Lần nữa tỉnh lại, cô đã nằm trong bệnh viện. Có một khoảnh khắc cô như rơi vào hư ảo.
Bàn tay khẽ đặt lên bụng phẳng lì, tim nhói lên một cái thật đau đớn.
Đứa bé… không còn nữa.

“Giường 23, người nhà cô đâu? Cần nộp thêm phí viện phí, cô bị ngộ độc kim loại nặng, còn cần phối hợp điều tra với cảnh sát. Đứa bé trong bụng cô… không giữ được.” Y tá thấy cô tỉnh lại, cẩn thận hỏi han tình hình.

Ngón tay Ôn Chi Nam run lên, cô cầm điện thoại gọi cho Hách Thừa Quân.
Kết quả: tắt máy.

Cô khẽ nở một nụ cười chua xót.
Đêm qua sau khi rời đi, anh không nghe máy cô, thậm chí cũng chẳng tìm cô.

Anh từng nói, lúc cô cần, anh nhất định sẽ xuất hiện ngay.
Giờ đây, vì ở bên Hứa Nhược Đường, anh thẳng tay tắt máy trước lời cầu cứu của cô.

“Không có người nhà, tôi tự đóng viện phí.” Ôn Chi Nam yếu ớt trả lời.

“Cô không xuống giường nổi, để tôi giúp cô làm thủ tục, cô nghỉ ngơi đi.” Y tá tốt bụng ngăn cô lại.

Khi rời khỏi phòng, y tá còn lắc đầu cảm thán:
“Đều là phụ nữ, số phận sao lại khác xa thế này. Có người mới chỉ dọa sảy thai thôi, chồng cô ấy đã cuống quýt không yên, bao trọn tầng phòng VIP, còn gọi cả đội y tế hàng đầu từ khắp nơi trên thế giới về để giữ thai.”

Y tá quay đầu liếc nhìn Ôn Chi Nam:
“Còn cô gái đáng thương này, trúng độc mất con, lại chẳng có lấy một người thân bên cạnh.”

Ôn Chi Nam nghe hết.
Cô biết y tá nói chính là Hách Thừa Quân và Hứa Nhược Đường. Nhưng lòng cô… đã chẳng còn chút gợn sóng.

Ôn Chi Nam tự chuyển mình sang phòng bệnh VIP, trong thời gian nằm viện, cô thuê người kiểm nghiệm những mảnh thủy tinh, điều tra rõ chất độc từ đâu mà ra.

Cô muốn biết rõ, ai đã hại cô.

Cho đến tận lúc xuất viện, Hách Thừa Quân cũng không liên lạc với cô một lần nào.

Rời bệnh viện, cô trở về biệt thự nhà họ Ôn, mang theo chiếc nhẫn mẹ để lại, đem toàn bộ di vật đáng trân trọng gửi vào két bảo hiểm vĩnh viễn.

Cô dự định bán căn biệt thự này, từ nay về sau sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Sau đó, cô đến cơ quan hộ tịch đổi tên, để Hách Thừa Quân vĩnh viễn không thể tìm ra cô.

Ôn Chi Nam quay về nhà, lại nhìn thấy Hứa Nhược Đường đang cuộn mình trên sofa, đắp chăn của cô, tay cầm đồ ăn vặt xem phim.

Cô khẽ nhíu mày, còn chưa kịp mở miệng, Hứa Nhược Đường đã đứng dậy trước:
“Chị về rồi à? Chị ăn cơm chưa? Anh vừa ra ngoài mua bánh kem, có muốn mang về cho chị một miếng chocolate không?”
Nét cười trên mặt cô ta không giấu được vẻ đắc ý.

“Ai cho cô đụng vào đồ của tôi?” Ôn Chi Nam lạnh mặt, nhìn bàn trà bày bừa lộn xộn, trong lòng nghẹn lại.

Cô vốn rất ghét người khác chạm vào đồ của mình, càng không chịu nổi cảnh nhà cửa bị làm loạn.
Hách Thừa Quân biết rất rõ thói quen ấy của cô, hiếm khi đưa ai về nhà, dù có đưa về cũng sẽ lập tức dọn dẹp, khử trùng sạch sẽ.

Vậy mà giờ, anh lại để mặc Hứa Nhược Đường nằm lên chỗ cô ngồi, đắp chăn cô hay dùng, ăn vặt của cô…

“Chị giận à? Vậy em trả lại chị.”
Hứa Nhược Đường hất thẳng túi khoai tây lên người cô, nhướng mày:
“Tự nhặt đi.”

Ôn Chi Nam ngẩn người, còn chưa kịp mở miệng, Hứa Nhược Đường đã quỳ xuống, thu dọn mớ hỗn độn dưới đất.

“Xin lỗi chị, em đói quá chịu không nổi mới ăn đồ của chị. Đừng giận nữa, em dọn ngay đây.”
Vành mắt cô ta đỏ hoe, nước mắt như trực trào.

“Vợ à, em với Nhược Đường đang làm gì vậy?”
Giọng Hách Thừa Quân vang lên phía sau khiến Ôn Chi Nam nhất thời chưa kịp phản ứng, mãi đến khi nghe rõ giọng anh, cô mới lập tức hiểu tất cả.

Ôn Chi Nam quay người lại, vừa hay bắt gặp ánh mắt anh nhìn Hứa Nhược Đường, cô rõ ràng thấy được tia xót xa vụt qua đáy mắt anh.

“Em không nên tự ý đụng vào đồ của chị ấy.” Hứa Nhược Đường cúi đầu, nghẹn ngào.

“Ừ, vợ anh không thích người khác chạm vào đồ cô ấy. Sao lại bày bừa thế này?” Hách Thừa Quân cau mày, “Mang bánh kem của em về đi, sau này đừng tới nhà anh nữa.”

Hứa Nhược Đường khựng lại, chậm rãi đứng dậy nhận lấy hộp bánh từ tay anh.

Nhưng ngay giây tiếp theo, cô ta như bước hụt, lảo đảo ngã về phía Ôn Chi Nam, cả hai cùng ngã xuống sàn.

Trong khoảnh khắc ấy, Hách Thừa Quân bước tới, thẳng tay kéo Hứa Nhược Đường vào lòng.

Bên cạnh, Ôn Chi Nam ngã mạnh về sau, đầu đập mạnh vào tủ giày, máu lập tức trào ra, cơn choáng váng ập đến, trước mắt cô mơ hồ chỉ còn lại hình ảnh Hách Thừa Quân ôm chặt lấy Hứa Nhược Đường…

Ôn Chi Nam hôn mê rất lâu, khi mơ màng tỉnh lại vì khát, cả căn phòng tối đen như mực.

Cô gắng gượng ngồi dậy, theo thói quen đưa tay về phía tủ đầu giường – mỗi tối Hách Thừa Quân đều chuẩn bị sẵn cho cô một ly nước ấm.

Thế nhưng hôm nay… lại trống trơn.

Trong lòng Ôn Chi Nam trống rỗng, khẽ bật cười tự giễu. Từ sau khi Hứa Nhược Đường mang thai, dù Hách Thừa Quân có giả vờ thế nào, cũng không thể quay lại như trước, yêu cô thật lòng nữa.

Cô đứng dậy xuống lầu, lúc đi ngang qua phòng khách dành cho khách, lại vô tình nghe thấy tiếng của Hách Thừa Quân, cô theo bản năng dừng chân.

“Là em khiến chị ấy bị thương, em không nên làm loạn.” Hứa Nhược Đường nghẹn ngào khóc.

“Em đang mang thai, không được để bụng đói. Là Chi Chi làm quá lên thôi. Đều tại anh chiều cô ấy hư rồi. Đừng khóc nữa, em mà khóc, anh đau lòng chết mất.”
Hách Thừa Quân ôm cô ta, xoa nhẹ mái tóc:
“Em dạo này càng ngày càng mít ướt rồi.”

“Không được chê em.” Hứa Nhược Đường làm nũng, gương mặt kiều mỵ thoáng nét ấm ức, càng khiến người khác không cầm lòng nổi.

Hách Thừa Quân khẽ nuốt nước bọt, nghiêng đầu né tránh ánh mắt cô ta. Hôm trên du thuyền quá mãnh liệt, suýt nữa làm Hứa Nhược Đường sảy thai, nên bây giờ anh cũng không dám làm liều.

“Anh nghĩ sao? Đáng tiếc chị ấy bị thương rồi, không thể thỏa mãn anh.”

“Dù không bị thương thì cô ấy cũng chẳng quyến rũ bằng em. Tiểu yêu tinh, anh nhịn được, đợi đứa bé trong bụng em ổn định rồi, anh nhất định không tha cho em.” Hách Thừa Quân cong môi cười.

“Em có thể giúp anh mà.” Hứa Nhược Đường nói xong, thân thể chậm rãi trượt xuống…

Khuôn mặt quyến rũ ấy, kết hợp với giọng điệu ngây thơ, tạo nên sự đối lập càng thêm kích thích. Hành động kia khiến Hách Thừa Quân không nhịn được bật ra tiếng rên trầm thấp.

“Đường Đường, em giỏi lắm…”

Nhìn thấy cảnh này lần nữa, trái tim Ôn Chi Nam đã chẳng còn gợn sóng. Cô thờ ơ xoay người xuống lầu rót nước.

Có lẽ vì vết thương ở đầu, giấc ngủ của cô đêm đó đặc biệt sâu, mãi tới chiều tối hôm sau mới tỉnh lại.

“Vợ à, người anh muốn cứu là em, chỉ là lúc đó em ngã quá nhanh, anh không kịp đỡ…” Hách Thừa Quân thấy cô tỉnh liền vội vàng giải thích, ánh mắt hơi lảng tránh.

Ôn Chi Nam nhìn anh, lười vạch trần lời nói dối ấy, chỉ nhàn nhạt hỏi:
“Hứa Nhược Đường đâu rồi?”

“Có gì cứ trách anh, con bé đó vụng về, không cố ý đụng vào em đâu, nó cũng suýt bị thương.” Hách Thừa Quân lên tiếng bênh vực.

“Em biết rồi.” Ôn Chi Nam bình thản đáp, giọng điệu phẳng lặng như nước, chẳng chút dao động.
“Ngày mai là giỗ ba mẹ em, anh có thể đi cùng em không?”

“Đương nhiên là được.” Hách Thừa Quân nghe cô không giận nữa, thở phào nhẹ nhõm, nhưng ánh mắt lại nhìn cô kỹ hơn.
Anh cảm thấy cô đã không còn như trước nữa, trong mắt cô nhìn anh dường như đã chẳng còn tình yêu.

Anh còn muốn hỏi, nhưng Ôn Chi Nam đã nhắm mắt lại.

Cả đêm ấy cô mơ mơ màng màng như chìm trong giấc ngủ, Hách Thừa Quân mấy lần lên tiếng, cô đều không phản ứng.

Ngày hôm sau là giỗ cha mẹ cô. Ôn Chi Nam dậy sớm rửa mặt thay đồ, mặc một bộ đồ đen giản dị, ngồi xe Hách Thừa Quân đưa đi.

Hách Thừa Quân chu đáo chuẩn bị sẵn bữa sáng và đồ cúng tế. Thấy sắc mặt cô khó coi, anh rất đau lòng, tưởng cô vì buồn thương cha mẹ mà như vậy, dọc đường không ngừng tìm chuyện để nói cho cô khuây khỏa.

Ôn Chi Nam suốt dọc đường vẫn hờ hững, trả lời cho có.

Xe vừa đến nghĩa trang, Hách Thừa Quân nhận được một cuộc điện thoại, sắc mặt anh lập tức căng thẳng, phanh gấp dừng xe ven đường.

Ôn Chi Nam không kịp đề phòng, người nhào về phía trước, vai bị dây an toàn siết chặt đến đỏ ửng. Cô nhịn không được lên tiếng hỏi:
“Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Vợ à, công ty có chút chuyện gấp, anh phải xử lý ngay.”
Hách Thừa Quân sắc mặt xám xịt, trong mắt là sự lo lắng không thể che giấu:
“Em cứ đi thắp hương cho ba mẹ trước, anh sẽ quay lại nhanh thôi.”

Ôn Chi Nam dịu dàng gật đầu, mở cửa xe bước xuống. Thân thể còn chưa đứng vững, Hách Thừa Quân đã sốt ruột rồ ga, suýt nữa kéo cô ngã nhào.

Nhìn đám bụi mù mịt tung lên dưới bánh xe, Ôn Chi Nam khẽ cười tự giễu.
Hách Thừa Quân dường như quên mất điện thoại của anh vẫn đang kết nối bluetooth với xe, cô nhìn rõ màn hình hiển thị tên người gọi: “Đường Đường bảo bối.”

Hứa Nhược Đường bị thương, khóc lóc gọi cho Hách Thừa Quân. Anh không do dự bỏ rơi cô để chạy đến bên người đó.

Nhưng cô… đã chẳng còn để tâm nữa.
Cô đã sớm không còn yêu Hách Thừa Quân, thậm chí ngay cả hận anh cũng không nổi nữa.