Mỗi lần hai bên nội ngoại thúc giục chuyện con cái, anh đều nhận hết trách nhiệm về mình, nói rằng anh còn muốn tận hưởng thế giới hai người, không muốn có con chen vào.
Khóe mắt Ôn Chi Nam đỏ hoe, hóa ra anh làm vậy là vì cô, sợ cô buồn lòng.
Nhưng cho dù anh có tốt thế nào, cũng không thể xóa bỏ sự thật anh đã lừa dối cô.
“Cảm ơn bác sĩ, tôi sẽ suy nghĩ lại.”
Ôn Chi Nam thất thần bước ra khỏi phòng khám, không ngờ lại vô tình chạm mặt Hách Thừa Quân và Hứa Nhược Đường – hai người vừa từ nước ngoài trở về.
Hách Thừa Quân cẩn thận đỡ Hứa Nhược Đường từ phòng siêu âm đi ra, giữa đôi mày mang theo sự căng thẳng lo lắng, ánh mắt dịu dàng, cưng chiều luôn dừng lại trên gương mặt cô ta, chẳng nỡ rời đi lấy một giây.
“Anh đừng lo thế, em chỉ là mang thai chứ có phải bệnh đâu.” Hứa Nhược Đường cong mắt cười, từ khi quen Hách Thừa Quân cô còn nhỏ tuổi, nên từ đó tới nay vẫn luôn gọi anh là “anh trai” không thay đổi.
Hách Thừa Quân mỉm cười, không giấu nổi niềm hân hoan:
“Anh lo chứ, đây là đứa con đầu tiên của chúng ta, nhất định phải chăm sóc thật tốt.”
Ôn Chi Nam siết chặt tờ giấy hẹn phẫu thuật trong tay, thân nhiệt dần dần hạ xuống như rơi vào hầm băng.Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Cô như nghe được tiếng trái tim mình vụn vỡ, vành mắt cay xè nhưng nước mắt lại không thể rơi nổi.
Thì ra, đau đến tận cùng… là chẳng còn nước mắt để khóc.
Hách Thừa Quân đỡ Hứa Nhược Đường bước vào thang máy, Ôn Chi Nam lặng lẽ mở tờ giấy hẹn phẫu thuật, sau đó quay lại phòng khám, đặt lịch cho ca phẫu thuật sau hai ngày.
Cô không cho phép đứa trẻ của mình sinh ra trong một thế giới đầy dối lừa.
Cũng không muốn con vừa chào đời đã chẳng có cha.
Như thể ông trời cũng muốn trêu ngươi cô, ở bãi đỗ xe tầng hầm, cô lại một lần nữa vô tình gặp phải Hách Thừa Quân và Hứa Nhược Đường.
Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, cô lái xe lặng lẽ bám theo sau bọn họ.
Hách Thừa Quân đưa Hứa Nhược Đường đến nhà hàng xoay nổi tiếng.
Tim Ôn Chi Nam như rơi xuống đáy vực.
Nhà hàng xoay này chính là quà sinh nhật Hách Thừa Quân dành riêng cho cô vào năm ngoái, do chính tay anh thiết kế.
Khi đó anh từng nói: “Nơi này, chỉ có em mới xứng đáng ngồi.”
Vậy mà hôm nay, chính tay anh lại đưa người phụ nữ khác bước vào.
Trong nhà hàng xoay, Hứa Nhược Đường ngồi đúng chỗ mà Ôn Chi Nam thích nhất. Trên bàn bày đầy bánh ngọt, không xa phía đó, Hách Thừa Quân đẩy xe đồ ăn đi ra.
Anh tao nhã gỡ bông hoa trước ngực xuống, đưa cho Hứa Nhược Đường. Dưới cánh hoa là một sợi dây chuyền đính kim cương lấp lánh.
“Chúc mừng công chúa nhỏ của anh chính thức trở thành mẹ bầu.”
“Anh… cảm ơn anh, em vui lắm.” Hứa Nhược Đường cảm động rơi nước mắt, “Anh còn đích thân nấu ăn cho em.”
“Để em ăn một miếng thôi, em ăn xong anh phải về đi, em chiếm anh nhiều ngày rồi, anh phải về với chị ấy chứ.” Hứa Nhược Đường chớp mắt liên tục, cố nặn ra vài giọt nước mắt.
Hách Thừa Quân đau lòng ôm cô ta vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành:
“Ngốc à, hôm nay anh chẳng đi đâu cả, chỉ ở bên em thôi.”
“Thế còn chị Chi Nam? Ngày mai là kỷ niệm kết hôn của hai người rồi, nếu anh không về, chị ấy sẽ buồn đấy.”
“Anh đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi, em không cần lo lắng.” Hách Thừa Quân xoa đầu cô ta, đeo sợi dây chuyền lên cổ cô ta, “Em đã là vợ anh, sau này anh sẽ dành nhiều thời gian hơn cho em và con.”
Ở góc khuất, Ôn Chi Nam lùi lại hai bước, lưng dựa vào bức tường lạnh lẽo, rét buốt đến run rẩy cả người.
Đúng vậy, Hứa Nhược Đường mới là vợ hợp pháp của Hách Thừa Quân.
Mà cô, chỉ là một con ngốc không có danh phận.
Cô vẫn còn nhớ như in, lần đầu tiên Hách Thừa Quân đưa cô đến nhà hàng xoay này, cũng chính tay anh chuẩn bị một sợi dây chuyền kim cương cho cô.
Để có thể đích thân xuống bếp nấu ăn cho cô, anh đã lén mời đầu bếp Michelin dạy suốt một tháng trời.
“Vợ à, nếm thử tay nghề của anh đi. Từ nay ba bữa cơm mỗi ngày của em, anh đều lo hết.”
“Cả đời này, anh sẽ yêu em thật lòng, chỉ yêu mình em.” Anh vừa đeo dây chuyền cho cô, vừa thì thầm thề thốt bên tai.
Vậy mà giờ đây, Hách Thừa Quân lại sao chép từng chút yêu chiều đó trao cho người khác tên Hứa Nhược Đường.
Trái tim đau nhói, nặng nề, nghẹt thở như bị đá đè.
Hách Thừa Quân, đời anh thật sự quá ngắn, chẳng đủ để giữ nổi lời thề cả đời.
Ôn Chi Nam hoảng hốt quay người bỏ đi, khi rời khỏi nhà hàng nước mắt cô đã rơi ướt đẫm cả khuôn mặt.
Cô đến văn phòng luật sư, nhờ họ kiểm kê toàn bộ tài sản đứng tên mình, tất cả những gì liên quan đến Hách Thừa Quân cô đều trả lại hết cho anh.
Tài sản ba mẹ để lại đủ để cô sống cả đời không hết, cô không thiếu tiền, chỉ muốn nhanh chóng cắt đứt sạch sẽ với anh.
Khi trời dần tối, cô mới xử lý xong mọi chuyện, mệt mỏi lái xe về nhà.
Căn biệt thự trống trải chỉ còn lại ánh đèn lẻ loi do người giúp việc để lại.
Cô kiệt sức tựa lưng vào sofa, nhìn quanh căn phòng ngập tràn những tấm ảnh kỷ niệm giữa cô và Hách Thừa Quân, trong lòng như bị đè bởi tảng đá lớn, từng nhịp tim đều đau đến khó thở.
Cô xoa mi tâm, đứng dậy gỡ từng khung ảnh trên bức tường đầy ắp ký ức ấy.
Bức ảnh đầu tiên khi còn nhỏ, cô mặc váy hồng, cậu bé bên cạnh khen cô là công chúa xinh đẹp nhất.
Ảnh họ lần đầu khiêu vũ, anh nhẹ nhàng ôm eo cô, nói sau này cô chỉ được nhảy cùng mình anh.
Ảnh buổi hẹn hò đầu tiên, anh ôm cô xoay vòng không dứt, bảo rằng mình là người hạnh phúc nhất thế gian…
Từng tấm từng tấm ảnh, cô tháo xuống, bỏ vào máy hủy tài liệu.
Tất cả ký ức ngọt ngào giữa họ, cũng theo đó bị xay vụn thành tro bụi.
Cả đêm ấy, cô không ngừng lặp lại hành động đó, triệt để xóa sạch tất cả những gì từng thuộc về họ.
Khi trời sáng, cánh tay cô đã tê dại, còn Hách Thừa Quân thì vẫn chưa quay về.
Mà hôm nay… lại chính là ngày kỷ niệm kết hôn của họ.
Đúng vào ngày kỷ niệm, Hách Thừa Quân đúng 0 giờ đã đăng lên mạng xã hội một bài viết dài, tha thiết bày tỏ tình yêu và lòng biết ơn dành cho Ôn Chi Nam.
Chỉ sau vài tiếng, lượt thích và chia sẻ đã vượt mười triệu.
Màn hình điện tử lớn khắp thành phố luân phiên phát đoạn video tình yêu do Hách Thừa Quân tự tay cắt ghép, để tất cả mọi người đều cảm nhận được tình yêu anh dành cho cô.
Ngoài biệt thự, không biết từ khi nào đã tụ tập một đám người.
Họ dùng 1825 bó hoa hồng phủ kín con đường trước nhà cô, chính giữa đặt một chiếc nhẫn pha lê khổng lồ, bên trong nhẫn chất đầy những bộ váy áo, túi xách hàng hiệu mới nhất trong mùa.
Trên đỉnh nhẫn là một chiếc hộp nhạc nhỏ, không ngừng phát ra giọng nói dịu dàng của Hách Thừa Quân.
“Vợ à, kỷ niệm ngày cưới vui vẻ. Anh vẫn luôn yêu em như trước.”
Ôn Chi Nam không chút biểu cảm, cô đóng cửa phòng, vùi mình vào trong chăn, như thể tất cả những chuyện đang diễn ra bên ngoài chẳng hề liên quan gì đến cô.
Một lúc sau, Hách Thừa Quân gọi điện tới, bên kia đầu dây giọng anh đầy áy náy:
“Vợ à, đột nhiên bên đối tác có chút trục trặc, hôm nay anh không thể về cùng em kỷ niệm ngày cưới được. Đợi anh về nhất định sẽ bù cho em.”
Nghe lời nói dối vụng về của anh, Ôn Chi Nam bỗng bật cười, nụ cười run rẩy, nghẹn ngào:
“Không sao đâu, anh cứ lo việc của anh đi.”
“Vợ à, em không vui rồi.” Hách Thừa Quân nhạy cảm nhận ra sự khác lạ trong giọng cô, “Anh đã chuẩn bị cho em rất nhiều bất ngờ, hy vọng em sẽ thích. Vài ngày nữa anh nhất định sẽ bù đắp cho em.”
“Không có gì đâu, công việc quan trọng. Em hơi mệt, muốn ngủ một lát.” Ôn Chi Nam thản nhiên cúp máy.
Cô co người thành một khối, cố gắng kiềm chế nỗi đau trong lòng.
Ngoài biệt thự vẫn náo nhiệt như cũ, dàn flycam Hách Thừa Quân sắp xếp đang biểu diễn giữa không trung, tạo ra đủ kiểu hình ảnh thể hiện tình yêu anh dành cho cô.
Rất nhiều phóng viên kéo đến, muốn phỏng vấn Ôn Chi Nam để tiếp tục thổi phồng câu chuyện tình yêu của bọn họ.
Ôn Chi Nam coi như không thấy, điện thoại cô liên tục vang lên.
Nhìn tên Hách Thừa Quân nhấp nháy trên màn hình, mắt cô lại mờ đi.
Cô muốn nhấc máy chất vấn anh, tại sao lại thất hứa, tại sao lại yêu người con gái khác.
Nhưng cuối cùng, cô chỉ lặng lẽ tắt nguồn điện thoại, vùi đầu vào trong chăn.
Không biết đã bao lâu, chăn bỗng bị kéo ra, một luồng sáng mạnh chiếu vào khiến Ôn Chi Nam đau nhức hai mắt.
Trong ánh sáng chói lòa, cô nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của Hách Thừa Quân. Tóc anh rối bù, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đầy lo lắng và sợ hãi.
Cảm nhận được tâm trạng cô không ổn, anh lập tức quay về. Trên đường anh gọi điện mãi mà cô không bắt máy, khiến anh vô cùng hoảng sợ.
Khoảnh khắc nhìn thấy cô, anh lập tức ôm chặt cô vào lòng, giọng khàn khàn, nghẹn ngào:
“May quá, em vẫn ở nhà! Vợ à, xin lỗi, xin lỗi em.”
Hách Thừa Quân mắt đỏ hoe, thân thể không khống chế được mà run rẩy:
“Anh sẽ không bao giờ để em lại một mình nữa. Em không bắt máy, tim anh như muốn ngừng đập vậy.”
“Trên đời này chẳng gì quan trọng bằng em, anh về rồi, sẽ cùng em đón kỷ niệm ngày cưới.”