Ai ai cũng nói tôi là người tính tình tốt, lại rất chung tình.
Năm thứ hai yêu nhau, Phí Vĩnh Trạch lại một lần nữa nổi trận lôi đình, chặn tôi trên toàn bộ mạng xã hội.
Trước khi biến mất, anh ta lạnh lùng ném lại một câu:
“Coi như tôi chết rồi, đừng làm phiền tôi nữa.”
Tôi biết, mỗi lần Phí Vĩnh Trạch chiến tranh lạnh đều là cái cớ để đi uống rượu giải khuây với “chị em gái” của anh ta.
Tôi cũng như mọi khi, không khóc, không làm loạn, cũng chẳng vạch trần anh ta.
Một ngày nọ, “người đã chết” Phí Vĩnh Trạch ngang qua quán cà phê, bất ngờ bắt gặp tôi.
Tôi đang yếu đuối, bất lực dựa vào chàng trai bên cạnh, nói:
“Bạn trai em mất rồi, em cô đơn tới mức không thể ngủ được.”
Chàng trai cau mày:
“Bạn trai em tệ như vậy, không đáng để em lưu luyến.”
Tôi thở dài:
“Biết làm sao được, vì em tính tình tốt, lại quá chung tình mà.”
Tôi nắm lấy tay anh ấy, anh ấy khẽ ôm lấy tôi với vẻ thương xót.
Ngoài khung cửa kính, Phí Vĩnh Trạch mặt đen như than, tức giận tới mức sắp nổ tung.
1
Khi tôi gửi tin nhắn “Chúc ngủ ngon” cho Phí Vĩnh Trạch, tôi mới nhận ra mình lại bị anh ta chặn rồi.
Lần này anh ta nổi giận thật sự, không chỉ chặn WeChat mà còn chặn hết mọi cách liên lạc khác.
Tôi đành gọi điện cho người anh em của anh ta, Lý Khải.
Đầu dây bên kia ồn ào huyên náo, Lý Khải ấp a ấp úng, cuối cùng đầy vẻ cảm thông nói:
“Chị dâu à, anh Phí bảo, cứ coi như anh ấy chết rồi, đừng làm phiền anh ấy nữa.”
Tôi dịu dàng nói:
“Được.”
Vừa cúp máy, tôi lại nhận được tin nhắn từ An Nhiên gửi đến một tấm ảnh.
Trong ảnh, cô ta dựa sát vào Phí Vĩnh Trạch, hai người cùng cầm chung micro, thân mật vô cùng.
Còn có cả video.
Trong video, Phí Vĩnh Trạch ngà ngà say, cà vạt nới lỏng, nhắm mắt dựa trên sofa.
Anh ta mượn tay An Nhiên nhấp một ngụm rượu trong ly cô ta.
Rồi cau mày càu nhàu:
“Lý Khải, mẹ kiếp, đã bảo đừng nghe điện thoại của cô ta, cậu nghe làm cái gì?”
Anh ta bóp chặt sống mũi, nói:
“Phiền chết đi được.”
An Nhiên nhắn tin:
“Tiểu Hạ, cậu đừng giận nhé. Tớ với anh ấy quen biết bao nhiêu năm rồi, Vĩnh Trạch chính là cái tính xấu đó. Thay mặt anh ấy xin lỗi cậu nha.”
Ai ai cũng biết tôi tính tình tốt, lại quá chung tình, dù bị xua đuổi cũng chẳng chịu đi.
Tôi không vui cũng không giận, chỉ lặng lẽ nhìn tấm ảnh và câu nói đó, trong lòng bỗng dâng lên một tia chán ghét mơ hồ.
Tôi nhắn lại:
“Cậu thay anh ấy xin lỗi? Cậu là mẹ anh ấy hay tiểu tam của anh ấy vậy?”
An Nhiên sững sờ, không ngờ tôi – người xưa nay luôn im lặng – lại biết cãi lại như thế.
Cô ta nói:
“Cậu nói vậy là quá lời rồi. Tớ chỉ muốn an ủi cậu thôi mà.”
Tôi đáp:
“Ôm ấp đàn ông đã có bạn gái, đó cũng là cách cậu an ủi người khác à?”
An Nhiên im bặt. Chưa đầy nửa phút sau, cô ta gọi thoại đến.
Người bắt máy lại là Phí Vĩnh Trạch.
Giọng anh ta lạnh băng:
“Trần Hạ Hề, cô còn chưa chịu thôi sao? Cô định làm phiền hết bạn bè tôi mới vừa lòng à?!”
Tôi bình tĩnh hỏi:
“Lần này anh định chiến tranh lạnh với tôi bao lâu nữa?”
Anh ta cười khẩy:
“Cô quản được chắc? Là cô chọc tôi tức, tôi muốn lạnh nhạt cô bao lâu là quyền của tôi. Nghe cho kỹ, đừng làm phiền tôi nữa.”
Anh ta gằn từng chữ:
“Tôi nói rồi, coi như tôi chết rồi, được chưa? Đừng phiền tôi nữa!”
Rồi “cạch” một tiếng dập máy thẳng thừng.
Anh ta nổi trận lôi đình thế này, chỉ vì tôi giao bánh ngọt tới muộn hơn chục phút.
Bạn trai thì binh vực “chị em gái”.
Còn tôi, chẳng giận, chẳng khóc.
Tôi chỉ nhẹ nhàng liên hệ một người, giọng ngây thơ lại tủi thân nói:
“Anh Bách Khiêm, bạn trai em chết rồi, em phải làm sao bây giờ?”
2
Kỷ Bách Khiêm nhanh chóng trả lời:
“Tiểu Hạ, em đừng hoảng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tôi nhân cơ hội bấm gọi thẳng cho anh ấy — ai bảo tôi là một kẻ tội nghiệp, hoảng loạn đến mức quên cả chừng mực chứ.
Chuông điện thoại vang lên ba hồi.
Tượng trưng cho sự do dự, yếu ớt vùng vẫy của Kỷ Bách Khiêm.
Cuối cùng, anh Bách Khiêm — người tốt bụng ấy — vẫn nhận máy.
Tôi vừa hít mũi, vừa nhỏ giọng khóc kể:
“Bạn của bạn trai em bảo là anh ấy chết rồi… Anh Bách Khiêm, em buồn lắm.”
Kỷ Bách Khiêm thở dài, xót xa.
Tôi được đà lấn tới, lập tức càng thêm đáng thương:
“Anh Bách Khiêm, xin lỗi anh, em có làm phiền công việc của anh không?”
“Không đâu, việc công ty xong từ lâu rồi.”
Tôi nói:
“Vậy thì tốt… Em không muốn vì chuyện của mình mà làm phiền anh, em lại càng thêm buồn biết bao.”
“Tiểu Hạ…”
Không đợi anh nói xong, tôi hít sâu một hơi, giả vờ thoải mái:
“Anh Bách Khiêm, em không làm phiền anh nữa đâu, em muốn một mình ra biển dạo cho khuây khỏa.”
Một giây.
Hai giây.
Tôi khẽ bật lên tiếng nức nở run run.
Kỷ Bách Khiêm nhẹ nhàng nói:
“Đợi đã, để anh đi với em, muộn thế này rồi.”
Bingo!
Tôi cười thầm, không thành tiếng.
Cúp máy.
Ngay lập tức, một số điện thoại lạ lại gọi tới.
Liên tục vài cuộc nhỡ.
Chỉ vì máy bận nên đều bị dập vội vàng.
Người “nặc danh” kia cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nhấc ngón tay cao quý gửi cho tôi mấy dòng tin nhắn.Đọc full tại page Vân hạ tương tư
“Cô đang gọi điện cho ai mà lâu vậy?”
“Mau cúp máy, đi xin lỗi An Nhiên.”
Tôi liếc mắt nhìn, giả vờ chẳng biết đó là Phí Vĩnh Trạch.
Ném điện thoại lên sofa.
Bận rộn chọn quần áo để ra biển.
Vừa phải trông đáng thương, lại vừa phải đủ xinh đẹp.
Trong tay tôi cầm một chiếc váy dài mỏng manh và một chiếc áo khoác trắng.
Trời sắp sang thu, buổi tối gió biển rất lạnh.
Ngón tay tôi khẽ động.
Chọn mặc chiếc váy dài.
Trước khi ra cửa, tôi mới dành một giây liếc qua tin nhắn.
Phí Vĩnh Trạch vốn chẳng phải kiểu người thích dây dưa.
Anh ta đẹp trai, gia thế tốt.
Là đứa con thất lạc nhiều năm mới được nhà họ Phí tìm lại.
Đại nạn không chết.
Được người lớn trong nhà cưng chiều hết mực.
Dưỡng thành cái tính kiêu ngạo, cao ngạo khó ưa ấy.
Từ trước đến nay, chỉ có người khác quấn lấy anh ta, dỗ dành anh ta, chưa bao giờ có chuyện anh ta phải đi dỗ người khác.
Quả nhiên, lần này anh ta chỉ gửi đúng một tin nhắn:
“?”
“Tốt, rất tốt.”
Xem ra lần này hiếm lắm tôi mới chọc cho anh ta thật sự không vui.
Anh ta chuẩn bị trả thù tôi rồi.
An Nhiên gửi tin nhắn tới:
“Tiểu Hạ, cậu là con gái sao lại không biết chăm người ta thế? Vĩnh Trạch say thế kia mà cậu còn mặc kệ?”
Trong đoạn tin nhắn thoại ấy, âm thanh nền là giọng đàn ông trầm thấp, đứt quãng, mập mờ không rõ ràng.
Nghe thôi cũng biết là lúc nằm xuống mới phát ra.
Tôi cứ tưởng bọn họ đã vào khách sạn.
Nhưng khi mở video An Nhiên gửi đến, tôi vẫn phải trợn tròn mắt.
Đó là chiếc giường của tôi và anh ta, căn phòng ngủ của tôi và anh ta.
Phí Vĩnh Trạch say khướt, mặt mày lạnh lùng, khiêu khích nhìn thẳng vào ống kính.
Anh ta chủ động ôm lấy An Nhiên, một tay giơ thẳng ngón giữa về phía màn hình.
3
Rõ ràng, anh ta biết An Nhiên sẽ gửi ảnh này cho tôi.
Thậm chí rất có thể, chính anh ta là người bảo cô ta chụp bức ảnh đó.
Phí Vĩnh Trạch xưa nay đều như vậy.
Chỉ cần cảm thấy người khác làm tổn thương mình dù chỉ một phần, anh ta sẽ chẳng cần phân biệt đúng sai, nhất định phải trả lại gấp mười.
Hơn nữa còn phải đâm thẳng vào nơi đối phương đau nhất, tuyệt đối không chừa lại chút thể diện.
Như thể trút được cơn giận là chuyện quan trọng nhất thế gian.
An Nhiên lại nhắn tới:
“Tiểu Hạ, Vĩnh Trạch say rồi, cứ kéo tớ lại không cho đi. Cậu đừng hiểu lầm nhé, cũng đừng giận nữa ha.”
“Anh ấy từ trước tới giờ tính khí trẻ con vậy đó. Đừng vì tớ mà hai người cãi nhau nha.”
Tôi không trả lời.
Chỉ âm thầm lưu video, ghi màn hình đoạn tin nhắn thoại, rồi đăng lên vòng bạn bè.
Chỉ để những người quen trong giới nhìn thấy.
Caption đi kèm: 【Còn tiện dụng hơn cả túi nylon.】
Hầu như ngay sau khi tôi đăng xong, An Nhiên lập tức cuống lên:
“Tiểu Hạ, tớ chỉ đùa với cậu thôi mà, cậu đăng lên làm gì? Sao lại so đo vậy chứ?”
Tôi nhạt nhẽo đáp lại:
“Ừ, tôi đang so đo đó.”
Rồi tôi nói thêm:
“Xin lỗi nhé, bạn trai vừa chết, giờ lại nhìn thấy anh ta vẫn sống sờ sờ như thế, tâm trạng tôi hơi tệ một chút.”