Tổng giám đốc Bùi đang tắm, tôi đi vào đưa xà phòng cho anh ta.
Không nhịn được thầm cảm thán trong lòng:
【Ồ, màu hồng cơ đấy.】
Tổng giám đốc Bùi khựng lại.
Suýt chút nữa dùng cục xà phòng trong tay đập chết tôi.

1
 Buổi tối, Bùi Tịch trở về nhà.
Tôi ra tận cửa đón anh, mặt mày rạng rỡ làm động tác thủ ngữ: 【Chào mừng anh về nhà, chồng yêu.】
Bùi Tịch chẳng thèm liếc tôi lấy một cái, đi thẳng qua như thể tôi không hề tồn tại.
Nhìn bóng lưng anh ta, tôi âm thầm chửi trong bụng:
【Mù hả?】
【Không thấy cha nhà anh đứng đây à?】
Bùi Tịch bỗng khựng lại.
Anh quay đầu nhìn tôi.
Tôi lập tức nở nụ cười, làm thủ ngữ hỏi: 【Có chuyện gì sao?】
Ánh mắt anh tối lại, đánh giá tôi từ trên xuống dưới, lạnh nhạt nói:
“Không có gì.”

2
 Tôi tên là Hứa An Tứ, là nhị tiểu thư nhà họ Hứa.
Vì bẩm sinh câm điếc, nên trong nhà chẳng ai coi trọng tôi.
Hai tháng trước, nhà họ Bùi muốn liên hôn với nhà tôi.
Ban đầu, ba tôi định gả chị gái tôi qua.
Chị ấy cũng e thẹn thể hiện tình ý với thiếu gia nhà họ Bùi.
Ai mà ngờ, thiếu gia họ Bùi lại chỉ vào tôi, mặt không chút biểu cảm nói: “Tôi muốn cưới cô ấy.”
Lúc đó tôi còn chưa kịp phản ứng.
Quay đầu lại đã thấy chị tôi nhìn tôi bằng ánh mắt căm hận.

3
 Đêm tân hôn, tôi và Bùi Tịch ngủ riêng phòng, nhưng tôi lại muốn tiến thêm một bước.
Rạng sáng một giờ, tôi len lén chui vào phòng anh.
Ai ngờ anh chẳng hề ngủ.
Trong bóng tối, giọng nói trầm thấp đầy nguy hiểm vang lên: “Cút ra ngoài.”
Tôi giật mình suýt ngồi bệt xuống đất.
Bùi Tịch bật đèn ngủ đầu giường.
Dưới ánh sáng mờ nhạt, gương mặt góc cạnh, ngũ quan sắc nét của anh ẩn hiện trong ánh sáng và bóng tối.
Tôi chỉ vào mình, giả vờ ngây ngô: 【Anh nói tôi à?】
Bùi Tịch hiểu động tác tay tôi, đáp: “Ngoài cô ra, còn ai nữa?”
Tôi đứng thẳng dậy, ưỡn ngực làm thủ ngữ:
【Tôi muốn ngủ cùng anh.】
“…”
Bùi Tịch bước xuống giường, bàn tay to lớn túm chặt lấy mặt tôi.
Tôi không dám nhúc nhích.
Giọng nói lãnh đạm của anh vang lên bên tai:
“Tôi cưới cô là vì cô yên tĩnh, không có lý do nào khác. Tự biết thân biết phận đi, đừng làm mấy chuyện vượt giới hạn thế này.”

4
 Biểu cảm bên ngoài của tôi: 【Hu hu, dọa chết tôi rồi.】
Trong lòng lại: 【He he, lần sau tôi còn dám hơn thế.】
Bùi Tịch đúng là nhìn nhầm người rồi.
Giả vờ ngoan hiền chỉ là lớp vỏ bọc thôi, bản chất tôi chính là kiểu không chịu nghe lời.
Anh ta càng cấm, tôi càng thích làm.
Dù sao cũng cưới nhau rồi, làm gì có chuyện vượt hay không vượt.
Có điều, tôi cũng không dám làm liều quá, mới chỉ dám luyện tập tình huống trong đầu trước.

Tuần trước, một ngày nọ, tôi đang thẩn thơ mơ mộng như mọi khi, không ngờ Bùi Tịch lại đột ngột đi ngang qua.
Tôi lập tức chột dạ.
Cơ thể nghiêng đi, đầu va thẳng vào ngực anh ta.
Cả linh hồn như rung chuyển.
Bùi Tịch đỡ lấy tôi: “Cẩn thận chút.”

5
 Chính từ lúc đó, tôi nhận ra Bùi Tịch đã thay đổi.
Anh ta trở nên rất cáu bẳn, lại còn hay vô cớ trừng mắt với tôi.
Rõ ràng tôi chẳng làm gì cả.

Ví dụ như sáng nay, khi hai chúng tôi cùng ăn sáng.
Tôi liếc nhìn Bùi Tịch:
【Cái cúc áo sơ mi sắp bung rồi kìa.】
【Đúng là cơ ngực chính là sính lễ tốt nhất của đàn ông.】
Bùi Tịch khẽ giật giật khóe mắt, nói: “Sau này cô đừng ăn chung với tôi nữa.”

Lại ví dụ khi tôi giúp anh thay đồ:
【Cái eo đẹp thật đấy, chỉ không biết thực chiến ra sao.】
【Liệu có trụ nổi hai giây không?】
Bùi Tịch khựng lại, mặc lại áo khoác: “Sau này đừng vào phòng thay đồ của tôi nữa.”

【… Đúng là lắm chuyện.】
【Bà đây chẳng hơi đâu mà hầu hạ anh.】
Ngoài mặt tôi vẫn dịu dàng, làm thủ ngữ: 【Tôi biết rồi.】

Tôi vừa xoay người định rời đi, Bùi Tịch đã ấn vai tôi, ép tôi vào góc tường.
Anh nâng cằm tôi lên, buộc tôi phải nhìn thẳng vào mình.
Đôi mắt dài hẹp sâu thẳm của anh phản chiếu bóng dáng tôi.

“Bùi An Tứ.”
Anh gọi tên tôi.
“Tuy chúng ta là vợ chồng, nhưng cô cũng phải biết giữ chừng mực.”

Tôi chớp mắt, bày ra vẻ vô tội.
Trong lòng lại đang gào thét:
【Tôi cũng rất muốn đo thử cái chừng mực của anh đấy.】

“Em…” Anh ngập ngừng một chút rồi không nói gì nữa.
Bàn tay anh buông ra, quay lưng lại: “Thôi, cô ra ngoài đi.”

6
 Tối hôm đó, Bùi Tịch về nhà liền đi tắm.
Để sớm chấm dứt những ngày tháng “trong sạch như nước lã”, tôi đã chuẩn bị sẵn đồ dùng cá nhân cho anh từ trước.Đọc full tại page Vân hạ tương tư
Bùi Tịch tắm được nửa chừng mới phát hiện đồ đã bị tôi lấy mất, còn tôi thì đã đứng chờ sẵn ngoài cửa từ lâu.

Bên trong phòng tắm, hơi nước mù mịt như chốn thần tiên.
Trước mắt là thân hình vai rộng eo hẹp đầy hoàn hảo.
Những giọt nước từ lồng ngực Bùi Tịch lăn chậm rãi xuống, trắng trẻo mà săn chắc.
Bên dưới còn có cơ bụng rõ từng múi.

Bùi Tịch đưa tay ra, giọng khàn khàn: “Đưa tôi.”
Tôi kích động vô cùng, nhanh chóng nắm lấy tay anh.
Lòng bàn tay Bùi Tịch nóng hổi, xúc cảm ẩm ướt khiến tôi khô cả cổ họng.
Anh siết lấy tay tôi, đầu ngón tay chầm chậm vuốt dọc lên cổ tay tôi.

Tôi nuốt nước bọt:
【Sắp tới rồi! Cuối cùng cũng sắp tới rồi!】
【Xông lên! Đâm đầu vào đi! Không cần xót tôi!】
【Đêm nay tôi chính là Siêu Nhân!】

Giọng Bùi Tịch vang lên từ trên cao: “Đưa tôi xà phòng.”

Đồ khốn kiếp nhà anh.
Tôi đưa cục xà phòng trong tay cho anh.
Bùi Tịch nhận lấy rồi lập tức đuổi tôi: “Ra ngoài.”

Nhưng tôi không nghe lời.
Thân thể bóng loáng của Bùi Tịch khiến tôi không thể rời mắt.
Tôi mở to mắt, công khai ngắm nghía:
【Trắng quá, chắc là màu hồng rồi.】
【Quả nhiên là màu hồng.】
【Tốt, tốt lắm.】

Tôi hoàn toàn không nhận ra sắc mặt Bùi Tịch đang ngày càng u ám, thậm chí còn ẩn chứa sát ý.
Trong đầu tôi lại đang mơ mộng về đủ tư thế cùng anh ta:
【Đầu tiên phải thế này, rồi sau đó thế kia, cuối cùng lại thế này…】
Bùi Tịch nhíu mày.
Anh hơi đưa tay che bên dưới, lạnh giọng quát:
“Cô còn không ra ngoài?”

Đầu óc tôi như bị dây thần kinh nào đó đứt đoạn, chỉ tay xuống chỗ đó của anh, làm thủ ngữ hỏi:
【Anh có thể… lắc thử cho tôi xem không?】

Bùi Tịch lập tức nổi trận lôi đình.
Anh tức đến mức ném thẳng cục xà phòng trong tay về phía tôi:
“Cút ra ngoài!”

7
 May mà tôi phản ứng nhanh, nếu không chắc đã chết dưới cục xà phòng đó rồi.
Cũng vì câu nói ấy, mấy ngày liền Bùi Tịch đều tránh mặt tôi.

Sự ngại ngùng ấy cứ kéo dài cho đến buổi tiệc sinh nhật của cậu thiếu gia nhà họ Tô.
Hôm ấy, tôi khoác tay Bùi Tịch bước vào bữa tiệc.
Ngay lập tức, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh.
Bùi Tịch nhanh chóng bị một đám doanh nhân vây quanh.
Còn tôi thì bị chen ra ngoài rìa.

Không biết ai đó cầm ly rượu không chắc tay, hắt cả ly vang đỏ lên váy tôi, ướt loang một mảng lớn.
Không một ai xin lỗi.
Tôi vốn dĩ từ nhỏ đã quen bị coi như không khí, nên cũng chẳng lấy gì làm lạ.

Tôi lặng lẽ đi vào nhà vệ sinh để lau sạch váy.
Trong đó, đại tiểu thư nhà họ Tô – Tô Vận cũng đang ở đó.
Cô ta mặc váy đỏ, sắc mặt dữ tợn, nhìn chẳng khác gì mấy con ma nữ trong mấy chuyện kinh dị toilet.

Tôi có dự cảm chẳng lành.
Sau lưng tôi bỗng chốc xuất hiện bốn năm cô gái trang điểm đậm đặc, vây kín lấy tôi.
Một cánh tay thô bạo đẩy tôi về phía trước.

Tô Vận cười tươi rói tiến lại gần hỏi:
“Hứa An Tứ, dạo này sống tốt không?”
“Tổng giám đốc Bùi có thích cô không vậy?”

Liên quan cái quái gì đến cô.
Tôi quay người định rời đi.
Tô Vận nắm lấy tay tôi, tát thẳng vào mặt tôi một cái giòn tan.
“Con đĩ, dám coi thường tôi hả?”