10

Rạng sáng ba giờ, tôi và Tống Hinh Hứa lại gặp nhau… ở bệnh viện.

Ăn quá nhiều tiramisu lại còn uống thêm vài ly rượu giải ngấy, dạ dày quá tải.
Cả hai đứa cùng bị viêm dạ dày cấp tính, thành ra thành “bạn giường bệnh” nằm sát vách.

“Sao chỉ có mỗi cậu, cái tên chó con nhà cậu đâu? Bình thường không phải 24/7 kè kè bên cậu à?”
“Cậu còn nói nữa! Không phải tại cái cây ATM nhà cậu lôi cậu ta đi họp công ty lúc nửa đêm à!”

Hai đứa nhìn nhau, tức tối không cam lòng.
“Tất cả đều tại cái tiramisu.”

Rảnh rỗi dễ sinh thị phi.
Tôi tiện miệng hỏi:
“Tống Hinh Hứa, cậu có phải thích Lục Cẩn Hành rồi không?”

Tống Hinh Hứa lập tức xù lông:
“Tớ… tớ… cậu… cậu… Tớ không có! Chỉ là liên hôn thôi, ai thèm thích cái tên nhóc dính người kia chứ! Cậu còn không biết à, gu của tớ từ trước giờ luôn là mấy anh lớn tuổi, chững chạc!”

“Còn cậu với Lục Cẩn Ngôn…”
Tôi vội vàng xua tay:
“Cậu nghĩ tớ là kiểu người phản bội tổ chức à? Thời nay ai kết hôn liên minh lại đi rung động chứ! Người tớ thích là kiểu chồng đảm dịu dàng đó, ai thèm cái loại mặt lạnh bày đặt diễn trò như Lục Cẩn Ngôn…”

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

Ngoài cửa, Lục Cẩn Ngôn và Lục Cẩn Hành, mặt không biểu cảm.
Tim tôi cạch một tiếng, chết toi.

Lục Cẩn Ngôn sải bước đi tới.
Tay giơ cao lên.
“Lục Cẩn Ngôn, anh không được đánh phụ nữ đấy nhé!”
Bàn tay ấy đặt xuống giữ lấy tôi: “Đừng quậy nữa, kim truyền bị lệch rồi.”

Lúc này tôi mới nhận ra do tôi vẫy tay loạn xạ, tay trái đã sưng vù cả lên.
Lục Cẩn Ngôn gọi bác sĩ rút kim, lại cúi đầu cẩn thận chườm đá cho tôi.

Ngay khi tôi nghĩ anh sắp trách móc gì đó…
Lục Cẩn Ngôn ngẩng đầu, đụng ngay ánh mắt căng thẳng của tôi.

“Chồng ơi, em…”
“Đỡ hơn chưa? Tối nay muốn nghỉ lại bệnh viện hay về nhà nghỉ?”

Tôi níu lấy tay áo anh: “Em muốn về nhà.”

Lục Cẩn Ngôn bế bổng tôi lên:
“Anh đưa Thính Thư về trước, em lo cho vợ cậu đi.”

Lục Cẩn Hành buông thõng hàng lông mày, nghe xong mới miễn cưỡng tỉnh hồn, gật đầu đáp lại.

Trên đường về, tôi và Lục Cẩn Ngôn không ai nói lời nào.
Mãi đến khi tôi lo lắng nằm trên giường, gần như sắp ngủ.

Lục Cẩn Ngôn bỗng “bật” dậy, sắc mặt nghiêm túc.
“Thính Thư, em không có gì muốn nói với anh sao?”

Thật ra tôi không ghét Lục Cẩn Ngôn.
Tôi cũng không hiểu sao lúc đó lại buột miệng nói mấy câu linh tinh ấy, càng không ngờ bị chính người trong cuộc nghe thấy.

“Lục Cẩn Ngôn, xin lỗi. Hôm nay em…”

“Người nên xin lỗi là anh.”
Lục Cẩn Ngôn cắt ngang lời tôi.

“Vợ anh ốm, vậy mà anh lại bận công việc, thậm chí chẳng hề biết, chẳng hề nhận được một tin nhắn hay cuộc gọi nào. Để em một mình, giữa đêm khuya, lặng lẽ tự bắt xe tới bệnh viện. Thính Thư, đó là thất trách của anh. Em có quyền mắng anh.”

Tôi ngẩn người, rất lâu không nói nên lời.

Lục Cẩn Ngôn tắt đèn.
Từ tốn áp sát tôi, khẽ khàng ôm vào lòng.

Giữa bóng tối, anh thì thầm bên tai tôi:
“Thính Thư, đến bao giờ… em mới chịu dựa vào anh.”

11

Có lẽ vì trong lòng chột dạ hối hận, đêm đó tôi ngủ chẳng yên giấc.
Thậm chí còn hiếm hoi dậy sớm hơn cả Lục Cẩn Ngôn.

Tôi vừa định cử động thì phát hiện mình như bị bạch tuộc quấn chặt.
Lục Cẩn Ngôn từ phía sau ôm cứng lấy tôi, cánh tay vắt ngang eo, lực mạnh tới mức không thể vùng ra.
Gò má ấm áp của anh vùi sâu trong hõm cổ tôi, vô thức cọ cọ.
Lúc này Lục Cẩn Ngôn hoàn toàn chẳng giống cái hình tượng “tổng tài mặt lạnh” thường ngày chút nào,
thậm chí… còn có vẻ rất cần tôi.

Trong lòng tôi khẽ run lên một cái.
Hô hấp của người vùi trong cổ tôi hình như cũng khựng lại nửa nhịp.

Hàng mi anh khẽ rung, chậm rãi mở mắt, giọng khàn khàn mang theo vẻ ngái ngủ dịu dàng:
“Em tỉnh rồi? Dạ dày còn đau không?”
“Đỡ… đỡ rồi.”

Tư thế thân mật tự nhiên ấy khiến cơn áy náy vì buột miệng hôm qua như viên sủi rơi vào nước ngọt, ùng ục ùng ục trào hết lên.

Lục Cẩn Ngôn khẽ gật đầu, rời giường, ra khỏi phòng.

Đến khi anh bước ra lần nữa, tôi suýt nữa bị nước bọt sặc chết!

Lục Cẩn Ngôn! Cái người quanh năm 365 ngày tây trang thẳng thớm, cúc áo luôn cài tới tận cổ ấy!
Lúc này trên người anh khoác… một chiếc cardigan màu kem, nhìn thôi đã biết mềm xốp, thậm chí còn hơi bông nhẹ?!

“Anh…” tôi chỉ vào anh, lại chỉ ra ánh sáng ngoài cửa sổ, “Ngoài trời gần ba mươi độ đó nha!”

Bước chân Lục Cẩn Ngôn khựng lại, vành tai lập tức nhuộm đỏ, mặt ngoài cố ra vẻ bình tĩnh:
“Thời tiết vừa phải.”

Anh né tránh ánh mắt tôi, cúi đầu chỉnh lại cái nếp áo tay vốn không hề tồn tại.

“Hôm nay anh không đi làm sao? Sao lại không mặc vest?” Tôi nghi ngờ hỏi.
“Đổi phong cách.” Anh đáp gọn lỏn, túm lấy cặp công văn, bước nhanh ra cửa như thể giấu đầu hở đuôi.
Cả bóng lưng đều toát lên vẻ chột dạ rõ mười mươi.

Chắc chắn anh nghe được câu “thích kiểu đàn ông dịu dàng ấm áp”.
Không tra hỏi, không nổi giận, thậm chí không hề oán trách.
Chỉ là vụng về, uất ức mà cố nhét mình vào “vỏ bọc dịu dàng” tôi thích.

Cái áo len đan nhìn thừa thãi chói mắt kia, thậm chí không phải đồ trong tủ anh, mà sáng sớm trợ lý mang tới.

Góc nào đó trong tim tôi bỗng chùng xuống, nghèn nghẹn. Tim cũng lỡ một nhịp.

Tôi lao vào bếp, lần đầu trong đời nghiêm túc vụng về bày vẽ nấu nướng.

Ốp la cháy viền, mỳ Ý dính đáy nồi, gia vị đổ quá tay nửa chai, cuối cùng chỉ miễn cưỡng ghép thành hai phần cơm hộp “tình yêu” nhìn thảm hại không nỡ ăn.

Suy nghĩ một lát, tôi vẫn đặt thêm phần đồ ăn ngoài.

Tầng cao nhất tập đoàn Lục thị, tôi đẩy cửa bước vào văn phòng tổng tài, đặt túi lên bàn, giả vờ thản nhiên:
“Ăn cơm thôi.”

Lục Cẩn Ngôn mở túi ra, thấy phần cơm ngoài bày biện tinh xảo, đáy mắt ánh lên ý cười.
Lật tiếp hộp cơm thảm họa tôi làm… động tác tay khựng lại.

“Ấy, cầm nhầm rồi, anh ăn phần này đi.”
Tôi định giành lại, nhưng bị Lục Cẩn Ngôn giữ chặt, mắt anh sáng rực đáng sợ.

Nửa tiếng sau.
Tôi ngồi nghe Lục Cẩn Ngôn tâng bốc hộp mỳ Ý đó lên tận mây xanh.

“Cảm ơn vợ, anh thích lắm!”
“Đây là cơm hộp ngon nhất anh từng ăn trong đời.”

Nhưng.
Lục Cẩn Ngôn ngập ngừng, do dự mở lời:

“Thính Thư, thật ra em không cần vì áy náy mà cố gắng làm mấy thứ này.”
“Anh từng nói rồi, bên anh, em chỉ cần làm chính mình, làm điều em thích. Không cần vì bất kỳ ai mà uất ức hay thay đổi bản thân.
Dù người đó là anh.”

12

Tôi còn chưa kịp mở miệng giải thích, cửa văn phòng bỗng bị “RẦM” một tiếng đạp mạnh bật ra!

Một người đàn ông trung niên đầu hói bụng phệ, mặt mũi hằm hằm lao vào, chỉ thẳng vào Lục Cẩn Ngôn mắng um lên:
“Lục Cẩn Ngôn! Mẹ kiếp cậu nghĩ cái quái gì vậy hả? Bến tàu mới ở phía Nam thành phố! Nhà họ Vương chúng tôi có điểm nào thua kém nhà họ Thẩm? Vì nịnh vợ cậu mà tiền cũng không cần nữa à? Não cậu úng nước rồi sao?!”

“Câm miệng!”
Đầu tôi “ong” lên một tiếng, chưa kịp nghĩ gì đã chắn ngay trước mặt Lục Cẩn Ngôn.

“Tổng giám đốc Vương chứ gì? Sáng ra uống nhầm thuốc súng hay là uống nhầm nước bồn cầu thế? Bến tàu giao cho ai, tới lượt ông ở đây gâu gâu gâu chắc? Chồng tôi muốn giao cho ai thì giao! Giỏi thì ông cũng tìm được cái người vừa đẹp trai vừa chịu nhường lợi ích vì ông như chồng tôi xem!”

“À quên, với cái bộ dạng của ông thì có khi còn phải trả tiền thêm mới có người chịu đó!”

Tôi bắn liên hoàn pháo, chọc tức ông ta đến mức đi đi lại lại trong phòng như hổ điên, muốn đập phá.
Tôi lập tức bổ nhào tới giữ chặt: “Không được động vào cây phát tài nhà chồng tôi! Bảo vệ! Bảo vệ!”

Cuối cùng ông ta bị bảo vệ mời ra ngoài.
Trong văn phòng lập tức yên tĩnh.

Tôi thở hổn hển bình tâm lại, khí thế bảo vệ chồng vừa rồi tiêu tan, thay vào đó là cảm giác áy náy càng sâu.
Tôi quay người nhìn Lục Cẩn Ngôn, giọng cũng hạ thấp:
“Xin lỗi. Hôn nhân liên minh vốn là đôi bên cùng có lợi, anh không cần vì nhà em mà chịu thiệt.”

Nhưng Lục Cẩn Ngôn bỗng bật cười.
Không phải kiểu cười xã giao thường ngày, mà là ánh mắt, khóe miệng đều hiện rõ niềm vui chân thật.

Anh tiến một bước, kéo tôi vào lòng, cằm nhẹ tựa lên đỉnh đầu tôi.

“Thính Thư,” giọng anh mang theo ý cười, lồng ngực khẽ rung động, “Bến tàu giao cho nhà họ Thẩm, không phải vì ‘bị ép’, mà là anh muốn vậy.”

Anh siết chặt cánh tay, giọng trầm khàn vang bên tai tôi, rõ ràng kiên định:
“Em không cần xin lỗi, càng không cần cảm thấy áp lực. Đây là quyết định của chính anh.”

Cái cảm giác nghèn nghẹn trong lòng vì áy náy, nhờ mấy lời này mà sôi trào lên, hóa thành vô số bong bóng vui vẻ, rộn ràng chen nhau bay lên.

Tôi dựa vào vòng tay anh, nghe nhịp tim anh vững chãi, bỗng nhiên trong lòng rõ ràng hẳn một ý nghĩ.

Tôi ngẩng đầu, đôi mắt sáng long lanh nhìn anh:
“Lục Cẩn Ngôn, ngày mai anh có bận không?”

Anh nhướng mày ra hiệu tôi nói tiếp.

Tôi hít sâu một hơi, mang theo chút háo hức và mong chờ đến chính tôi cũng không nhận ra.
“Chúng ta… hẹn hò đi.”