Hứa Mặc phản hồi nhiều nhất, đòi hỏi giá trị cảm xúc cũng nhiều nhất.
Khi thua trận sẽ tìm tôi than thở, khi tối đi ngủ còn muốn tôi hát ru cho cậu ta.
Hoàn toàn trái ngược với cậu ta chính là Tần Phong Trạch.
Anh ta lạnh lùng cực độ, tôi gửi mười tin, chưa chắc anh ta đáp lại nổi một câu.
Nhưng tôi chẳng để tâm, vì tôi thật sự rất thích vẻ ngoài của anh ta.
Bị ánh mắt anh ta nhìn thẳng, tôi cũng không hề bối rối:
“Tự giới thiệu một chút, tôi tên Giang Lam, học viện Khoa học Thống kê bên cạnh. Bạn Tần, cậu không nhận lời tỏ tình cũng không sao, nhưng mình làm quen nhau ngoài đời trước nhé?”
Tần Phong Trạch chẳng mấy để tâm, vác vợt tennis lên vai, quay người bỏ đi.
Tôi cũng không để bụng, vui vẻ định đi ăn cơm.
Trên đường, điện thoại vang “ting ting” liên tục mấy cái.
4
Là một trong những người tôi quen qua mạng – “Snack Ngon Ngon” gửi tin nhắn tới.
【A Lam, mấy hôm trước cậu nói đi khám bác sĩ tâm lý, bác sĩ bảo cậu thử tìm bạn trai xem sao, có khi chữa được cái bệnh “quá dư thừa tình cảm” của cậu, tiến triển thế nào rồi?】
Tôi nghĩ một lát rồi trả lời:
【Ban đầu có người trong tầm ngắm rồi, nhưng giờ quyết định đổi người khác.】
【Cậu thì sao? Không phải cậu nói đã add được WeChat người cậu thích rồi à? Nói chuyện tới đâu rồi?】
Snack Ngon Ngon có vẻ hơi phiền não:
【Cũng bình thường, add xong lại chẳng muốn nói gì mấy, cảm thấy vẫn nói chuyện với cậu là vui nhất.】
Đúng lúc đó, tôi nhìn thấy những dòng đạn mạc trên không trung bỗng điên cuồng lướt qua.
Giống như bị đả kích dữ dội vậy.
【Ai nói cho tôi biết với, tại sao nữ phụ với nữ chính lại là bạn thân cơ chứ?】
【Vậy hóa ra nam chính nhà mình cũng chỉ là con cá tầm thường trong cái ao thả thính của nữ phụ thôi à?】Đọc full tại page Vân hạ tương tư
【Bé nữ chính ơi, em đang làm gì vậy! Nam chính còn đang đợi em nhắn tin đó, sao em lại đi chat với nữ phụ?!】
【Nữ phụ quay đầu lại nhìn xem, tên phản diện âm u kia đang theo dõi cô đấy! Người như vậy cô cũng nói chuyện được à?!】
【Rối như nồi lẩu rồi, ai thích thì múc ăn đi.】
Tôi vừa trả lời tin nhắn của Snack Ngon Ngon, vừa để ý mấy cái đạn mạc đó.
Xem ra, mấy cái đạn mạc này cũng không phải vô ích.
Thì ra Snack Ngon Ngon chính là nữ chính Lê Giai.
Hơn nữa, Tần Phong Trạch đang bám theo tôi!
Tôi vội vàng quay đầu lại, Tần Phong Trạch hơi sững người.
Cách nhau cả chục mét, thế nhưng trông anh ta chẳng hề cảm thấy ngại ngùng vì hành vi đi theo người khác.
Anh ta mặt không cảm xúc bước tới, rồi lạnh lùng lướt thẳng qua tôi.
Tâm lý thế này, đúng là không phải người bình thường.
Tôi tặc lưỡi, cũng chẳng bận tâm, xoay người đi thẳng vào nhà ăn.
Hôm nay hơi mệt, về ký túc xá rửa mặt xong tôi liền buồn ngủ.
Tôi lần lượt chúc ngủ ngon từng người quen qua mạng, khi mở khung chat với Hứa Mặc, tôi hơi khựng lại.
Ừm, cậu ta thì khỏi cần chúc nữa.
Định thoát ra, lại phát hiện trên khung chat hiện lên dòng chữ “Đối phương đang nhập văn bản…” cứ nhấp nháy liên tục.
Đợi một lúc, chẳng có gì xảy ra.
Tôi mệt quá rồi, tắt điện thoại, xoay người đi ngủ.
Chuyện tìm bạn trai, tôi thực sự rất nghiêm túc.
Hôm sau, vừa tan học tôi đã hào hứng chạy đi tìm Tần Phong Trạch.
Tiếc rằng tôi tới quá sớm, sân tennis còn chưa có ai.
Tôi loanh quanh dạo một vòng, lúc quay về thì bỗng nghe thấy tiếng cãi vã.
“Thầy ơi, lúc em đến thì máy bắn bóng đã hỏng rồi, nhìn qua thì có vẻ là bị ai cố ý phá hỏng đấy ạ!”
“Hôm qua ai là người rời đi cuối cùng?”
“Là Tần Phong Trạch. Cậu ta ăn tối xong lại ra sân tennis, mãi tới lúc chuẩn bị đóng cửa mới về.”
“Đã kiểm tra camera chưa?”
“Camera hỏng rồi, mấy hôm nay chưa sửa được.”
Mọi người đang ầm ĩ thì Tần Phong Trạch bước vào.
Cả đám im bặt, đồng loạt nhìn về phía anh ta.
Huấn luyện viên nhíu mày, giọng không mấy thiện cảm:
“Tần Phong Trạch, cái máy bắn bóng này là do cậu làm hỏng à?”
Tần Phong Trạch chỉ liếc ông ta một cái:
“Không phải tôi.”
Thái độ hờ hững này càng khiến huấn luyện viên bực mình:
“Làm chuyện xấu thì nhận đi, đâu phải chuyện to tát gì.”
Đám bạn cùng lớp cũng bắt đầu xì xào.
“Chắc tám, chín phần mười là cậu ta làm.”
“Không chịu nhận là sợ phải đền tiền à?”
“Sao lại thế được nhỉ…”
Đạn mạc cũng chẳng khách khí gì:
【Không làm được nam chính là có nguyên nhân, nhân phẩm có vấn đề.】
【Tsk tsk, mấy người nhìn ánh mắt cậu ta kìa, đáng sợ thật.】
Sắc mặt Tần Phong Trạch trầm hẳn xuống.
Ánh mắt anh ta dừng lại trên ai đó giữa đám đông, khựng lại chốc lát, rồi rút điện thoại trong túi ra.
Anh ta lôi ra một đoạn video, trực tiếp đưa cho huấn luyện viên xem.
Trong video là sân tennis trống trải, góc khuất lờ mờ hiện ra bóng người, hung hăng đá mạnh vào máy bắn bóng.
Cảnh đó chỉ lóe lên thoáng chốc, sau đó máy quay đảo lên, lộ ra gương mặt một cô gái.
“Hello Tần Phong Trạch, cậu vẫn chưa tới sân à? Tớ đợi cậu ở đây lâu lắm rồi nha…”
Giọng nói quen thuộc, gương mặt quen thuộc.
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía tôi – kẻ đang đứng phía sau hóng chuyện.
Dù mặt tôi có dày tới mấy, cũng không chịu nổi ánh mắt này của bọn họ, đành ngượng ngùng cười chống chế:
“Đừng hiểu lầm, tôi chỉ quay chơi thôi.”
Nhưng cũng may nhờ đoạn video đó, Tần Phong Trạch đã được minh oan.
Huấn luyện viên bước tới:
“Bạn học, em có nhìn rõ ai là người phá hoại thiết bị công cộng không?”
Tôi chỉ thẳng vào một người giữa đám đông:
“Là cậu ta.”
Vừa nãy tôi chưa nhớ ra, giờ nhờ đoạn video của Tần Phong Trạch, ký ức mới ùa về, tôi chắc chắn chỉ thẳng mặt hắn ta:
“Chính cậu ta.”
Người kia lập tức nổi giận, điên cuồng phủ nhận:
“Không phải tôi!”
“Rõ ràng là cậu, vừa đá vừa chửi bới, còn nói vì sao lại chọn Tần Phong Trạch đi thi đấu ở Bắc Kinh, nói cậu ta chắc chắn đút lót cho huấn luyện viên!”
Sắc mặt huấn luyện viên sầm xuống, quay đầu trừng mắt nhìn hắn:
“Cậu vừa nói gì?”
“Tôi không có!”
5
“Ồ.” Tôi làm bộ lấy điện thoại ra: “Lúc đó tôi đâu chỉ quay mỗi một đoạn, để tôi tìm thêm xem.”
Người kia lập tức hoảng hốt, đối mặt với ánh mắt dò xét của mọi người, không còn kiên trì nổi nữa, quay đầu bỏ chạy.
Hành động đó chẳng khác gì thừa nhận.
Huấn luyện viên bực bội: “Giải tán, giải tán! Tập luyện đi!”
“Thầy ơi.” Tôi cười toe toét bước lên: “Thầy có phải quên mất chuyện gì không?”
Huấn luyện viên nhíu mày: “Hửm?”
Tôi chỉ về phía Tần Phong Trạch đang lặng lẽ dọn dẹp vợt ở góc sân: “Thầy còn chưa xin lỗi cậu ấy đâu.”
“Lúc nãy trước mặt bao nhiêu người, thầy nói cậu ấy phá hoại thiết bị, giờ chẳng phải nên nói lời xin lỗi sao?”
Đằng kia, tay Tần Phong Trạch khựng lại trong giây lát.
Anh ta ngẩng đầu nhìn sang.
Tôi thì bị huấn luyện viên mắng xối xả vào mặt.
“Đứa con gái lắm chuyện này từ đâu chui ra thế, cút mau đi, đừng có làm lỡ dở buổi tập!”
Huấn luyện viên nổi đóa: “Người không liên quan mau ra ngoài! Mau ra ngoài!”
Rồi hậm hực bỏ đi.
Tôi mím môi, lặng lẽ đưa tay lau mặt.
Tần Phong Trạch khẽ cong môi cười – rất nhẹ, gần như không ai nhận ra.
Nhưng tôi thì nhìn thấy rồi.
“Cậu đang cười tôi đấy à?”
Tần Phong Trạch lại trở về gương mặt lạnh tanh: “Không có.”
Tôi bĩu môi: “Kệ, dù sao hôm nay tôi cũng giúp cậu rồi, mời tôi ly nước đi.”
Tần Phong Trạch nhìn tôi một lát, gật đầu: “Được.”
【Ủa? Sao tôi thấy hai người này… có vẻ khá hợp nhỉ?】
【Quái lạ, cái ánh mắt liếc qua liếc lại này là sao vậy trời.】
【Lạ lắm đấy, để xem tiếp thế nào.】
【Ủa tôi còn chưa thấy nam nữ chính mặt đối mặt lần nào, hai người này hẹn hò luôn rồi à?】
Ngồi trong quán cà phê bên ngoài trường, Tần Phong Trạch đưa ly cà phê tôi gọi tới cho tôi:
“Cảm ơn.”
Vẻ mặt vẫn lạnh tanh như cũ.
Tôi xem như đã hiểu, người này e là bẩm sinh như vậy, mặt mũi chẳng có tí cảm xúc nào.
“Cậu ngày nào cũng đi đánh tennis à?”
“Không.”
“Vậy lần sau cậu đi lúc nào? Tôi muốn qua xem, tôi thấy cậu đánh tennis trông đẹp lắm.”
“Bình thường cậu học ở khu nào? Có khi lớp chúng ta gần nhau.”
“Cậu hình như chẳng thân với mấy người bạn cùng lớp nhỉ, họ ghen tị vì cậu đẹp trai lại chơi thể thao giỏi à?”
“Sao cậu không nói gì?”
“À đúng rồi, cậu còn nhớ tên tôi không?”
“Giang Lam, cậu bẩm sinh nói nhiều vậy sao?”
Tôi lập tức câm miệng, cúi đầu nhấp một ngụm cà phê.
Tần Phong Trạch quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thần sắc thản nhiên.
Hừ, trông như cái ma-nơ-canh ấy.
Tôi thật sự rất tò mò về người này, có cả tá câu hỏi muốn hỏi.
Dù anh ta không phải không để ý tôi, nhưng tôi hỏi 5-6 câu thì anh ta chỉ trả lời chừng 1 câu thôi.
Cũng được, còn hơn không có gì.
Đang hỏi hăng say, bỗng tôi liếc ra ngoài cửa sổ, câu nói chững lại.
Bên kia đường, ngay trước cổng tây trường học, có một chiếc xe cứu thương đậu lại.
Mấy nam sinh mặc đồ thể thao hớt hải vội vàng khiêng một người chạy tới.
Người bị bọn họ khiêng đi, tôi quen quá rồi – Hứa Mặc.
Sau khi về trường, tôi chẳng cần tốn công dò hỏi cũng biết chuyện gì đã xảy ra.