Ánh mắt anh ta đầy hoài nghi.
Tôi lật miếng gà chiên:
“Tôi cần phải nói cho anh biết à?”
“Giang Vãn Đường!”
Cuối cùng anh ta cũng không giữ nổi bình tĩnh nữa.
Thật ra, cái bộ dạng lạnh lùng kiêu ngạo ấy tôi rất ghét.
Thế này còn thú vị hơn.
“Sao thế, sao thế?”
Cố Lăng Phong nghe tiếng liền chạy từ quầy bên cạnh sang, vẫn còn đeo tạp dề.
Anh ta trừng mắt nhìn Giang Tự Ngôn:
“Anh gào gì đấy?”
“Liên quan gì tới cậu?”
“Anh gào bạn gái tôi, anh bảo có liên quan không?”
Giang Tự Ngôn sững sờ.
Từ từ quay sang nhìn tôi.
Trong ánh mắt anh ta ngập tràn kinh ngạc.
Tôi mỉm cười nhìn anh ta:
“Giới thiệu một chút, đây là bạn trai tôi.”
“Còn đây là bạn học cấp 3, tới ủng hộ quán.”
Biểu cảm Cố Lăng Phong dịu lại vài phần:
“Dù là bạn cũ cũng không được hét vào mặt Đường Đường như vậy đâu.”
Giang Tự Ngôn nhìn Cố Lăng Phong, đánh giá từ trên xuống.
Như không thể tin nổi lại quay sang tôi:
“Bạn học cũ?” – Anh ta bật cười lạnh.
“Em tìm bạn trai làm người bán hàng ăn vặt à?”
“Anh bị điên à!” Tôi ném cái kẹp sắt trong tay xuống.
“Bạn trai tôi làm gì, liên quan gì tới anh mà đánh giá?”
“Biến đi, tôi không bán cho anh nữa!”
Giang Tự Ngôn siết chặt khớp ngón tay tới trắng bệch.
Sắc mặt âm u như trời sắp bão.
Nhưng cuối cùng anh ta chẳng nói thêm gì, dứt khoát quay lưng bỏ đi.
Tôi nhìn bóng lưng anh ta:
“Đồ thần kinh!”
Mắng xong, Cố Lăng Phong lập tức ôm chầm lấy tôi, híp mắt hôn lên má tôi một cái.
“Đường Đường, vừa nãy em ngầu quá trời luôn đó!”
“Anh hạnh phúc chết mất!”
Tôi đập nhẹ lên đầu anh ta:
“Buông ra.”
Ánh mắt anh ta càng sáng hơn:
“Hôm nay dám đánh anh, ngày mai chắc chắn dám đánh thiên hạ!”
“Anh theo em suốt đời luôn!”
Tôi tức mà bật cười.
“Hoàng tử takoyaki, không buông vợ ra đi, viên bánh bạch tuộc của chúng ta khét mất bây giờ!”
Khách quen của quán tôi đều là khách cũ.
Phần lớn cũng biết quan hệ giữa tôi và anh ta.
Cố Lăng Phong mặt đỏ bừng buông tay, trở lại quầy mình.
“Đường Đường, tối nhớ cùng dọn hàng về nhé.”
7
Cuộc sống vẫn trôi qua như mọi khi.
Chỉ có Cố Lăng Phong dạo này chẳng biết bận cái gì,
Việc mở quầy thì bữa được bữa không.
Cuối cùng thẳng thắn xin tôi nghỉ hẳn một tuần.
Tối hôm đó, lúc dọn hàng xong về nhà,
Có một bóng người đang đứng chờ bên vệ đường.
Đèn đường hơi tối, tôi theo phản xạ cứ tưởng đó là Cố Lăng Phong.
Chạy lại, ôm lấy.
“Cuối cùng anh cũng biết về rồi đấy hả.”
Thật lòng mà nói, xa cách một chút lại càng nhớ nhiều hơn, tôi đúng là rất nhớ cái tên ngốc đó.
Cơ thể trong lòng tôi khẽ run lên,
Rồi cũng ôm tôi lại.
Tôi hơi lui về sau, hai tay nâng cằm người đó lên,
Đang định chất vấn dạo này anh bận cái quái gì,
Thì lại nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo, nén nhịn kia.
Hoàn toàn khác với kiểu nhiệt tình, phấn khởi của Cố Lăng Phong.
Tôi lập tức đẩy mạnh người ra.
Giang Tự Ngôn trong mắt thoáng qua chút đau đớn,
Khẽ nhếch môi:
“Ôm nhầm người rồi?”
Tôi tức giận hít sâu một hơi:
“Giang Tự Ngôn, anh bị điên à? Sao lại đứng trước cửa nhà tôi rình mò?”
“Đợi em thôi, chứ còn gì nữa.”
Giọng anh ta rất bình thản.
“Rồi sao?” Tôi cũng nhìn thẳng anh ta.
Giang Tự Ngôn bước lên một bước, đến rất gần tôi.
Hơi thở ấm nóng phả vào mặt.
“Giang Vãn Đường, nếu ngay cả một người bán hàng chợ đêm em cũng có thể chấp nhận,
Thì tại sao lại không thể là anh?”
Tôi bị câu này dọa lui hẳn ba bước.
Kinh ngạc.
Cũng cảm thấy nực cười.
“Giang Tự Ngôn, bất kể anh là vì không cam tâm, hay cố ý thăm dò,
Muốn tôi cắn câu để rồi lại dẫm tôi xuống một lần nữa,
Tôi cũng chẳng thèm quan tâm.”
“Hôm nay, tôi nói rõ cho anh biết: hiện tại tôi không còn chút tình cảm nào với anh nữa.”
“Làm ơn, đừng xuất hiện phá hoại cuộc sống của tôi thêm nữa.”
Tôi cầm lấy tay anh ta.
Bàn tay rộng lớn ấy khẽ run trong tay tôi.
Rồi, tôi đặt tay anh ta lên ngực trái của mình.
“Anh cảm nhận được không?”
Đồng tử Giang Tự Ngôn co lại.
Nhìn tôi đầy hoài nghi.
“Đây là…”
Tôi cười nhạt:
“Ung thư vú, đã cắt bỏ rồi.”
“Khi nào?”
“Sau khi chúng ta chia tay.”
“Em chưa từng nói với anh…”
Giọng anh ta càng lúc càng nhỏ.
Ký ức đau lòng ngày trước cứ như phim quay chậm ùa về trong đầu.
“Vậy à, nhưng bố anh biết đấy, ông ấy không nói cho anh sao?”
Nghe vậy, nét mặt Giang Tự Ngôn càng thêm méo mó, đau đớn.
Thật ra ngay từ lần đầu gặp lại anh ta không lâu trước đây,
Tôi đã đoán được — anh ấy hoàn toàn không biết sự thật năm xưa vì sao tôi lại chia tay.
Năm ba đại học, tôi bị chẩn đoán ung thư vú.
Ngày cầm tờ kết quả xét nghiệm, đúng lúc tôi gặp bố của Giang Tự Ngôn tới bệnh viện lấy thuốc.
Tờ giấy kiểm tra bị va rơi, ông ấy nhặt lên.
Khuôn mặt đã dày đặc nếp nhăn ấy thoáng sửng sốt, rồi chuyển thành thương cảm.
Ông ấy an ủi tôi:
“Đừng lo, cô Giang, bây giờ y học phát triển, nhà cô lại có tiền, chắc chắn sẽ chữa khỏi thôi.”
“Thằng nhóc Tự Ngôn mà biết, chắc đau lòng chết mất.”
Nhưng mấy ngày sau, nhà tôi phá sản.
Bố tôi chỉ là kẻ phất lên nhờ thời thế, một đại gia mới nổi.
Ông coi trọng nghĩa khí huynh đệ, đặt niềm tin sai lầm vào cái gọi là dự án do anh em giới thiệu.
Cuối cùng, mất sạch toàn bộ tài sản của Giang gia chúng tôi.
Tòa án đấu giá căn nhà của gia đình tôi.
Thế giới này quá rộng lớn.
Một “Giang gia” nhỏ nhoi biến mất, chẳng ảnh hưởng gì đến thế giới cả.
Ngày tôi khóc lóc tìm đến Giang Tự Ngôn,
Anh ta không có ở nhà.
Bố anh ta nhìn tôi, ánh mắt phức tạp.
Bàn tay siết càng lúc càng chặt, sống lưng cúi gập càng lúc càng thấp.
“Cô Giang, có thể cô sẽ trách tôi… Nhưng tôi là một người cha. Tôi chỉ có mỗi mình Tự Ngôn.”
“Nó là tất cả hy vọng của tôi và người vợ đã khuất.”
“Nó sắp tốt nghiệp trường danh tiếng, tiền đồ rộng mở, tôi không muốn tương lai nó còn phải gánh thêm bất cứ trở ngại nào nữa.”
Đầu óc tôi mơ hồ, mãi sau mới hiểu ra.
Hóa ra cái gọi là “trở ngại” trong miệng ông ấy… là tôi.
Một kẻ gia đình phá sản, bệnh tật ung thư, học hành chẳng đâu vào đâu như tôi.
“Tự Ngôn đối với cô rất sâu nặng tình cảm.”
“Cô Giang…” – ánh mắt ông ấy đầy van nài.
“Tôi mong cô hãy chủ động chia tay với nó.”
8
Tôi chưa từng nghĩ,
tình yêu của chính mình lại rơi vào một kịch bản rẻ tiền như thế này.
Nhưng tôi không cam lòng.
Tôi tin Giang Tự Ngôn sẽ không dễ dàng từ bỏ tình cảm giữa chúng tôi như vậy.
Tôi thà rằng sau khi thẳng thắn nói ra hoàn cảnh hiện tại,
nghe chính miệng anh ấy nói chia tay,
còn hơn phải chấm dứt mối quan hệ này trong âm thầm và đột ngột như thế.
Vì vậy, tôi tìm đến trường Giang Tự Ngôn,
tìm tới phòng thí nghiệm của bọn họ.
Cửa phòng mở,
bên trong mấy người đồng môn đang sôi nổi thảo luận về dữ liệu.
Giang Tự Ngôn và cô hàng xóm thanh mai trúc mã Thẩm Tinh Tinh tuy mới chỉ học đại học,
nhưng đã được thầy hướng dẫn phá lệ,
mời vào đội ngũ nghiên cứu sinh của mình.
Họ thảo luận vô cùng sôi nổi,
chìm đắm trong thế giới y dược sinh học.
Chỉ vì một con số sau dấu phẩy nhỏ xíu, mà lặp đi lặp lại suy diễn, điều chỉnh thí nghiệm.
Toàn là những thuật ngữ tôi nghe cũng không hiểu nổi.
Đó là những bộ óc ưu tú được giáo dục chọn lọc, cùng cộng hưởng trí tuệ.
Tôi đứng yên lặng quan sát, lắng nghe.
Cảm thấy họ như đang phát sáng.
Và tôi hiểu rất rõ,
đó là một thế giới tôi không thể nào bước vào được.
Trước đây tôi vốn chẳng bận tâm.
Bởi vì tôi có tiền, lại xinh đẹp.
Tôi có sở thích đa dạng, yêu đời,
cho dù Giang Tự Ngôn từng bao lần tức giận mắng tôi không có chí tiến thủ,
tôi cũng chẳng mấy để ý.
Ngược lại còn hãnh diện cười:
“Anh nuôi em là được rồi mà, dù sao anh giỏi thế này, nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền.”
Những lúc ấy, Giang Tự Ngôn chỉ đành bất lực thua trận,
nhìn tôi cười dịu dàng.
Nhưng anh ấy không biết rằng, tôi không phải thật sự không cố gắng.
Hồi cấp 3, sau lưng anh ấy tôi đã lén thuê mấy thầy cô nổi tiếng dạy kèm,
chỉ mong bí mật nâng điểm lên, để cuối kỳ mang lại bất ngờ cho anh ấy.
Thế nhưng dù có thức đêm học hành tới tận năm cuối cấp,
tôi vẫn ổn định ở mức học dở.