4
Đặt điện thoại xuống, mọi thứ lại trở về yên tĩnh như ban đầu.
Tôi không còn để tâm tới mấy lời phản bác cuống quýt của An Nhiên nữa.
Chỉ cảm thấy nơi lồng ngực, chút đau đớn cuối cùng cũng tan biến rồi.
Khởi đầu giữa tôi và Phí Vĩnh Trạch, cũng từng là rực rỡ như hoa nở khắp chốn —
Trên đời này, chẳng ai ngu ngốc.
Nếu một người đàn ông tồi tệ lộ liễu, cặn bã rõ ràng, căn bản sẽ chẳng có cô gái nào thích nổi.
Huống chi là dây dưa lâu dài.
Cho nên, thuở ban đầu, Phí Vĩnh Trạch vốn không phải người như vậy.
Anh ta đẹp trai, trẻ trung, hào phóng.
Toàn thân toát lên vẻ dũng cảm và ngông cuồng của tuổi trẻ.
Người anh ta để mắt tới, anh ta sẵn sàng làm anh hùng vì cô ấy mà chống lại cả thế giới.
Anh ta từng giúp tôi giải quyết đám lưu manh bám theo trên đường tan làm.
Từng đứng ra gánh cho tôi sự khắt khe từ cấp trên.
Khi đó tôi ngây thơ nghĩ rằng, chúng tôi đang yêu nhau một cách bình đẳng.
Chỉ là, thế giới này chẳng rảnh hơi mà dây dưa với Phí Vĩnh Trạch.
Thanh gươm anh hùng anh ta giương cao, càng giương lại càng vô nghĩa.
Cho tới một ngày, anh ta đột nhiên bắt đầu gây gổ với tôi.
Phí Vĩnh Trạch thấp giọng than phiền:
“Trần Hạ Hề, em có từng nghĩ, tính cách của em thật sự rất nhàm chán không.”
Đám bạn anh ta cười khúc khích.
Người cười hả hê nhất, thậm chí còn nháy mắt trêu chọc cùng anh ta, chính là cô bạn thân An Nhiên kia.Đọc full tại page Vân hạ tương tư
Lúc ấy tôi mới bất chợt nhận ra.
Họ hẳn đã bàn tán sau lưng tôi không biết bao nhiêu lần rồi.
Khi tôi còn đang nghiêm túc nghĩ về tương lai của cả hai,
Khi tôi còn hy vọng tình cảm của chúng tôi sẽ ngày càng ổn định hơn.
Phí Vĩnh Trạch lại coi tất cả những điều đó như một trò chơi lẽ ra phải kích thích, thú vị.
Tình yêu vốn là thứ nhạt dần theo thời gian.
Chia tay cũng là chuyện nên được đưa lên lịch trình từ lâu.
Dao mềm cắt thịt, âm thầm, không tiếng động.
Bạn bè của Phí Vĩnh Trạch ai cũng bảo tôi tính tình tốt, lại quá chung tình.
Nhưng họ không biết, tôi chỉ đang dần dần tiêu hao chút nuối tiếc còn sót lại.
Không phải nuối tiếc vì đánh mất Phí Vĩnh Trạch.
Chỉ là nuối tiếc những yêu thương đã bị phung phí một cách vô ích.
Cho đến ngày hôm đó, trong cơn mưa…
Phí Vĩnh Trạch sau khi cãi nhau với tôi liền chặn hết liên lạc, đến mức tôi cũng chẳng thể trực tiếp nói với anh ta lời chia tay.
Ngày hôm đó, khi lòng tôi đã hoàn toàn nguội lạnh, tôi cầm điện thoại một mình rời khỏi hội sở nơi bọn họ đang tụ tập ăn uống.
Đội mưa, lặng lẽ bước đi trên con phố.
Trên đường, tôi bắt gặp một chiếc Porsche đang chạy ngược hướng với mình, có vẻ như đang đến hội sở.
Chiếc xe vốn sắp đi xa, bỗng quay đầu, chậm rãi tiến lại gần tôi.
Kính xe hạ xuống một khe nhỏ.
Tài xế nghe lệnh người trong xe, vội vàng xuống, đưa cho tôi một chiếc ô.
Qua khe hở hẹp ấy, tôi nhìn thấy một đôi mắt dịu dàng, ôn hòa.
Yêu mến thế gian, nhưng không yêu cụ thể một ai.
Xa cách, lại khách sáo.
Khe hở ấy như ngăn cách hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
Khoảnh khắc đó, tôi nghĩ mình đã phải lòng Kỷ Bách Khiêm ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Thế mới thấy, tôi cũng chẳng hoàn toàn vô tội gì.
4
Bờ biển.
Kỷ Bách Khiêm đến đúng hẹn, thậm chí còn lịch sự tới sớm mười lăm phút.
Anh đứng dựa bên chiếc Porsche đen, vừa xử lý công việc trên điện thoại.
Mi mắt khẽ cụp xuống, nhưng vẫn không che giấu được nét dịu dàng và chững chạc giữa đôi mày.
Anh là người tốt, giàu lòng trắc ẩn, nhưng nếu bạn muốn lấy anh làm thỏa mãn ham muốn của mình, anh sẽ là kẻ sắt đá nhất.
Nếu bạn đáng thương tới mức gần như suy sụp, anh sẽ không ngần ngại dang tay ôm lấy bạn.
Nhưng nếu bạn si mê mà tỏ tình, cầu mong một cái nắm tay, anh chỉ lãnh đạm từ chối, cả đời tránh né chẳng muốn gặp lại.
Tôi nhìn anh, anh tựa như đóa hoa trên đỉnh núi cao khó lòng chạm tới.
Cuối cùng Kỷ Bách Khiêm cũng nhận ra tôi đã đến.
Khi ngước mắt nhìn tôi, giữa mày khẽ nhíu, mang chút không hài lòng.
“Tiểu Hạ, em ăn mặc thế này mỏng manh quá, sẽ bị cảm lạnh đấy.”
Ngay sau đó, như tôi dự đoán, chiếc áo khoác xám ấy phủ lên vai tôi.
Tà áo dài buông xuống bắp chân tôi, lất phất theo gió biển.
Hương trúc nhàn nhạt đặc trưng trên người Kỷ Bách Khiêm thoang thoảng nơi chóp mũi tôi.
Tôi yếu ớt lắc đầu:
“Anh Bách Khiêm, tâm trạng em rối lắm, chẳng để ý mặc gì.”
Anh chỉ còn biết bất đắc dĩ thở dài.
Kế hoạch đi dạo bên biển vốn định sẵn, tôi từ chối, cứ khăng khăng bắt anh lên xe, đừng để nhiễm lạnh.
Kẻ hiếm khi gần gũi ai như Kỷ Bách Khiêm, cứ thế bị tôi nhẹ nhàng “dụ dỗ”.
Cuối cùng đành mời tôi cùng lên xe.
Không gian trong xe chật hẹp.
Đôi chân dài của anh phải khẽ co lại, vô tình chạm vào tà váy tôi.
Anh khựng lại giây lát, khẽ nghiêng người về phía cửa sổ bên ghế lái.
Tôi nghe thấy anh lại khẽ thở dài, tiếng thở dài thấp và nhẹ, như không biết phải làm sao với tôi.
Máy sưởi trong xe được bật lên.
“Thật ra… Phí Vĩnh Trạch, cậu ta…”
Kỷ Bách Khiêm nhíu mày, có chút khó xử.
Anh chưa nói hết câu, dường như mang trong lòng chút áy náy.
Tựa như đang giấu một bí mật, nói ra thì khó xử, nuốt vào lại càng khó xử hơn.
Còn tôi, dĩ nhiên biết điều, không khiến anh phải khó xử thêm.
“Anh Bách Khiêm, anh không cần phải cố gắng an ủi em đâu, để em ngồi một mình lát là ổn rồi.”
Tôi ngẩng đầu, mỉm cười với anh:
“Từ nhỏ đến lớn em đều như vậy cả. Có chuyện gì buồn, chỉ cần ngồi yên một mình một lát, em lại chẳng còn buồn nữa.”
Động tác nhìn đồng hồ đầy do dự của Kỷ Bách Khiêm khựng lại ngay lập tức.
Lại thêm một lần anh phá lệ vì tôi —
Anh chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng, đặt úp màn hình xuống ngăn kéo trong xe.
Đôi mắt dịu dàng và khoan hậu ấy nhìn tôi không chút đề phòng.
“Sao mà được chứ. Em có chuyện gì buồn, cứ nói cho anh biết đi, biết đâu có chuyện anh có thể giúp em.”
Tôi thật sự quá đáng thương, quá yếu đuối.
Đến lời nói cũng không rõ ràng, ngồi cũng chẳng vững.
Đành phải nghiêng người, khẽ thì thầm bên tai anh.
Nghiêng nghiêng như thế, chẳng may lại tựa luôn lên vai anh Bách Khiêm.
Phiền thật đấy.
Nói xong rồi, vì quên mang khăn tay, từng giọt nước mắt lớn lặng lẽ rơi xuống.
Anh Bách Khiêm chẳng kịp lấy khăn giấy, chỉ còn biết luống cuống dùng tay lau nước mắt cho tôi.
Lại càng phiền hơn.
Mãi đến khi về nhà, tôi lại quên không trả áo khoác cho anh Bách Khiêm, đành treo tạm chiếc áo khoác vương hương thơm ấy vào trong tủ mình.
Đúng là quá bất cẩn rồi.
Nhưng ông trời nhất định sẽ tha thứ cho sự hồ đồ của tôi thôi, dù sao thì…
Bạn trai tôi vừa “chết” cơ mà.
Gặp chuyện bất ngờ, con người ta khó tránh khỏi làm vài điều sai trái.
Khi an tâm nhắm mắt đi ngủ, tôi khẽ thở dài than thở trong lòng.
6
Ngày hôm sau.
Dòng trạng thái tôi đăng trên vòng bạn bè nhận được vô số phản hồi.
Bạn A: “Chuẩn rồi, chính là kiểu ‘trà xanh’ điển hình đấy.”
Bạn B: “Đúng là cái gì cũng phối được thật.”
Nhưng ngoài mấy người dám đứng ra nói thẳng, đa phần lại chọn đứng về phía An Nhiên.
Bạn chung, mối quan hệ rối rắm chằng chịt, hầu hết đều có dính líu đến Phí Vĩnh Trạch.
“Gì chứ, anh Phí nói rồi, tối qua chẳng có gì xảy ra cả, chị dâu đừng nghĩ ngợi linh tinh nữa.”
“(Icon cười nhe răng) Ghê gớm, lại bắt đầu làm loạn hả?”
An Nhiên cũng ra vẻ tội nghiệp bình luận:
“Tiểu Hạ, tớ nhắn cho cậu sao cậu không trả lời? Tớ thật sự chỉ đang chăm sóc Vĩnh Trạch thôi mà, sao cậu dễ giận thế chứ.”
“Cậu xem đi, ai cũng đang nói cậu đó.”
Tôi bật cười.
Số điện thoại lạ kia lại nhắn tin tới:
“Đủ rồi đấy, đừng làm loạn nữa. Được rồi được rồi, tôi bỏ chặn cô, nhưng nhớ kỹ lần này mà rút kinh nghiệm, đừng có suốt ngày bôi nhọ An Nhiên nữa.”
Nhưng ngay giây sau đó.
Phí Vĩnh Trạch chết lặng.
Anh ta không dám tin gọi ngay cho tôi.
“Trần Hạ Hề, cô chặn số tôi? Cô có ý gì hả?!”
Tôi thở dài.
Thời cơ đã chín muồi, lưới nên thu, thứ cần cắt cũng phải cắt rồi.
Tôi nhẹ nhàng nói:
“Phí Vĩnh Trạch, chúng ta chia tay đi.”