20
Về đến nhà, Bùi Tịch lấy áo khoác quấn tôi lại, bế thẳng từ trong xe vào phòng ngủ.
Nằm trên giường, tôi nhắm mắt giả vờ chết, trong lòng âm thầm tính toán:
【Mai mình cứ giả bộ say rượu mất trí nhớ, cái gì cũng không nhớ.】
【Anh ta hỏi gì mình cứ nói không biết.】
【Đúng là mình thông minh quá mà.】
Tôi lặng lẽ chờ Bùi Tịch rời đi.
Nhưng anh ta không những không đi, còn dùng ngón tay vạch mí mắt tôi ra, lạnh lùng nói:
“Đừng giả vờ nữa, tôi biết em chưa ngủ.”
【Đệt…】
【Làm sao anh ta phát hiện ra được chứ?】
Tôi gạt tay anh ta ra, ngượng ngùng ngồi dậy.
“Miệng em còn đang cười kìa.”
Bùi Tịch hừ lạnh, ngữ khí mang chút đắc ý:
“Định giả vờ say rượu để lấp liếm hả?”
Tôi lập tức lắc đầu, làm thủ ngữ chối bay:
【Không có, không có.】
【Lúc nãy em ngủ thật đấy.】
Bùi Tịch rõ ràng không tin.
Anh ngồi xuống mép giường, mặt lạnh hỏi:
“Giải thích đi, thằng đó là ai?”
【Cậu ta tên Chu Gia Huyên, em mới quen chưa tới 5 phút, trước đó em chỉ đang ngồi uống rượu.】
“Thật không?”
【Thật, chỉ là người qua đường thôi.】
Thấy tôi trả lời như vậy, Bùi Tịch dường như thở phào nhẹ nhõm.
Anh nói:
“Sau này bệnh chưa khỏi hẳn, cấm ra ngoài uống rượu.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng cũng thở phào:
【Hú hồn.】
【Cứ tưởng anh ta sẽ đánh mình.】
Bùi Tịch bỗng “chậc” một tiếng:
“Làm sao tôi có thể…”
Tôi ngớ người:
【Gì cơ?】
Anh ta quay mặt đi, sờ mũi:
“Không có gì.”
21
Từ đêm đó, tôi phát hiện Bùi Tịch lại thay đổi.
Anh ta bỗng nhiên nói nhiều hơn, cứ hay luyên thuyên kể chuyện lặt vặt trong nhà.
Hôm nay, Bùi Tịch tan làm về nhà.
Tôi theo thói quen ra cửa đón anh, làm thủ ngữ: 【Anh về rồi.】
“Ừ.”
Lần này Bùi Tịch không làm lơ tôi, còn đứng lại tán gẫu:
“Hôm nay nóng thật đấy.”
“Mấy hôm trước còn mát mẻ, thời tiết thay đổi nhanh thật.”
Tôi cười gượng, gật đầu phụ họa.
【Nóng thì cởi áo ra đi, nói nhiều làm gì.】
Bùi Tịch liếc tôi một cái, liền tháo luôn mấy chiếc cúc áo sơ mi.
Cơ ngực trắng trẻo lấp ló, cực kỳ hút mắt.
Tôi lập tức hứng thú hẳn.
【Ui chao, cơ ngực kìa!】
Khóe miệng Bùi Tịch như khẽ nhếch lên.
Anh thậm chí còn kéo cổ áo rộng thêm, để lộ nhiều hơn nữa.
Hừm…
Cảm giác như anh ta đang cố tình giở trò.
Nhưng thôi, miễn anh ta chịu bỏ công sức vì tôi, thế là đủ rồi.
22
Bùi Tịch khẽ mỉm cười, giọng nói đầy dụ dỗ:
“Chút nữa anh đi tắm, em có muốn đi cùng không?”
Nếu là tôi trước kia, chắc chắn đã gật đầu không cần suy nghĩ.
Nhưng bây giờ, tôi lại hơi do dự.
Nụ cười dịu dàng kia của anh khiến tôi nổi hết da gà.
Tôi khoát tay từ chối:
【Không cần đâu.】
Bùi Tịch thấy tôi từ chối, liền cố ý khiêu khích:
“Sợ rồi à?”
“Sao gan nhỏ thế?”
【Sợ? Làm gì có! Anh hù ai chứ!】
Tôi bực mình, nghiến răng, gật đầu đồng ý.
23
Tôi khoác áo choàng tắm bước vào phòng tắm.
Bùi Tịch đã chờ sẵn bên trong từ lâu.
Thấy tôi, khóe miệng anh hiện lên nụ cười lạnh lẽo:
“Đi tắm mà còn mặc áo?”
Tôi giả vờ run rẩy:
【Tôi hơi lạnh.】
“Chút nữa sẽ nóng thôi.”
Bùi Tịch nhìn chằm chằm vào mặt tôi, nhướng mày:
“Chắc còn sốt lên ấy.”
【?】
【Câu này nghe quen phết đấy.】
Bùi Tịch sải bước tới gần, thân hình cao lớn phủ trùm lấy tôi dưới bóng mình.
Tôi lập tức xẹp hết khí thế:
【Hay là… thôi vậy…】
Đang định lùi lại, Bùi Tịch đã ôm chặt lấy eo tôi:
“Không được chạy.”
Không biết có phải tôi ảo giác không, dường như chính anh ta cũng đang run nhẹ.
“Thả lỏng.” Anh dịu giọng dỗ dành.
Bùi Tịch cúi đầu, hơi thở nóng rực phả lên cổ tôi.
Ngón tay anh lướt qua môi tôi, nhẹ nhàng hôn xuống.
Rất dịu dàng.
Rất dễ chịu.
Nhưng… anh hôn lâu quá rồi đấy.
Tôi bắt đầu cảm thấy khó thở, vỗ vỗ lên vai anh ra hiệu dừng lại chút.
Kết quả anh lại càng hôn hăng hơn.
Nhân lúc tôi thở dốc, anh khẽ cười:
“Xem thử hiệu quả nào.”
Nói rồi, một tay anh lột luôn áo choàng tắm của tôi xuống.
24
Một đêm trôi qua.
Nói thật, trải nghiệm này… chẳng ra sao cả.
Bùi Tịch chẳng hề dịu dàng, chỉ biết dùng sức, không kỹ thuật, cứ thế càn quét thô bạo.
Sau mấy lần tấn công dồn dập, tôi chịu không nổi, ngất lịm đi lúc nào chẳng hay.
Đến tận ba giờ chiều hôm sau, tôi mới mơ màng tỉnh dậy.
Cúi xuống nhìn, cả người chi chít dấu vết đỏ, động nhẹ thôi cũng đau thấu trời xanh.
Hôm nay Bùi Tịch không đi làm.
Anh ta bưng khay đồ ăn vào phòng, thấy tôi tỉnh thì dịu dàng hỏi:
“Ngủ ngon không?”
【Ngủ cái đầu anh ấy.】
Tôi học Bùi Tịch, trừng mắt, bày ra bộ dạng dữ tợn.
“…”
Bùi Tịch hình như bị tôi dọa sợ, người khựng lại, giọng cũng run run:
“Em… em có muốn ăn chút gì không…”
Tôi quay mặt đi, mặc kệ anh ta.
Tối qua hành tôi sống dở chết dở, giờ lại bày đặt dịu dàng.
Lên giường với xuống giường đúng là hai bộ mặt.
Bùi Tịch chọc chọc cánh tay tôi:
“An An, đừng giận nữa… Là anh không kiềm chế được, lần sau anh sẽ cẩn thận hơn.”
Tôi không thèm quan tâm, anh ta cứ tiếp tục chọc.
Tôi lườm cho anh ta một cái:
【Đừng có động vào cha cô.】
Bùi Tịch cúi đầu, nhỏ giọng nói:
“Vợ ơi, phải làm sao em mới chịu tha thứ cho anh?”
Không ngờ cũng có ngày Bùi Tịch hạ giọng đến vậy.
Tôi bỗng thấy đắc ý, hếch mặt làm thủ ngữ:
【Anh nằm lên giường làm vòng xoay cho tôi xem.】
Bùi Tịch: “?”
“Nằm trên giường xoay kiểu gì?”
Tôi ra vẻ dạy bảo, chỉ chỉ trỏ trỏ:
【Đó là vấn đề của anh, là do anh không cố gắng đủ.】
【Anh không xoay, tôi không tha.】
Nói là làm.
Mấy ngày liền tôi không thèm để ý tới Bùi Tịch, anh ta lại gần tôi liền quay mặt đi.
Dần dần, Bùi Tịch cũng không chủ động bắt chuyện với tôi nữa.
25
Chị gái tôi, Hứa Thư Tâm, chuẩn bị chính thức tiếp quản công ty của gia đình.
Hôm làm lễ, Bùi Tịch vì có việc đột xuất nên không thể đi cùng tôi, thế là tôi đành tự mình đến dự.
Trong sảnh tiệc, Hứa Thư Tâm đứng cùng ba mẹ tôi, cười nói vui vẻ với khách khứa, chẳng ai quan tâm đến cảm xúc của tôi cả.
Cũng chẳng sao, dù sao nơi đó vốn dĩ không có chỗ cho tôi.
Giữa đám đông, tôi nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Anh ta cũng nhìn thấy tôi.
Chu Gia Huyên bước tới trước mặt tôi, mỉm cười chào hỏi:
“Trùng hợp quá, lại gặp em rồi.”
Tôi gật đầu:
【Ừ, đúng thật.】
Ánh mắt Chu Gia Huyên bỗng dừng lại trên cổ tôi.
Nụ cười của anh ta dần biến mất, sắc mặt trắng bệch.
Tôi đoán chắc anh ta nhìn thấy mấy dấu vết mà Bùi Tịch để lại đêm đó.
Tôi vội giơ tay che lại, tìm chuyện khác để nói lái đi:
【Hôm nay nóng thật.】
Chu Gia Huyên lại cười tươi trở lại, ánh mắt lóe lên tia tinh nghịch.
“Uống chút gì đi.”
Anh ta đưa tôi ly nước cam.
Tuy nói chuyện có chút phiền phức, nhưng chúng tôi cũng tán gẫu với nhau khá lâu.
26
Chẳng hay từ lúc nào, trời đã sẩm tối.
Điện thoại vang lên tiếng thông báo.
Là Bùi Tịch.
Anh nhắn:
【Sao còn chưa về?】
Giục gì mà giục.
Tôi trả lời:
【Lát nữa về, tôi còn bận chút chuyện.】
Bùi Tịch lại nhắn:
【Xong việc thì về ngay.】
【Tôi đang chờ trên giường, chuẩn bị làm vòng xoay cho em.】
Vòng xoay!
Tôi vội vàng vẫy tay chào Chu Gia Huyên:
【Xin lỗi, tôi có việc gấp, phải về trước.】
Nhưng Chu Gia Huyên giữ tay tôi lại.
“Đợi đã, anh có chuyện muốn nói với em.”
Tôi hỏi:
【Muốn nói gì?】
Chu Gia Huyên trông vô cùng căng thẳng, không dám nhìn tôi, lắp ba lắp bắp nói:
“Hứa An Tứ, anh… anh thích em…”
Tôi ngây người, nhắn lại:
【Tôi có chồng rồi.】
“Anh làm người thứ ba cũng không sao!” Chu Gia Huyên kích động nói, “Chỉ cần được ở bên em, chuyện gì anh cũng bằng lòng.”
Đồ thần kinh.
Tôi cũng không nỡ nói quá nặng, chỉ an ủi:
【Chúng ta không hợp, anh sẽ gặp người tốt hơn tôi thôi.】