Ôn Chi Nam im lặng không nói.
Hách Thừa Quân chỉ nghĩ cô còn đang giận, vội vàng quỳ một gối xuống dỗ dành:
“Vợ à, hứa với anh, sau này đừng không nghe điện thoại của anh, đừng lạnh nhạt với anh. Anh chịu không nổi.”

Bộ dạng lo lắng sợ hãi ấy của anh quả thật không giống giả vờ.
Anh yêu cô, nhưng tình yêu đó, không phải duy nhất.

“Anh về cũng nhanh nhỉ.” Ôn Chi Nam cong môi cười nhạt, sắc mặt Hách Thừa Quân thoáng cứng lại, có chút chột dạ.

“Vợ à, hôm nay em chưa ăn gì đúng không? Để anh đưa em tới nhà hàng xoay nhé.” Anh vội chuyển chủ đề, dịu dàng vuốt lại mái tóc rối bên trán cô.

“Không đi.” Ôn Chi Nam lắc đầu.

Hách Thừa Quân bối rối:
“Vậy em nghỉ ngơi một lát đi, để anh xuống bếp nấu cho em.”

“Ừ.” Ôn Chi Nam lạnh nhạt gật đầu, xoay người đưa lưng về phía anh.
Hách Thừa Quân chỉ nghĩ cô còn đang giận dỗi, hít sâu một hơi rồi bước ra khỏi phòng.

Mười mấy phút sau, dưới lầu vang lên tiếng cười nói ồn ào.

Ôn Chi Nam xuống dưới, phát hiện phòng khách biệt thự đầy ắp bạn bè của Hách Thừa Quân.
Họ đang giúp anh treo lại những bức ảnh mới rửa lên bức tường.

Nhìn thấy Ôn Chi Nam, ai nấy đều thay Hách Thừa Quân lên tiếng giải thích:

“Chị Chi Nam, anh Quân sắp bị chị dọa chết rồi, từ trước tới nay tôi chưa từng thấy anh ấy hoảng như vậy.”
“Lần sau chị có giận thì cứ nói với bọn tôi, bọn tôi thay chị trút giận cho, đừng xé ảnh, cũng đừng tắt máy nữa, anh Quân chịu không nổi đâu.”
“Nếu lần nữa tìm không ra chị, anh Quân chắc phát điên thật.”
“Đúng vậy, hôm nay anh ấy nhìn bức tường trống mà ngất xỉu luôn, còn lục tung thùng rác lên.”

“Im hết đi.” Hách Thừa Quân thắt tạp dề từ bếp bước ra, mặt đầy bực dọc:
“Là lỗi của tôi, chính tôi khiến vợ mình đau lòng, cô ấy phạt tôi là điều đương nhiên.”

“Anh Quân đúng là người cuồng vợ, trước mặt chị ấy mặt mũi cũng chẳng cần, chị thật hạnh phúc.” Hứa Nhược Đường từ đám đông bước ra, giả vờ hâm mộ.

Hách Thừa Quân vẫn như thường, cười dịu dàng: “Vợ của tôi, đương nhiên tôi phải chiều.”

Ôn Chi Nam chỉ thấy buồn nôn, trong lòng lạnh lẽo, cảm thấy anh quá giả dối.
Nhưng cô không muốn vạch trần.

Ôn Chi Nam thản nhiên nói: “Ảnh không cần treo nữa, tôi định đổi lại màu tường.”

Hách Thừa Quân bước tới, vòng tay ôm eo cô:
“Được, dẹp hết đi, nghe vợ tôi.”

“Mê vợ tới ngu người rồi.” Có người trêu, Hách Thừa Quân chỉ cười không để tâm.

Anh đỡ Ôn Chi Nam ngồi xuống sofa, còn mình lại tiếp tục vào bếp nấu ăn.

Anh chuẩn bị toàn những món cô thích, nhưng với cô bây giờ chẳng khác gì nhai sáp.
Một tay anh ân cần gắp thức ăn cho cô, tay còn lại lại lén nắm chặt tay Hứa Nhược Đường dưới gầm bàn.

Ôn Chi Nam chợt cảm thấy vô cùng nực cười, cô chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi này, rời khỏi người đàn ông tên Hách Thừa Quân.

Ăn xong, Hách Thừa Quân không để cô từ chối, chủ động cúi người mang giày, mang tất cho cô, còn bế cô ra ngoài cửa.
Đám bạn của anh cười đùa ầm ĩ, Hứa Nhược Đường cũng cười hùa theo, nhưng Ôn Chi Nam lại nhìn rõ ánh mắt thoáng qua oán độc và ghen tị của cô ta.

Hách Thừa Quân đặc biệt tổ chức cho Ôn Chi Nam một buổi biểu diễn pháo hoa trên biển, còn mời cả ban nhạc cô yêu thích biểu diễn.

Giữa buổi, Hách Thừa Quân lấy cớ đi vệ sinh rời khỏi chỗ ngồi.
Ôn Chi Nam không hiểu sao lại lặng lẽ đi theo.

Trong phòng nghỉ VIP, Hứa Nhược Đường chủ động nhào vào lòng Hách Thừa Quân, kiễng chân hôn lên môi anh:

“Anh ơi, em nhớ anh quá, để em hôn anh một lúc thôi.”

Hách Thừa Quân vòng tay ôm eo cô ta, một tay đỡ sau đầu, đáp lại nụ hôn một cách cuồng nhiệt, căn phòng như bỗng chốc nóng lên vài độ.

Rất lâu sau, Hứa Nhược Đường đỏ mặt đẩy anh ra, hơi thở hỗn loạn:
“Được rồi, anh mau về với chị đi.”

“Em nỡ sao?” Ánh mắt Hách Thừa Quân đầy dục vọng, ngón tay vuốt ve đôi môi đỏ ửng của cô ta.

Hứa Nhược Đường cúi mắt:
“Không nỡ, nhưng em không muốn chị ấy buồn. Vì em, chị ấy đã không chịu nghe máy anh rồi. Em có thể đợi, đợi anh xong việc với chị rồi hãy đến tìm em.”

“Em hiểu chuyện khiến anh đau lòng, anh cũng không nỡ rời em. Ngoan, nghe lời anh, bây giờ đừng nghĩ gì hết, tận hưởng sự vui vẻ mà chồng em mang đến.”
Hách Thừa Quân lại cúi xuống, nụ hôn lướt từ môi xuống cổ, xuống cả ngực cô ta.

Tiếng rên khe khẽ từ miệng Hứa Nhược Đường bật ra, móng tay cào nhẹ sau lưng Hách Thừa Quân:
“Anh… đừng hôn chỗ đó, em chịu không nổi.”

“Tiểu yêu tinh, chẳng phải em thích anh đối xử với em thế này nhất sao?”

Cảnh xuân nóng bỏng trước mắt khiến Ôn Chi Nam như rơi vào hầm băng.
Cô cắn chặt mu bàn tay mới không bật khóc thành tiếng. Cô từng nghĩ mình không thể đau lòng thêm nữa, vậy mà tận mắt nhìn thấy, vẫn đau đến thấu tim gan.

Hách Thừa Quân từ tinh thần đến thể xác, đã hoàn toàn phản bội cô.

Dạ dày nóng rát, cô không nhịn được cảm giác buồn nôn, vội vàng che miệng chạy vào nhà vệ sinh, nôn đến trời đất đảo lộn, bụng dưới cũng âm ỉ đau.

Cô đưa tay vuốt nhẹ bụng, nước mắt làm nhòe tầm mắt.

Bảo bối à, xin lỗi con.
Để con phải nhìn thấy dáng vẻ nhơ nhuốc, bẩn thỉu của ba con như thế này, tha thứ cho mẹ… vì mẹ không thể để con chào đời trong thế giới này.

Ôn Chi Nam sắc mặt tái nhợt, bước chân loạng choạng rời khỏi nhà vệ sinh. Trên boong tàu vẫn vô cùng náo nhiệt, nhưng bóng dáng Hách Thừa Quân và Hứa Nhược Đường vẫn không thấy đâu.

Phải đợi đến khi màn bắn pháo hoa kết thúc, Hách Thừa Quân mới cùng Hứa Nhược Đường lần lượt quay lại.
Hứa Nhược Đường mặt mày rạng rỡ, trông vô cùng thỏa mãn.

Cô ta cố ý ngồi xuống bên cạnh Ôn Chi Nam, lấy ra một chiếc hộp nhung, mỉm cười nói:
“Chị ơi, đây là quà em tặng chị, là em tự tay làm.”
“Cảm ơn chị và anh đã chăm sóc em, năm năm trước không phải em cứu chị, mà chính hai người đã cứu em. Em chúc hai người mãi mãi hạnh phúc, bên nhau dài lâu.”

Trong hộp là một chiếc vòng tay màu xanh lục, sắc xanh chói mắt vô cùng.

Ôn Chi Nam ngơ ngác nhìn cô ta, khóe môi khẽ cong lên:
“Em tự giữ lấy đi, chị không thích.”

Bàn tay Hứa Nhược Đường khẽ run, vành mắt lập tức đỏ hoe, theo phản xạ quay đầu nhìn Hách Thừa Quân.

Hách Thừa Quân lại như chẳng hề để ý đến ánh mắt của cô ta, ánh nhìn dịu dàng rơi trọn trên người Ôn Chi Nam, như thể trong mắt anh chỉ có mỗi cô:
“Vợ anh không thích, thì em cất lại đi.”

Hứa Nhược Đường uất ức cất quà đi:
“Vậy… em mời chị một ly, mong chị mãi mãi vui vẻ.”

Ôn Chi Nam không từ chối nữa, nhận lấy ly nước từ tay cô ta, nhấp một ngụm.

Hứa Nhược Đường lại nở nụ cười, xoay người rời đi. Khoảnh khắc quay lưng, trong đáy mắt cô ta thoáng qua tia oán độc lạnh lẽo.

Khi bước đi, Hứa Nhược Đường bị vấp ghế, thất thanh kêu lên rồi ngã xuống đất, đau đớn ôm lấy bụng:
“Đau quá…”

Mọi người xung quanh hoảng hốt, người gần nhất vội vàng đỡ cô ta dậy. Nhìn thấy vạt váy cô ta loang lổ vết đỏ, tất cả đều hoảng sợ.

Họ vội vàng nhìn về phía Hách Thừa Quân, Ôn Chi Nam cũng theo bản năng nhìn anh.

Chỉ thấy Hách Thừa Quân sắc mặt bình thản, khi bắt gặp ánh mắt Ôn Chi Nam, anh còn dịu dàng mỉm cười, nắm lấy tay cô, dửng dưng nói với mọi người:
“Đưa cô ấy đến bệnh viện đi, tôi ở lại cùng vợ xem nốt buổi biểu diễn.”

Mọi người vội vã đưa Hứa Nhược Đường xuống tàu, Hách Thừa Quân vẫn nắm chặt tay Ôn Chi Nam, lắng nghe ban nhạc chơi nhạc.

Nếu không phải cô đã biết rõ chân tướng, e rằng cô vẫn bị diễn xuất của anh đánh lừa.

Tim Ôn Chi Nam càng lúc càng lạnh, cơn đau ở bụng cũng dần trở nên dữ dội hơn.

Cô vừa định lên tiếng nói muốn về nhà, điện thoại Hách Thừa Quân lại vang lên.

“Tổng giám đốc Hách, lúc sáng ngài vội về nhà nên vấn đề hợp đồng vẫn chưa xử lý xong, ngài có thể đến công ty một chuyến được không ạ?” – Giọng nói gấp gáp của trợ lý vang lên bên kia.

Hách Thừa Quân nhíu mày, trầm mặc vài giây rồi mới cúp máy. Khi ngẩng đầu nhìn Ôn Chi Nam, trong mắt anh mang theo chút áy náy:
“Vợ à, anh phải qua công ty một lát, em ở lại chờ chút nhé, anh cho tài xế đến đón em được không?”

Ôn Chi Nam lạnh lùng cười trong lòng: “Được, anh cứ đi đi.”

Hách Thừa Quân đứng dậy, định hôn lên trán cô, cô giả vờ ho nhẹ, nghiêng đầu né tránh.

Hách Thừa Quân không kịp nghĩ nhiều, vội vàng rời đi.

Ôn Chi Nam biết, anh là đi bệnh viện chứ chẳng phải công ty. Nhưng trong lòng cô giờ đây cũng chẳng còn đau như khi nãy nữa rồi.

Ôn Chi Nam chờ nửa tiếng, vẫn không thấy tài xế đâu.

Đột nhiên bụng cô quặn thắt đau đớn, cả người cuộn lại, ánh mắt lướt qua những mảnh thủy tinh vỡ dưới đất, trong đầu cô vụt lên một ý nghĩ vô cùng hoang đường…

Hứa Nhược Đường đã hạ độc trong ly nước.

Ôn Chi Nam khó nhọc đứng dậy, nhặt lấy mảnh thủy tinh còn dính lại chút chất lỏng, cẩn thận cất đi.

Cơn đau bụng ngày càng dữ dội, từ dạ dày lan xuống bụng dưới, cô cảm nhận rõ ràng có thứ gì đó đang xé rách phần bụng mình, từng luồng, từng luồng nóng hổi chảy ra.

Theo bản năng, cô gọi điện cho Hách Thừa Quân, nhưng anh không bắt máy.
Gọi cho tài xế cũng không liên lạc được.

Ôn Chi Nam gắng gượng hết sức cuối cùng để gọi cấp cứu…