Cô ta túm tóc tôi, đập mạnh đầu tôi vào cánh cửa nhà vệ sinh.
Đầu tôi ong ong, mặt nóng rát đau điếng.
Tô Vận ghé sát tai tôi, nghiến răng ken két:
“Đừng tưởng làm bộ đáng thương thì có thể chiếm được trái tim tổng giám đốc Bùi. Anh ta căn bản không hề yêu cô.”
“Anh ta lấy cô, chẳng qua chỉ là diễn trò mà thôi.”
Tôi mím môi, dùng khẩu hình đáp lại:
【Đồ ngu.】
“Cô nói gì?”
Tô Vận hừ lạnh ra lệnh cho đám kia: “Lôi nó vào trong cho tao!”
Mấy cô gái kia lập tức xúm lại, túm tôi nhét thẳng vào phòng vệ sinh, rồi chặn kín cửa lại.
Ngay sau đó, một xô nước lạnh từ trên đầu đổ ập xuống.
Toàn thân tôi từ đầu đến chân ướt nhẹp, còn thoang thoảng mùi tanh tưởi.
Xung quanh vang lên tiếng cười chói tai:
“Hứa An Tứ, chỉ cần cô cầu xin bọn tôi sẽ thả cô ra.”
“Nó câm điếc thế thì cầu xin kiểu gì?”
“Không thì quỳ xuống cũng được!”
“Ha ha ha!!”
Tiếng cười bên ngoài càng lúc càng lớn.
8
Tôi không mang theo điện thoại, giờ chỉ còn cách tự cứu mình.
Được thôi.
Tôi bình tĩnh lau đi nước bẩn trên mặt, xách váy lên, giẫm lên bồn nước của bồn cầu, trèo lên vách ngăn rồi leo qua gian bên cạnh.
Sớm đã muốn thử cảm giác cây lau dính phân là như thế nào, thật cảm ơn các người đã cho tôi cơ hội này.
Tôi nhặt cây lau sàn ở góc tường, nhúng vào bồn cầu, rồi quật mạnh một phát —
Nói thật, đến hoàng đế cũng chưa chắc ban mưa móc được đều thế.
Mấy cô gái kia mặt mũi tái mét, vội vã né tránh:
“Cứu tôi với! Ghê quá!”
“Nhanh ngăn nó lại đi!”
“Hứa An Tứ, cô điên rồi sao?!”
Tôi cười tà mị:
【Nói thừa.】
【Không điên sao có thể chơi lại các cô?】
9
Sau bữa tiệc, Tô Vận lại chơi trò vu oan trước.
Cô ta khóc lóc mách với Bùi Tịch rằng tôi dùng cây lau dính phân để bắt nạt cô ta.
“Hu hu hu, Tổng giám đốc Bùi, Hứa An Tứ đánh người!”
Tô Vận mở váy ra khoe vết bẩn: “Anh xem váy em bị cô ta làm thành thế này…”
Tôi nhìn bộ dạng diễn sâu đó của cô ta, bĩu môi:
【Diễn đi, diễn tiếp đi.】
【Không đi thi lấy giải thì đúng là phí.】
Tô Vận vừa lau nước mắt không hề tồn tại vừa tiếp tục làm bộ tội nghiệp.
Cô ta còn chưa nói xong, Bùi Tịch đã trực tiếp bước qua cô ta, đi thẳng tới trước mặt tôi, cởi áo vest khoác lên người tôi.
Bùi Tịch hỏi lại Tô Vận:
“Cô đã nói gì đáng ăn đòn với cô ấy?”
Tô Vận ngẩn người: “… Gì cơ?”
Bùi Tịch khoác vai tôi, nghiêm túc nói:
“An An tính cách trầm lặng điềm đạm, chắc chắn là cô đã nói điều gì quá đáng khiến cô ấy tức giận, nếu không cô ấy tuyệt đối không làm thế.”
“Hơn nữa, trên mặt cô ấy cũng có vết thương, chẳng lẽ là cô ấy tự đánh?”
“Xin lỗi cô ấy đi.”
Tô Vận thấy Bùi Tịch bảo vệ tôi như vậy, cũng chẳng dám cãi lại nữa.
Giọng điệu đầy miễn cưỡng:
“Xi-n lỗi, cô Hứa.”
10
Tôi không ngờ Bùi Tịch lại bênh vực tôi như thế.
Sau khi Tô Vận đi, tôi mỉm cười cảm ơn anh bằng thủ ngữ: 【Cảm ơn anh.】
Đồng thời trong lòng nổi lên ý nghĩ đen tối:
【Thật muốn đè anh ra mà cảm ơn tử tế một phen.】
Bùi Tịch: “…”
Anh đưa tay định chạm vào mặt tôi.
Nhưng có lẽ sợ làm tôi đau, ngón tay chỉ khựng lại bên má tôi trong giây lát.
“Còn đau không?”
Ban đầu tôi cũng chẳng thấy gì, nhưng anh vừa hỏi thế, cảm giác tủi thân trong tôi lập tức trào dâng.
Tôi cắn môi, cố kìm nước mắt:
【Đừng khóc, đừng khóc, chẳng đau chút nào.】
【Trước kia chẳng phải cũng từng bị đánh rồi sao.】
【Đau đau bay đi ~ đau đau bay đi ~】
Tôi lắc đầu, làm thủ ngữ: 【Không sao, không đau.】
Bùi Tịch khẽ chỉnh lại tóc tôi, nói: “Về nhà thôi.”
Trong trí nhớ tôi, đây là lần đầu tiên anh đối xử dịu dàng với tôi như vậy.
11
Bị dội cả xô nước lạnh như thế, tôi quả nhiên đổ bệnh.
Nhưng đầu óc tôi vẫn còn tỉnh táo.
Nằm chán chê trên giường, Bùi Tịch bước vào phòng tôi, dùng mu bàn tay thử trán tôi:
“Vẫn còn sốt.”
Tôi dịu dàng mỉm cười với anh:
【Anh lên giường đi, lát nữa em còn sốt hơn cho mà xem.】
Sắc mặt Bùi Tịch lập tức trở nên khó tả.
Anh đứng dậy.
Đúng lúc tôi nghĩ anh sắp rời đi, Bùi Tịch lại vén chăn lên, nhẹ nhàng nằm xuống cạnh tôi.
Tôi: ???
Theo phản xạ, tôi lập tức dịch người tránh xa anh.
Bùi Tịch thấy tôi né tránh, lông mày khẽ cau lại.
“Tránh cái gì?”
Tôi lo lắng làm thủ ngữ hỏi anh: 【Anh định làm gì vậy?】
Bùi Tịch không đáp.
Anh kéo tôi lại, cẩn thận đắp chăn cho tôi, cứ như sợ tôi quẫy đạp lung tung vậy.
Ra lệnh: “Nhắm mắt, ngủ đi.”
Tôi ngoan ngoãn nhắm mắt, nhưng trong lòng lại suy nghĩ lung tung:
【Anh ta làm thế là ý gì?】
【Chẳng lẽ muốn thử cảm giác ba mươi chín độ sao?】
【Không lẽ lát nữa tôi chết thật à?】
Tuy tôi rất muốn biết cảm giác “lăn giường” thế nào, nhưng khi chuyện thật sự sắp xảy ra, tôi lại bắt đầu thấy sợ.
…
Xung quanh yên tĩnh.
Tôi len lén hé mắt ra, nhìn thấy Bùi Tịch cũng đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt anh, khiến anh trông sạch sẽ, dịu dàng vô cùng.
Tôi còn nghe được cả nhịp thở đều đặn của anh.
Đang mải ngắm anh ngẩn ngơ, Bùi Tịch bỗng mở mắt:
“Ngủ ngoan, tôi sẽ không làm gì em đâu.”
Tôi thở phào, ngoan ngoãn gật đầu:
【Thì ra thật sự chỉ ngủ thôi, may mà anh ấy không cầm thú đến thế.】
Bùi Tịch khẽ siết chặt cánh tay đang ôm tôi.
Tôi an tâm, yên lòng chìm vào giấc ngủ.
12
Vì đang sốt, nửa đêm tôi toát hết cả mồ hôi lạnh.
Cảm giác dính dấp khó chịu khiến tôi mơ màng cởi luôn bộ đồ ngủ.
Lăn qua một vòng, thế mà lại lăn vào lòng người ta.
Cái cảm giác mềm mềm rắn chắc này ——
【Oa, cơ ngực này.】
Tôi liền dang hai tay ra, mạnh bạo mà bóp.
Giây tiếp theo, tôi nghe được tiếng Bùi Tịch mơ mơ màng màng: “Nhẹ thôi…”
【M* nó!】
Tôi giật mình mở bừng mắt, ngồi bật dậy.
Bùi Tịch cũng hơi run lên theo.
Cánh tay anh còn đang ôm lấy lưng tôi, giọng ngái ngủ, khàn khàn hỏi:
“Sao thế?”
Hiện giờ trên người tôi chỉ mặc mỗi chiếc quần lót, run lập cập.
Trong lòng gào thét:
【Á á á á á!!!】
Bùi Tịch cuống quýt bật đèn, kiểm tra tôi trong lòng anh.
Tôi đẩy anh ra, cuộn chăn kín người.
Bùi Tịch cúi người lại gần:
“Sao thế? Khó chịu ở đâu à?”
Tôi điên cuồng lắc đầu, lùi hẳn về sau.
Tôi chỉ ra cửa, ra hiệu cho anh ra ngoài:
【Mau đi! Mau đi ra ngoài!】
Bùi Tịch nhìn tôi, khẽ cười lạnh:
“Cô còn muốn đuổi tôi đi à?”
“Hôm đó còn dám bảo tôi lắc thử cho cô xem mà.”
【Chậc…】
【Nhìn trắng trẻo thế mà cũng thù dai phết nhỉ.】
Mặt tôi nóng ran, đầu choáng váng.
Tới nước này, chỉ còn cách nhận thua thôi.
Tôi bày ra bộ dáng đáng thương, làm thủ ngữ:
【Giờ tôi bệnh nặng thế này, nhỡ lây cho anh thì không hay, anh mau ra ngoài đi.】
Bùi Tịch im lặng nhìn tôi.
【Ủa, sao chẳng phản ứng gì thế?】
【Chẳng lẽ không hiểu tôi vừa nói gì?】
Tôi chậm rãi ra hiệu lại lần nữa cho anh.
“Hiểu rồi.” Anh nói.
Bùi Tịch đứng dậy bước ra khỏi phòng:
“Tôi đi là được chứ gì?”
Tôi: ?
Sao nghe cứ như có chút… uất ức thế nhỉ?
13
Ba mẹ tôi nghe tin tôi bị ốm, đặc biệt tới tận nhà họ Bùi thăm tôi.
Khách sáo được mấy câu, bọn họ liền hỏi thẳng chuyện hôn nhân của tôi.
Mẹ tôi nắm lấy tay tôi, giọng vừa nghiêm túc vừa quan tâm:
“An Tứ, con sống với Tổng giám đốc Bùi có ổn không?”
“Nếu không hạnh phúc, thì ly hôn sớm một chút vẫn tốt hơn.”
Ba tôi cũng đứng bên cạnh gật đầu phụ họa:
“Đúng đấy, đúng đấy.”
“Chị con vẫn luôn thích Tổng giám đốc Bùi, chị ấy hợp với vị trí đó hơn con.”
“Con mau về nhà đi, đừng làm Tổng giám đốc Bùi mất mặt nữa.”
Hai người phối hợp nhịp nhàng, cố tình xúi tôi ly hôn với Bùi Tịch.
Hừ.
Tôi biết thừa bọn họ không thật lòng lo cho tôi.