Giang Tự Ngôn quả thực đã làm được.
Dựa vào năng lực nghiên cứu và sự nỗ lực, ngay khi còn học đại học cậu ấy đã kiếm được năm mươi vạn để trả lại cho tôi.
Những mảnh ký ức vụn vặt năm xưa dần dần xâu chuỗi trong đầu tôi.
Đêm đó tôi ngủ không ngon chút nào.
Trời còn chưa sáng tôi đã tỉnh.
Với người nghèo, từng phút từng giây cũng đều quý giá.
Đã không ngủ được, tôi dứt khoát bật livestream trên một nền tảng nọ.
Không cần lộ mặt, chỉ cần trò chuyện với người khác là được.
Càng ngày càng nhiều người theo dõi, mỗi tháng cũng kiếm được gần mười ngàn.
Livestream xong tôi lại ngủ bù thêm hai tiếng.
Dậy dọn dẹp một chút, rồi đi thăm bác Giang ở viện dưỡng lão.
4
“Cô Giang, dạo này tinh thần của ngài Giang tốt lắm, tỉnh táo nhiều hơn rồi.”
Đang nói thì bác Giang tập thể dục xong trở về phòng.
Ông lấy từ túi quần ra một tấm ảnh đưa cho hộ lý xem:
“Tiểu Dương, nhìn xem, đây là con gái tôi. Con bé lúc múa đẹp lắm đúng không?”
Trong ảnh là tôi, hôm biểu diễn tại buổi chào đón tân sinh viên hồi đại học.
Vì màn biểu diễn đó, tôi còn cãi nhau với Giang Tự Ngôn.
“Đám con trai hôm đó nhìn muốn rớt con ngươi luôn!”
“Mà em lại không học cùng trường với anh, anh biết phòng ngừa sao đây.”
Nhìn dáng vẻ anh ấy tức giận, ghen tuông, tôi không nhịn được cười, kiễng chân hôn lên má anh.
Tôi vòng tay ôm cổ anh:
“Dù sao em cũng đâu thích họ.”
“Em chỉ thích mình anh, chẳng phải anh biết rồi sao.”
Người trong lòng khẽ run lên.
Tôi bật cười, ghé sát tai anh:
“Bảo bối, anh làm sao thế?”
Giang Tự Ngôn đỏ bừng tai.
Hít sâu mấy lần cũng không dám đáp.
“Ơ, cô gái, cháu nhìn giống con gái bác quá.”
Bác Giang nắm tay tôi.
“Cháu tên gì?”
Tôi nhìn ông:
“Cháu tên là Mỹ Nhân Bán Gà Rán.”
Tiểu Dương khẽ cười.
Bác Giang nắm tay tôi ngắm nghía hồi lâu, lắc đầu:
“Tuy giống thật, nhưng vẫn không xinh bằng con gái bác.”
Ông nhìn vào tấm ảnh cô gái mười chín tuổi – Giang Vãn Đường.
Ngón tay cứ chạm mãi không buông.
Ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Ban đầu, tôi còn thấy cay mắt.
Nhưng sau này gặp nhiều rồi, tôi cũng dần quen.
Thuận theo ánh mắt ông, tôi cũng nhìn lại.
Khẽ gật đầu:
“Đúng là xinh, danh hiệu hoa khôi không hề oan uổng.”
Nộp tiếp viện phí cho bác Giang làm tôi đau lòng lắm.
Nhưng ai bảo ngày xưa ông ấy vung tiền cưng chiều tôi.
Bây giờ tôi cũng phải để ông sống thoải mái đến cuối đời!
Tôi cưỡi xe điện đến chợ mua hàng.
Hơi vội chút.
Tôi liều vượt đèn đỏ.
Không ngờ lại tông thẳng vào một chiếc xe không kịp phanh.
Nhìn logo Bentley kia, tim tôi trầm hẳn xuống.
Trời ơi…
Sao tôi lại phải gấp mấy giây đó cơ chứ!!
Cả tháng tiền lương lại đổ xuống sông rồi.
Cửa xe mở ra.
Tôi theo bản năng lập tức nằm lăn ra đất.
Tài xế bước lại gần.
Tôi ôm lấy bắp chân, miệng không ngừng kêu đau:
“Anh lái xe kiểu gì vậy hả! Đường to thế này mà cũng đâm thẳng vào người ta!”
Giang Vãn Đường năm 19 tuổi chắc chắn không bao giờ nghĩ tới,
Giang Vãn Đường năm 27 tuổi lại rất giỏi lăn lộn ăn vạ.
Ngày xưa khi còn là tiểu thư nhà giàu,
Tôi có thể bao dung mọi điều tệ hại trên thế giới này.
Dù sao tôi có rất nhiều tình yêu, rất nhiều tiền.
Nhưng bây giờ, mỗi giọt mồ hôi đều đáng giá từng đồng.
Tôi không còn dư dả tư cách để khách khí với mấy kẻ giàu có này.
“Ôi ôi, tôi đau đầu quá, chóng mặt quá…”
Tôi vừa than vừa mò tìm cái xe điện nhỏ bên cạnh.
“Cô ơi, cô làm quá rồi đấy, tôi đâu có chạy nhanh thế đâu…”
Tài xế bất đắc dĩ nhìn tôi.
Khóe mắt tôi liếc về phía hàng ghế sau xe.
Người thực sự có quyền quyết định trong vụ này,
Chỉ cần anh ta nói không sao, tôi lập tức đứng dậy rời đi.
Tôi tiếp tục nằm lăn ra đó rên rỉ.
Cuối cùng, cửa xe phía sau cũng mở.
Quả nhiên là gương mặt khinh khỉnh, chẳng mấy thiện cảm của Giang Tự Ngôn.
Đôi giày da đen dừng lại cạnh tôi.
Giọng anh ta lạnh tanh:
“Đã bị thương thì đi bệnh viện kiểm tra cho kỹ.”
5
“Không cần đâu, anh bồi thường cho tôi chút tiền là được.”
Tôi cười nịnh nọt.
Ban đầu thật ra tôi cũng không định đòi.
Nhưng đã gặp phải Giang Tự Ngôn rồi,
Không lấy thì phí.
Coi như anh ta trả nợ quá khứ cho tôi đi.
“Muốn bao nhiêu?” Anh ta mặt không đổi sắc.
Tôi giơ tay làm dấu OK:
“Ba ngàn thôi.”
“Giang Vãn Đường!”
Biểu cảm anh ta rốt cuộc cũng giữ không nổi nữa.
“Từ bao giờ em lại trở thành người không biết xấu hổ như vậy.”
Tôi khựng lại.
Giơ tay lên, tát cho anh ta một cái.
“Anh đâm tôi, anh bồi thường là lẽ đương nhiên.”
“Nhưng anh sỉ nhục tôi, thì đấy lại là chuyện khác.”
Giang Tự Ngôn ngây người vì cái tát ấy.
Cả tài xế cũng trợn tròn mắt.
Tôi vỗ vỗ bàn tay tê dại,
Đứng dậy dựng lại chiếc xe điện đổ dưới đất.
Dám mắng tôi hả!
Bọn chúng tôi – loại đàn bà chợ búa – thừa sức, thừa chiêu đối phó!
“Cô không cần bồi thường nữa sao?”
Giọng của Giang Tự Ngôn vang lên sau lưng.
Tôi chẳng buồn đáp lại.
Leo lên xe điện, chạy thẳng tới chợ mua nguyên liệu.
Đến muộn, thịt gà tươi ngon nhất đã bị người khác mua hết.
…
Tối, đúng lúc quán đang đông khách nhất,
Cái đầu của Cố Lăng Phong bất ngờ thò ra.
“Có nhớ tôi không?”
Tôi cau mày, chỉ vào cái bàn trống bên cạnh:
“Đã về rồi thì mau giúp tôi dọn bàn đi, khách tiếp theo còn đang đợi kìa.”
“Ò.”
Cố Lăng Phong nghe lời đi dọn bàn giúp.
Xong xuôi, anh ta cười toe toét bưng tới cho tôi một phần takoyaki.
“Đường Đường, mau ăn thử đi, đây là món mới tôi tự nghiên cứu, cậu là người đầu tiên được ăn đấy.”
Tôi qua loa gật đầu.
“Ông chủ bán takoyaki đâu rồi?”
Có người đứng trước quầy anh ta gọi.
“Đây đây!”
Cố Lăng Phong nhét một viên takoyaki vào miệng tôi, cười hì hì chạy về quầy mình.
“Đường Đường, tối nay dẹp hàng cùng đi nhé.”
“Được.”
Nửa đêm hai giờ, cuối cùng chúng tôi cũng thu dọn xong.
Cố Lăng Phong cưỡi xe ba bánh tới chỗ quầy tôi, lại giúp tôi dọn dẹp.
Mấy chủ quầy đi ngang còn trêu:
“Mỹ nhân gà rán với hoàng tử takoyaki lại tan ca rồi nhỉ.”
Hai đứa tôi cùng cưỡi xe điện ba bánh, để gió đêm thổi qua mặt.
“Đường Đường, sắp tới tụi mình có tiền rồi!”
“Vậy à, bao nhiêu cơ?”
Tôi cũng chẳng để tâm lắm.
Mơ mộng có tiền đổi đời là chuyện chúng tôi hay nói dọc đường.
Cố Lăng Phong ngửa đầu nghĩ ngợi, cuối cùng kết luận:
“Nói chung là rất rất nhiều.”
“Dạo này tôi không có ở đây, thật ra là vì bố ruột đại gia tìm về nhận lại tôi.”
“Hóa ra bố mẹ ruột tôi giàu có thế cơ mà.”
Tôi ừ một tiếng, thuận miệng hỏi:
“Thế cậu có tiền rồi có định bỏ cô bạn gái bán gà rán này không?”
Cố Lăng Phong bỗng dừng xe, nghiêm túc:
“Tất nhiên là không! Tôi còn định biến quán gà rán của cậu thành chuỗi cửa hàng trên toàn quốc cơ mà.”
“Hu hu,” tôi giả vờ cảm động muốn khóc, “cậu đúng là người đàn ông tốt!”
Mặt anh ta đỏ bừng.
Tôi thu lại nét mặt, nhìn về hàng cây ven đường lùi dần sau lưng.
Trong nghèo khổ mà vẫn biết tự làm vui, chúng tôi đều là vua cả.
Tới ngã tư, hai chiếc xe ba bánh rẽ hai hướng,
Chui vào mỗi người một khu tầng hầm.
6
Lần nữa nhìn thấy Giang Tự Ngôn đứng trước quầy hàng nhỏ của tôi, tôi thật sự khá bất ngờ.
Đến cả đầu tôi cũng chẳng buồn ngẩng lên:
“Bạn gái anh lại thèm ăn mấy thứ không lành mạnh này à?”
Giang Tự Ngôn hơi nhíu mày.
Hồi cấp 3 đã là gương mặt nam thần hot boy học đường rồi.
Giờ dẫu có cau mày, khuôn mặt ấy vẫn rất đẹp.
“Tinh Tinh không phải bạn gái tôi.”
“Ồ.”
Tôi cũng lười hỏi tiếp:
“Ăn gì?”
Dù tôi rất mê kiếm tiền,
Nhưng việc người yêu cũ cứ thỉnh thoảng lượn qua, thật chẳng dễ chịu gì.
“Chúng ta nói chuyện đi.”
“Hả?”
Tôi tưởng mình nghe nhầm, ngẩng đầu nhìn anh ta.
Giang Tự Ngôn hạ thấp giọng:
“Giang Vãn Đường, chúng ta nói chuyện đi.”
Ha, không nghe nhầm thật.
Tôi xua tay:
“Không rảnh.”
“Hơn nữa, cũng chẳng còn gì để nói.”
“Em không phải đi du học sao? Tại sao giờ lại đi bán gà rán ở chợ đêm thế này?”