13
Cuối tuần, cổng công viên giải trí đông nghịt người.
Tôi mặc một chiếc váy polo đơn giản, nhìn Lục Cẩn Ngôn bên cạnh tuy ăn mặc giản dị nhưng dáng người thẳng tắp, khí chất vẫn lạnh nhạt như thường, trong lòng tôi như có một chú thỏ nhảy nhót — vừa háo hức, lại vừa cảm thấy không chân thực.
“Đi thôi!” Tôi chủ động nắm tay anh:
“Lục Cẩn Ngôn, hôm nay anh thuộc về em! Không được nghĩ đến hợp đồng! Không được nghĩ đến công việc!”
Anh bật cười khẽ, ngược lại còn siết lấy tay tôi trong lòng bàn tay ấm áp của mình.
Bên cạnh cổng có một quầy bán các loại bờm tai thú ngộ nghĩnh.
Mắt tôi sáng rỡ, kéo anh lại gần.
“Anh chọn cho em một cái đi!”
“Anh cũng phải đội đấy!”
Lục Cẩn Ngôn nhìn đống bờm tai thỏ, tai mèo, tai gấu trước mặt, sắc mặt thoáng cứng đờ.
Đôi tay thon dài của anh lướt qua một lượt những thứ đồ ngốc nghếch ấy, cuối cùng chọn lấy một chiếc bờm tai cáo đỏ rực, còn có hai quả chuông nhỏ lủng lẳng xinh xắn.
Ánh mắt anh khẽ động, nhẹ nhàng đội lên cho tôi đôi tai cáo vừa tinh ranh vừa đáng yêu ấy.
“Cái này hợp với em, tiểu hồ ly.”
“Ranh mãnh hả?” Tôi nhướn mày.
“Đáng yêu.” Anh sửa lời tôi, ánh mắt lại dừng trên quầy bờm, “Thế trong lòng em, anh là gì?”
Ánh mắt tôi lướt qua mấy cái bờm hổ báo oai phong, cuối cùng dừng lại ở cái bờm… trông khá ngốc nghếch — tai thỏ.
Tôi cầm lấy, kiễng chân lên, nhẹ nhàng đội lên mái tóc chỉnh tề của anh.
Lục Cẩn Ngôn với đôi tai thỏ ngốc nghếch hoàn toàn chẳng ăn nhập gì với khí chất lạnh lùng ấy, khẽ ho nhẹ một tiếng:
“Sao lại là thỏ?”
“Vì em thích thỏ.”
Hồi còn đi học, bị bố mẹ ép học các lễ nghi quý tộc, công viên trò chơi trong mắt họ chẳng khác gì trò trẻ con.
Lớn lên, dù hẹn hò với đối tượng “đạt tiêu chuẩn”, cũng toàn nhà hàng sang trọng với triển lãm nghệ thuật.
Tôi còn nhớ rõ vẻ thất vọng của tên thiếu gia kia: “Ngây thơ quá, không giống tiểu thư như tôi nghĩ.”
Vì vậy lần này, tôi kéo Lục Cẩn Ngôn thỏa sức chơi suốt một ngày.
Trong khu đụng xe điện, tôi hét to xoay vô lăng lao thẳng vào anh, anh rõ ràng có thể dễ dàng tránh nhưng chỉ bất lực cười, để mặc tôi muốn làm gì thì làm.
Trên ngựa gỗ xoay tròn, đôi chân dài của anh chẳng biết để đâu cho vừa, có chút buồn cười, nhưng vẫn ngửa đầu chăm chú nhìn tôi ngồi phía trước, tay cầm cây kẹo bông màu hồng tôi nhét cho, sắp tan chảy đến nơi.
Tàu lượn lao vút xuống, tôi phấn khích hét to, tay vung loạn trong không khí, giây sau đã bị bàn tay ấm áp của anh nắm chặt, mười ngón đan xen.
Mặt trời sắp lặn, chúng tôi ngồi trong khoang đu quay khổng lồ.
Cả thành phố như trải dài dưới chân, mây hồng rực khắp bầu trời.
Khoang chỉ còn lại tiếng hô hấp khe khẽ của hai người.
Tôi gặm nốt cây kem, nhìn Lục Cẩn Ngôn đang yên lặng ngắm cảnh bên ngoài cửa kính, trên đầu vẫn là đôi tai thỏ ngốc nghếch chưa tháo xuống, gương mặt nghiêng dưới ánh chiều cam mềm mại dịu dàng hiếm thấy.
Sao lại thế này nhỉ?
Rõ ràng chúng tôi chỉ là vợ chồng liên hôn vì lợi ích.
Sao lúc này lại giống một cặp đôi trẻ đang đắm chìm trong mối tình đầu ngọt ngào đến vậy?
Khoang đu quay từ từ lên đến điểm cao nhất, một cảm giác bốc đồng và dũng khí khó hiểu cũng theo độ cao mà dâng lên.Đọc full tại page Vân hạ tương tư
Tôi liếm sạch chỗ kem còn dính nơi khóe môi, vừa định nói: “Lục Cẩn Ngôn, anh không phải là…”
Đúng lúc ấy, Lục Cẩn Ngôn cũng quay đầu lại, ánh mắt sâu thẳm khóa chặt tôi, giọng trầm khàn mà chân thành:
“Nghe nói, các cặp đôi hôn nhau ở điểm cao nhất của vòng quay khổng lồ…”
Khoang đu quay bỗng chốc yên ắng, chỉ còn tiếng tim đập vang lên rõ rệt.
Tôi nhìn vào đôi mắt gần trong gang tấc ấy, đôi mắt chứa đầy hơi ấm của anh, câu nói lẩn quẩn nơi đầu lưỡi không kìm được bật ra, mang theo một chút căng thẳng và sự mong chờ chính tôi cũng chưa từng nhận ra.
“Anh không phải… thật sự yêu em rồi đấy chứ?”
14
Câu nói ấy như hòn đá nhỏ ném xuống mặt hồ tĩnh lặng.
Làn sóng gợn chưa kịp tan, chính tôi lại tự cuống lên trước.
“A…!” Tôi lập tức quay ngoắt mặt đi, cố ý nâng cao giọng để lấn át nhịp tim đang đập như trống dồn, đầu ngón tay vô thức siết chặt vạt áo.
“Anh đừng coi là thật nhé! Em đùa thôi! Chỉ để không khí bớt ngượng ấy mà!”
Cười khan mấy tiếng, ánh mắt tôi lảng tránh không dám nhìn anh:
“Chúng ta là liên hôn mà! Nói mấy chuyện yêu với đương, tổn… à không, tổn tình cảm lắm!”
Không khí chững lại trong chốc lát.
Tôi thậm chí không đủ dũng khí để nhìn sắc mặt Lục Cẩn Ngôn lúc này, nên cũng bỏ lỡ ý cười gần như bất đắc dĩ thoáng lướt qua nơi đáy mắt anh.
Những ngày sau đó, Lục Cẩn Ngôn rõ ràng bận rộn hơn hẳn.
Họp online kéo dài tới tận đêm khuya, thậm chí bữa cơm tối ngày nào cũng cố định cùng tôi, anh cũng hiếm hoi vắng mặt đến hai lần.
Tin nhắn trả lời ngắn gọn, mang theo sự xa cách như đang xử lý công việc.
Tôi cuộn mình trên chiếc sofa trống trải giữa phòng khách rộng lớn, nhìn dòng tin nhắn cuối cùng của anh trên màn hình: “Tối nay không về ăn cơm, đừng chờ.”
Trong lòng nghẹn ứ như vò nhàu nát.
Xong rồi, chắc chắn là vì câu đùa vô duyên trên vòng quay hôm ấy khiến anh khó xử.
Chắc anh cảm thấy tôi được đà lấn tới, bắt đầu thấy phiền rồi đúng không?
Đang lúc tôi rối như mớ bòng bong tự làm khổ mình, Lục Cẩn Ngôn trở về.
Anh bước vào đầy mệt mỏi phong trần, trong mắt còn vương chút mỏi mệt.
“Thính Thư, thu xếp chút đi, anh muốn đưa em tới một nơi. Được không?”
Đi đâu… đi cục dân chính ký đơn ly hôn à?
Tôi cứ thế bị anh dắt tay, lên máy bay, cất cánh.
Mãi tới khi làn gió biển mằn mặn quen thuộc phả vào mặt, tôi mới bừng tỉnh khỏi mớ suy nghĩ hỗn loạn — đây chẳng phải hòn đảo chúng tôi từng đến khi tốt nghiệp cấp 3 sao!
Chiếc xe lao vun vút trên con đường ven biển mới tinh, cảnh vật bên ngoài cửa sổ vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.
Bờ biển hoang vu năm nào, nay đã có thêm những quán cà phê xinh xắn, những cửa tiệm lướt sóng, lác đác vài cặp đôi tay trong tay tản bộ dưới ánh chiều tà.
Cuối cùng, xe dừng trước nhà thờ nhỏ năm đó.
Nó không còn hoang tàn, cửa kính màu rực rỡ được sửa sang mới tinh, con đường nhỏ rải đầy vỏ sò uốn lượn dẫn thẳng tới cổng.
Tôi đứng trước cửa nhà thờ, sững sờ chẳng thốt thành lời.
“Lục Cẩn Ngôn, cái này là…”
Lục Cẩn Ngôn nắm tay tôi, từng bước dẫn vào bên trong.
Bên trong cũng được tu sửa cẩn thận, vẫn giữ nguyên nét cổ kính, ánh nến dịu dàng nhảy nhót trước bệ thánh.
Anh buông tay tôi ra, xoay người lại, đối diện với tôi.
Ánh hoàng hôn len qua khung cửa kính, phủ lên người anh một tầng viền sáng mềm mại như vàng ròng.
Giờ phút này, ánh mắt anh chuyên chú tới mức gần như thành kính, mang theo vẻ nghiêm túc mà tôi chưa từng thấy.
“Thẩm Thính Thư.” Anh ngẩng đầu, giọng trầm thấp vang lên rõ ràng trong không gian yên tĩnh của nhà thờ.
“Năm đó em nói muốn cưới ở đây. Anh vẫn nhớ.”
“Sau này hôn lễ liên hôn, xa hoa rình rang, nhưng chẳng phải điều em và anh thật lòng muốn. Anh nợ em một buổi lễ thuộc về riêng Thẩm Thính Thư và Lục Cẩn Ngôn.”
“Bây giờ, tại nơi này,”
Ánh mắt anh nhìn tôi nóng bỏng mà chân thành:
“Anh muốn hỏi em——”
“Em có nguyện ý, cùng anh đi hết cuộc đời này không?”
Không do dự, không tính toán thiệt hơn, thậm chí chẳng cần suy nghĩ.
Khoảnh khắc anh dứt lời, tôi nghe rõ nhịp tim chính mình thình thịch thình thịch.
Nước mắt bất ngờ lăn dài, chẳng báo trước.
“Em nguyện ý!”
“Dù nghèo khó hay giàu sang, dù thuận lợi hay gian nan. Lục Cẩn Ngôn, em đều nguyện ý!”
Anh nâng mặt tôi, trán khẽ tựa lên trán tôi, trong mắt chỉ có dịu dàng và mãn nguyện đặc quánh.
“Thính Thư, anh… thật sự rất hạnh phúc.”
15
Bất ngờ, một cơn mưa lớn đổ ập xuống bên bờ biển.
Nhà thờ vốn vắng lặng phút chốc chen đầy người tránh mưa, hệt như chúng tôi năm ấy, chật vật mà khờ dại.
Tôi dường như lại cảm nhận được làn hơi nước ẩm ướt của năm đó, theo cơn gió biển vòng vo lượn lách, quay về bên tôi.
Nhưng lúc này, lòng tôi bình yên đến lạ. Hạnh phúc.
Tôi nắm lấy tay Lục Cẩn Ngôn, đan chặt mười ngón.
“Lục Cẩn Ngôn, hình như… em có chút thích anh rồi.”
Vậy nên, em không cần phải cố gắng thay đổi bản thân nữa.
Yêu thích, vốn chẳng có khuôn mẫu để tham chiếu.
Trái tim rung động, chỉ đơn giản vì người ấy là anh.
[Hoàn]