Khi tôi chuẩn bị tỏ tình với người quen qua mạng ngoài đời thực, bỗng nhiên trước mắt lại xuất hiện những dòng đạn mạc từ hư không.

【Nữ phụ đừng phí công nữa, nam chính bây giờ còn tránh cô không kịp kìa, biết mình nhận nhầm người khi chat qua mạng, anh ta hối hận muốn chết rồi.】
【Cũng tại nữ phụ dùng avatar na ná nữ chính, nếu không thì Hứa Mặc đâu có nhận nhầm.】
【Nghĩ tới việc nam chính từng thua trận, lại được nữ phụ an ủi, bao nhiêu lời tình cảm cũng đều dành cho nữ phụ, thật sự rất buồn nôn.】
【Đừng nói cô thấy ghê, ngay cả nam chính cũng buồn nôn rồi. Mà em gái bọn mình – nữ chính, hôm qua mới add bạn với nam chính thôi đấy, tức thật.】
【Nữ phụ đúng là hại người không ít.】

Đang sững người, tôi vô tình đụng mặt Hứa Mặc vừa chơi bóng xong.
Anh ta vừa thấy tôi liền né tránh ánh mắt, tỏ rõ thái độ lảng tránh.
Tôi vòng qua anh ta, thẳng tay nhét bức thư tỏ tình vào tay bạn cùng phòng anh ta.

Người quen qua mạng á?
Tôi đâu chỉ có một người.

Mấy đoạn audio dỗ ngủ ban đêm tôi gửi đều là gửi cho cả nhóm đấy.

1

Khi nhìn thấy những dòng đạn mạc đó, đầu óc tôi hơi mơ hồ.
Đứng ngoài sân bóng rổ, tôi nhìn những dòng chữ không ngừng lướt qua, dần dần đã hiểu ra mọi chuyện.

Theo như những đạn mạc kia nói, tôi chỉ là nữ phụ pháo hôi trong một cuốn truyện thanh xuân vườn trường ngọt sủng.
Còn người quen qua mạng của tôi – Hứa Mặc, mới chính là nam chính.

Cúi đầu nhìn bức thư tỏ tình trong tay, tôi chợt bừng tỉnh.
Bảo sao dạo này anh ta nhắn tin trả lời tôi rất chậm, rất qua loa, nói chuyện thì toàn mang theo phiền chán bực bội.
Thì ra ngay từ đầu anh ta đã nhận nhầm người, tưởng tôi là nữ chính Lê Giai, mới add WeChat, mới trò chuyện, mới nảy sinh tình cảm trong từng câu chào buổi sáng buổi tối…

Giờ biết sự thật rồi, thế nên mới tránh tôi như tránh tà.
Càng coi tôi như tội đồ ngáng đường tình cảm của anh ta và Lê Giai.

Đằng xa vang lên tiếng cười nói ồn ào.
Tôi ngẩng đầu nhìn, Hứa Mặc đang đi về phía này.
Anh ta mặc áo bóng rổ màu xanh lam, đeo băng đô trắng trên trán, tiện tay nhận lấy chai nước đồng đội đưa, vặn nắp ra uống một ngụm.

Anh ta nổi bật, là đối tượng thầm mến của biết bao cô gái.
Cả người toát ra ánh hào quang rạng rỡ.

Đi được mấy bước, ngẩng đầu nhìn thấy tôi, bước chân Hứa Mặc hơi khựng lại.
Sau đó liền cứng nhắc dời ánh mắt đi, giả vờ nói chuyện với đồng đội bên cạnh.

Nhìn phản ứng đó của anh ta, tôi thở dài trong lòng.
Xem ra, những lời đạn mạc nói đều là thật.

【Nếu là tôi, nữ phụ thì nên tránh xa nam chính ra, đừng tự chuốc nhục nữa.】
【Đúng vậy, nam nữ chính là trời sinh một cặp, nữ phụ cứ nhất quyết chen chân, không thấy rẻ mạt à?】Đọc full tại page Vân hạ tương tư
【Nam chính đúng là chẳng buồn liếc cô ta lấy một cái.】

Quả thật Hứa Mặc không thèm nhìn tôi, cúi đầu bấm điện thoại, dường như đang nhắn tin cho ai đó.
Trên mặt không kiềm được nụ cười.

Chắc là đang chat với nữ chính Lê Giai vừa mới add friend hôm qua rồi.

Nhìn anh ta sắp bước ngang qua mình, tôi khẽ nắm lấy cổ tay anh ta.
Trong ánh mắt sững sờ của anh ta, tôi khẽ cười:
“Anh là Hứa Mặc phải không?”

Đạn mạc điên cuồng lướt qua.
Tất cả đều đang mắng tôi.

Tôi làm như không thấy, chỉ nhìn Hứa Mặc:
“Cho tôi hỏi, Tần Phong Trạch có phải là bạn cùng phòng anh không?”
“Anh có biết giờ cậu ấy đang ở đâu không?”

Hứa Mặc ngẩn người: “Cô tìm cậu ta làm gì?”
Tôi khẽ lắc bức thư tỏ tình trong tay:
“Tôi có thứ muốn đưa cho cậu ấy.”

2

Hứa Mặc không nói gì, ngược lại đám bạn cùng đội bên cạnh anh ta lại hóng chuyện, liền chen vào:
“Cậu tìm Tần Phong Trạch à? Cậu ta đang ở sân tennis bên cạnh đó.”

“Tôi biết rồi, cảm ơn.” Tôi buông cổ tay Hứa Mặc ra, lịch sự nói:
“Cảm ơn cậu.”

Nói xong, tôi cầm theo bức thư tỏ tình bước về phía sân tennis.
Phía sau vang lên tiếng xì xào bàn tán.

Tuy nói là thì thầm, nhưng giọng không hề nhỏ, ít nhất tôi nghe rất rõ.

“Ghê thật, con nhỏ này thế mà lại thích Tần Phong Trạch!”
“Đúng đó, Tần Phong Trạch nhìn âm u, trông cứ khiến người ta thấy rợn người, sao lại có con gái thích nổi nhỉ?”
“Nhưng mà cậu ta đẹp trai thật, không giống kiểu đẹp trai như Hứa ca, cậu ta thuộc dạng đẹp kiểu thanh tú, có người mê nhan sắc cũng bình thường thôi.”
“Này, Hứa Mặc, sao cậu không nói gì thế?”
“Hứa Mặc, cậu đi đâu vậy? Không đi ăn cơm à?”

Phía sau vang lên tiếng bước chân gấp gáp.
Rất nhanh đã có một bóng người chắn trước mặt tôi.

Tôi hơi ngẩn ra:
“Bạn Hứa? Còn chuyện gì sao?”

Hứa Mặc cau mày nhìn tôi, rồi lại liếc xuống bức thư tỏ tình trong tay tôi, dường như bây giờ mới nhận ra bản thân đang làm gì, có chút bực bội vò vò tóc.

“Không có gì, chỉ là tôi bỗng nhớ ra bạn cùng phòng tôi tính khí kỳ quặc, cậu lại không thân thiết với cậu ta, đột nhiên tìm người ta có khi lại khiến cậu ta khó chịu. Hay để tôi giúp cậu đưa thư cho cậu ta nhé?”

Đạn mạc lại bắt đầu náo nhiệt.
【Gì đây? Nữ phụ đang chơi chiêu giả vờ buông để câu ngược lại?】
【Hú hồn, tôi còn tưởng nam chính thật sự có ý với nữ phụ bình thường không có gì đặc biệt này cơ, giờ nhìn lại, chắc là do nam chính tốt bụng thôi.】
【Nhưng mà nói thật, hồi nam chính thua trận, nữ phụ an ủi cũng rất quan trọng đó chứ, không thì sao anh ta vực dậy nhanh thế, nếu là tôi, chắc tôi cũng động lòng rồi.】

Nhìn những lời đạn mạc đó, tôi hơi thất thần.

Bọn họ nói trận đấu đó là trận bóng rổ mùa thu năm ngoái, đối với Hứa Mặc rất quan trọng.
Nhưng anh ta lại mắc lỗi ở thời khắc then chốt.
Trận đó thua cuộc.

Đồng đội cũng an ủi anh ta, nhưng anh ta vẫn cảm nhận rõ sự thất vọng trong những tiếng thở dài mơ hồ của bọn họ, chỉ càng thêm xấu hổ và tự trách.
Anh ta một mình lánh đi.

Lúc ấy, tôi gửi cho anh ta không ít tin nhắn nhưng đều không nhận được hồi âm.
Cuối cùng, tôi thu âm một bài hát cố tình hát sai nhạc gửi cho anh ta.

Anh ta cuối cùng cũng chịu để ý tới tôi:
“Đừng hát nữa, tôi sắp bị cậu hát làm chết rồi.”

Giọng tuy bất đắc dĩ, nhưng lại mang theo chút ý cười rất nhạt.

Tối hôm đó tôi đã nói chuyện với anh ta suốt cả đêm, cuối cùng cũng giúp anh ta lấy lại tâm trạng.

【Đó là nữ phụ cướp đất diễn của nữ chính thôi! Hứa Mặc không thể động lòng với cô ta được, từ đầu tới cuối anh ta chỉ thích nữ chính!】
【Đúng rồi, anh ta vừa gặp Lê Giai đã động lòng rồi, khi xưa kết bạn nhầm nữ phụ cũng chỉ vì nhận nhầm thôi, nếu không nữ phụ làm sao lọt được vào friend list của anh ta chứ?】

Nghĩ lại, cũng đúng là vậy.

Tôi khẽ lắc đầu với Hứa Mặc:
“Không cần đâu, tôi với Tần Phong Trạch cũng khá thân.”

Hứa Mặc ngẩn ra: “Sao có thể chứ?”
Tôi ghé sát lại, thần thần bí bí nói:
“Thật ra, tôi với cậu ấy đã quen nhau ba năm rồi, chỉ là trước giờ toàn nói chuyện trên mạng, chưa từng gặp mặt thôi.”

Nói xong, tôi lại hơi ngại ngùng:
“Sắp tốt nghiệp rồi, tôi nghĩ muốn tỏ tình ngoài đời, cho bản thân một cơ hội.”

【Ý gì đây? Chẳng lẽ nữ phụ cũng nhận nhầm người?】
【Tốt rồi, nữ phụ đi tìm tên phản diện u ám kia, vậy là sẽ không còn quấn lấy nam chính nữa.】
【Nhưng nét mặt của nam chính sao trông lại không được tự nhiên lắm?】

Hứa Mặc đứng trước mặt tôi, hơi nhíu mày, dáng vẻ muốn nói lại thôi có chút buồn cười.
Tôi nhìn qua vai anh ta, khóe mắt cong cong:
“Tôi thấy cậu ấy rồi! Bạn Hứa, để hôm khác nói chuyện nhé!”

Hứa Mặc bất giác thốt lên:
“Có khi nào cậu nhận nhầm không?”

Tôi ngẩn ra:
“Nhầm gì cơ?”

Hứa Mặc nghiến răng:
“Cậu chẳng phải nói chưa từng gặp ngoài đời sao? Vậy cậu xác định người đó là Tần Phong Trạch bằng cách nào?”

Tôi bật cười vì bị anh ta chọc.
“Nếu không phải cậu ấy, lẽ nào là cậu chắc?”

Hứa Mặc gần như không cần nghĩ ngợi đã phủ nhận:
“Không phải tôi.”

Tôi nhìn anh ta một lúc.
Hứa Mặc gần như không dám đối mắt với tôi.

Tôi khẽ gật đầu:
“Vậy nên bạn Hứa, chuyện của tôi không cần cậu lo nữa.”

Dứt lời, tôi nhanh chóng lướt qua anh ta, chạy thẳng về phía đám người vừa từ sân tennis đi ra.
Hứa Mặc theo phản xạ đưa tay định giữ tôi lại, nhưng rồi lại cứng rắn rút tay về.

3

Tần Phong Trạch cao 1m88, giữa đám người nổi bật hẳn lên, anh ta đi cuối cùng, tóc có phần dài, buộc tạm ra sau gáy.
Tóc mái phía trước bị mồ hôi thấm ướt, anh ta đưa tay vuốt lên, lộ ra đường nét lông mày sắc nét tuấn tú.

Chỉ là ánh mắt rất lạnh lùng, nhìn chẳng ai muốn lại gần.
Ngoài giờ tập tennis, chẳng ai nguyện ý đi cùng anh ta.

Tôi len lỏi giữa đám nam sinh cao to, cuối cùng dừng chính xác trước mặt Tần Phong Trạch.

Lúc đầu anh ta không chú ý, suýt chút nữa va vào tôi.
Thấy rõ mặt tôi, anh ta hơi khựng lại, rất nhẹ:
“Có chuyện gì?”

Tôi nhét bức thư tỏ tình vào tay anh ta.
“Có chuyện, muốn tỏ tình với cậu một chút.”

Tần Phong Trạch cúi đầu nhìn phong thư màu hồng nhăn nhúm trong tay, ngước mắt lên nhìn tôi.

……

Thật ra những lời tôi nói với Hứa Mặc đều là sự thật.
Tôi với Tần Phong Trạch khá thân.
Ít nhất là tôi tự nghĩ thế.

Tôi có một tật xấu, tình cảm quá nhiều, rất thích cho người khác “giá trị cảm xúc”, luôn muốn mang lại một mái nhà cho tất cả những chàng trai cô gái buồn bã trên thế giới này.
Vì vậy đối tượng tôi trò chuyện trên mạng không chỉ có mình Hứa Mặc.