách Thừa Quân lại không nhịn được hỏi:
“Vậy còn chị Chi Nam thì sao? Anh không sợ cô ấy phát hiện à?”

Hách Thừa Quân cụp mắt, những ngón tay thon dài nhanh chóng lướt trên màn hình điện thoại, giọng điệu bình thản nhưng ẩn chứa sự chắc chắn khó nhận ra:
“Tôi vẫn sẽ yêu Chi Chi như trước. Nhưng cả đời này, cô ấy sẽ không bao giờ phát hiện.”
“Mấy người lo mà giữ miệng cho kỹ, không được để chuyện này đến tai Chi Chi.”

Ngay sau đó, điện thoại của Ôn Chi Nam rung lên.
Cô nhìn tin nhắn từ Hách Thừa Quân, ngực như bị bóp nghẹt, rét lạnh thấm tận xương.

“Vợ à, anh nhớ em lắm. Anh chẳng muốn đi công tác chút nào, mỗi giây rời xa em đều là dày vò. Anh sẽ cố gắng về nhà kịp dịp kỷ niệm của chúng ta. Yêu em, chồng của em.”

Ôn Chi Nam siết chặt điện thoại, ngước mắt nhìn Hách Thừa Quân đang ngày càng khuất xa, trong lòng cuộn lên cơn đau nhức từng hồi.
Tầm mắt cô mơ hồ, nước mắt nóng hổi dâng tràn viền mi, người đàn ông kia không còn là Hách Thừa Quân của cô nữa rồi.

Hách Thừa Quân của cô, là cậu bé thanh mai trúc mã từng trèo cửa sổ nhặt lại chiếc kẹp tóc cô đánh rơi mà gãy cả chân, còn dịu dàng dỗ cô đừng khóc.
Là chàng trai mười tám tuổi từng trèo lên đỉnh núi tuyết chỉ để thổ lộ tình cảm, thề yêu cô cả đời, vĩnh viễn không dối lừa cô.
Là người đàn ông hai mươi tuổi tự tay viết 9999 bức thư tình, làm trăm loại bánh ngọt cầu hôn cô.
Là người đàn ông hai mươi hai tuổi tự tay chuẩn bị hôn lễ thế kỷ dành cho cô, là người chồng sau kết hôn vẫn ngày đêm quấn quýt chẳng muốn rời xa cô…

Chứ không phải kẻ vừa nói yêu cô, vừa cưới người khác như bây giờ.

Tim Ôn Chi Nam đau như dao cắt, cô cắn chặt môi đến bật máu, điện thoại lại rung lên, lần này là cuộc gọi từ Hách Thừa Quân.
Cô do dự một giây, cuối cùng vẫn bắt máy.

“Vợ à, em đang ở đâu? Đã ăn gì chưa? Sao bên em ồn thế?” Giọng Hách Thừa Quân dịu dàng như mọi khi, từng lời từng chữ đều ngập tràn yêu thương dành cho cô.

“Hách Thừa Quân, anh đang làm gì?” Ôn Chi Nam vô thức siết chặt điện thoại, trong lòng nghĩ nếu như Hách Thừa Quân chịu thẳng thắn với cô, cô sẽ bình tĩnh nói chuyện rõ ràng với anh, cho cả hai một cơ hội.

Thế nhưng Hách Thừa Quân không hề do dự:
“Đang họp. Thật sự nhớ em quá nên ra ngoài gọi cho em. Vợ à, em đang đi dạo phố đúng không? Thích gì cứ mua nhé.”

Ôn Chi Nam khẽ cong khóe môi, ánh sáng trong mắt vụt tắt, cô im lặng hai giây, nhẹ giọng đáp:
“Ừ.”

Hách Thừa Quân lập tức nhận ra cô có điều gì đó không ổn, trong lòng cũng bắt đầu bất an:
“Vợ à, em không vui à? Có gì ấm ức cứ nói với anh.”

“Đang gấp thử đồ, cúp máy đây.”
Ôn Chi Nam cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn về phía không xa, chỉ thấy Hứa Nhược Đường trong bộ váy cưới truyền thống của địa phương nhào vào lòng Hách Thừa Quân.

“Chồng ơi, em mặc thế này có đẹp không?”
“Đẹp, phụ nữ của anh mặc gì cũng đẹp.”

Hách Thừa Quân khẽ cong môi, vòng tay ôm lấy eo cô ta, nhẹ nhàng hôn lên trán, cười dịu dàng.
Nụ cười ấy đâm thẳng vào mắt Ôn Chi Nam như dao nhọn.

Hóa ra, sự dịu dàng, yêu chiều của anh không chỉ dành cho cô.
Hóa ra, tình yêu và trái tim anh, hoàn toàn có thể chia ra cho hai người phụ nữ.

Hách Thừa Quân, tim anh sao có thể chứa cùng lúc hai người đàn bà?

Ôn Chi Nam hoảng loạn bỏ chạy khỏi khách sạn, co người ngồi xổm trong một góc hẻm nhỏ, ôm chặt lấy mình, mặc cho nước mắt tuôn rơi không kiểm soát.

Cô gần như khóc đến ngất đi, mãi mới chậm rãi đứng dậy, trong mắt lóe lên tia tuyệt vọng.
Cuộc hôn nhân giả dối suốt năm năm này, cô không cần nữa!
Người đàn ông tên Hách Thừa Quân kia, cô cũng không cần nữa!

Đã như vậy, bọn họ đã thành vợ chồng hợp pháp, cô càng nên tác thành cho họ.

Nửa tháng sau là ngày giỗ cha mẹ cô. Đợi xong lễ cúng, cô sẽ rời đi, biến mất hoàn toàn khỏi thế giới của Hách Thừa Quân.

Ôn Chi Nam bắt xe ra sân bay, mua chuyến sớm nhất để về nước.
Việc đầu tiên cô làm khi trở về chính là tới bệnh viện đặt lịch hẹn phá thai.

“Cô Ôn, lần trước tai nạn xe khiến vùng bụng cô tổn thương rất nặng, việc cô có thể mang thai lần này thực sự là kỳ tích. Nếu bỏ đứa trẻ này, e rằng sau này rất khó có thai lại.”
Bác sĩ khó xử nhìn Ôn Chi Nam:
“Cô nên suy nghĩ lại, thảo luận thêm với chồng cô.”

Ngón tay Ôn Chi Nam khẽ run, tim đau nhói.
Hách Thừa Quân chưa từng nói cho cô biết điều này.