Tôi lắc đầu, ra dấu thủ ngữ từ chối:
【Con không muốn ly hôn.】

Còn chưa được ngủ với Bùi Tịch, sao có thể ly hôn trước được.

Bọn họ thấy tôi không đồng ý, lập tức trở mặt.
Ba tôi chỉ vào mũi tôi mắng thẳng:
“Không muốn?”
“Cuộc hôn nhân này không đến lượt mày quyết định!”
“Nếu không phải Tổng giám đốc Bùi thích sự yên tĩnh, con câm điếc như mày làm gì có ngày hôm nay!”

Tôi vẫn kiên trì: 【Con không ly hôn.】

Ba tôi nghiến răng: “Mày…!”
Thấy tôi không chịu nghe, bọn họ quay người đi tìm Bùi Tịch bàn bạc.

Tôi lén lút đến sát cửa phòng nghe lén.
Bên trong, Bùi Tịch mãi không lên tiếng, làm tôi càng thêm bất an.
Vốn dĩ anh ấy đã chẳng thích tôi, lỡ mà đồng ý thật thì sao?
Huống hồ tôi suốt ngày còn đi chọc ghẹo anh ta.

Một lát sau, tôi cuối cùng cũng nghe thấy tiếng Bùi Tịch.
Anh điềm tĩnh nói:
“Tôi và Hứa An Tứ sống rất hạnh phúc, chúng tôi không có ý định ly hôn.”

14
 Câu trả lời ấy khiến tôi sững người.
Hạnh phúc á? Ai cơ?
Hóa ra bị tôi quấy rối lại khiến Bùi Tịch cảm thấy hạnh phúc sao?

Ba mẹ tôi vẫn chưa từ bỏ, tiếp tục khuyên nhủ:
“Tổng giám đốc Bùi, ngài xem đứa con gái nhỏ nhà tôi vừa câm vừa điếc, thật sự ảnh hưởng đến hình ảnh của ngài.”
“Hơn nữa nó cũng chẳng ra gì, tôi nghe nói gần đây còn đắc tội với tiểu thư Tô gia.”
“Nó chắc chắn cũng biết bản thân không xứng với ngài.”
“Còn nữa…”

Tôi không nghe tiếp, quay về phòng chờ kết quả.

Khoảng nửa tiếng sau, Bùi Tịch sầm mặt sầm mày đi vào phòng tôi, câu đầu tiên đã là:
“Hứa An Tứ, em muốn ly hôn với tôi?”

【Gì cơ?】
【Anh còn tức giận nữa à?】

Thấy anh nổi nóng như vậy, tôi cảm thấy bất ngờ, bỗng nổi hứng muốn chọc anh:
【Nếu anh không thích tôi, tôi cũng không muốn làm phiền anh nữa.】
【Chia tay trong hòa bình thôi.】

Trong lòng tôi thì nghĩ:
【Ly thì ly, có gì to tát.】
【Miếng thịt này anh không ăn được, tôi đi tìm người khác.】

Bùi Tịch trừng mắt nhìn tôi thật lâu, nghiến răng nói:
“Lúc trước còn muốn ngủ với tôi, nghĩ đủ mọi cách tiếp cận tôi, giờ đã chán rồi sao?”

【Đúng thế.】
【Tôi chính là kiểu người mau chán đổi mới.】

Tôi cố ép ra mấy giọt nước mắt, làm thủ ngữ: 【Xin lỗi.】

Bùi Tịch nhướng mày cười lạnh:
“Tốt lắm.”
Sau đó liền hầm hầm bỏ đi:
“Em cứ đợi đấy cho tôi!”

15
 Nực cười, tôi xem phim còn tua nhanh, lại đi đợi anh à?
Trước khi ly hôn, tôi quyết định buông thả thêm lần cuối.

Trong quán bar, ánh đèn đỏ xanh lấp lánh, tiếng người ồn ào náo nhiệt.
Tôi tựa người lên quầy bar, nheo mắt tìm kiếm con mồi:
【Cái này không được, gầy quá.】
【Cái kia cũng không ổn, nhìn đã biết thận yếu.】
【Cái đằng kia tạm ổn, nhưng mặt mũi hơi kém.】

Từ sau khi gặp Bùi Tịch, tôi phát hiện gu thẩm mỹ chọn người của mình cũng ngày càng cao.
Tìm mãi chẳng thấy ai ưng ý, tôi bèn cúi đầu uống tiếp, cạn hết ly này đến ly khác.

Một người đàn ông cao ráo bưng ly rượu đi tới bắt chuyện:
“Chào em, cô gái xinh đẹp.”

Tôi nhìn kỹ lại.
Phải nói thật, cũng khá điển trai.
Ngoại hình có đôi chút giống Bùi Tịch, vóc dáng cũng rất ổn.

Anh ta mỉm cười hỏi tôi:
“Em đi một mình sao?”

Tôi lờ mờ ngà ngà, gật đầu.
Người đàn ông ngồi xuống cạnh tôi, giữ một khoảng cách lịch sự:
“Anh thấy em uống nhiều rồi, có cần anh gọi xe đưa em về không?”

Tôi khoát tay từ chối.Đọc full tại page Vân hạ tương tư
Thật ra tôi còn muốn uống thêm chút nữa.

“Đẹp trai à, anh đừng nói chuyện với cô ta, cô ta sẽ không trả lời anh đâu.”
Một giọng nữ vừa ngọt ngào vừa chua chát vang lên bên tai tôi.

Tô Vận lắc hông đi tới ngồi cạnh người đàn ông.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, cô ta cứ như hồn ma bám theo tôi mãi.

Người đàn ông hỏi:
“Sao vậy?”

Tô Vận liếc tôi một cái, cố ý nói thật to:
“Bởi vì cô ta ấy, căn bản không biết nói chuyện! Cô ta là đồ câm!”

Tôi cầm lấy ly rượu, chuẩn bị đổi chỗ khác.

“Này, đừng đi vội.”
Tô Vận chắn trước mặt tôi:
“Lần trước còn chưa tính sổ với cô đâu đấy.”

Tôi trợn trắng mắt.
Khóe mắt lại liếc thấy một bóng người quen thuộc.
Người đó ngồi trên ghế sofa, nhìn tôi bằng ánh mắt thích thú như đang xem kịch vui.

Đó chính là chị gái tôi —— Hứa Thư Tâm.

16
 Chị gái tôi từ nhỏ đã không vừa mắt tôi.
Nhưng chị ta chưa từng động tay với tôi.
Chỉ là mỗi khi tôi bị người khác ức hiếp, chị ta chưa bao giờ ra tay giúp đỡ.

Chị ta chỉ lặng lẽ mặc kệ, đứng bên cạnh khoanh tay lạnh nhạt nhìn.

Hôm cưới, tôi bị người ta giễu cợt đủ điều trong phòng nghỉ.
Có người còn động tay động chân, xé váy cưới của tôi, làm rối tung mái tóc.
Hứa Thư Tâm không nói lấy một câu.

Chị ta đứng chắn trước cửa, kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, chậm rãi rít một hơi.

Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ đó của chị ta, lòng tôi lại lạnh đi mấy phần, thậm chí run lên vì sợ.

17
 “Hứa An Tứ!”
Giọng nói của Tô Vận khiến tôi bừng tỉnh.
Cô ta đứng từ trên nhìn xuống tôi, trong mắt tràn đầy khinh miệt.

Cô ta cười nhạo:
“Không phải cô bị Tổng giám đốc Bùi đuổi ra khỏi nhà, không còn chỗ nào để đi đấy chứ?”

Người đàn ông cao ráo đứng chắn trước mặt tôi:
“Đừng nói cô ấy như vậy.”

Tô Vận đẩy anh ta một cái:
“Tôi muốn nói thế nào thì nói, liên quan gì đến anh?”

Tôi mạnh tay đẩy lại, tiện thể tặng cô ta một cái bạt tai.
“Chát!” Một tiếng vang dội.
Khí thế hống hách của Tô Vận lập tức xẹp lép.

Cô ta ôm mặt đỏ bừng, tức tối trừng mắt nhìn tôi:
“Cô dám đánh tôi?!”

【Cái tát này trả lại cho cô đấy.】

Tôi kéo người đàn ông cao ráo rời khỏi quầy bar, cũng thuận tiện rời khỏi tầm mắt Hứa Thư Tâm.
Kỳ lạ là lần này Tô Vận không đuổi theo.

18
 Ở một góc vắng trong quán bar, tôi nhắn tin trên điện thoại cảm ơn người đàn ông đó:
【Lúc nãy cảm ơn anh.】

Anh ta nhìn màn hình rồi cười ngại ngùng:
“Không có gì đâu.”

Anh tự giới thiệu:
“Tôi tên là Chu Gia Huyên.”

【Tôi là Hứa An Tứ.】

Lúc này tôi cảm thấy cơn say bắt đầu dâng lên, trước mắt quay cuồng, cổ họng và dạ dày đều nóng rát.
Tôi loạng choạng định về nhà.

Chu Gia Huyên bước tới đỡ lấy tôi, dịu dàng nói:
“Để tôi đưa cô về nhé.”

Tôi chợt nhớ tới cái tính khí thối tha của Bùi Tịch, kiểu gì về cũng bị hỏi tới hỏi lui, đang định từ chối.
Chu Gia Huyên lại khoác vai tôi, gần như ôm tôi vào lòng.

Đột nhiên, một cánh tay mạnh mẽ chen vào giữa tôi và anh ta.
Tôi ngẩng đầu, bắt gặp khuôn mặt đầy giận dữ của Bùi Tịch.

Anh nắm chặt cổ tay tôi, kéo tôi về phía mình, giọng nén lửa giận:
“Hứa An Tứ, gan cô to lắm rồi đấy.”

【Hehe.】
【Xong đời tôi rồi.】

Chu Gia Huyên còn định can thiệp.
Anh ta hỏi Bùi Tịch:
“Anh là ai?”

Bùi Tịch liếc anh ta bằng ánh mắt lạnh lẽo, hờ hững đáp:
“Tôi là chồng cô ấy.”

Nói xong, Bùi Tịch chẳng thèm phí lời nữa, lôi tôi đi thẳng.

19
 Bùi Tịch sải bước phía trước.
Tôi bị anh kéo đi, xiêu vẹo hết cả người.
Đã thế còn uống rượu, chân tay càng không nghe lời.

Trong lòng tôi thầm rủa:
【Mẹ kiếp, đi chậm thôi!】
【Bộ còn phải về cày ruộng à?】

Bùi Tịch bỗng dừng bước.
Tôi chưa kịp phản ứng, đâm sầm vào lưng anh.

Bùi Tịch quay người lại, cúi xuống vác tôi lên vai, ném thẳng vào xe.

Trong xe hơi lạnh, tôi rùng mình một cái.
Bùi Tịch đè người lên, bóp mặt tôi, chất vấn:
“Bệnh còn chưa khỏi, dám ra ngoài uống rượu?”
“Thằng đàn ông đó là ai hả?”
“Cô dám sau lưng tôi đi tìm người khác?”

Một loạt câu hỏi khiến tôi phát bực.
Rượu vào lại thêm mạnh miệng, tôi đem hết ấm ức chất chứa xưa giờ bộc phát.

Lười cả ra hiệu tay, tôi giơ nắm đấm đập vào người anh:
【Liên quan quái gì tới anh!】
【Mỗi lần tìm anh thì đuổi tôi đi, giờ còn cấm tôi ra ngoài chơi?】

Vừa đánh vừa khóc, nước mắt cứ thế tuôn ra.

Bùi Tịch không phản kháng, mặc tôi đánh.
Đánh một hồi, tôi mệt lả.

Cuộn người lại, ôm mặt khóc thút thít.

Bùi Tịch lấy áo khoác đắp lên người tôi, rồi trở lại ghế lái, khởi động xe.