Bầu không khí quá gượng gạo, tôi nhanh chân bỏ đi.
Đang định rẽ qua hành lang, Chu Gia Huyên đột ngột chặn trước mặt tôi.
Anh ta nâng mặt tôi lên, cúi đầu cắn xuống môi tôi.
Tôi hoảng hốt, ra sức vùng vẫy, nhưng sức anh ta rất mạnh, giữ tôi chặt chẽ.
Chu Gia Huyên thô lỗ xé toạc quần áo tôi, tay cũng luồn vào trong.
Anh ta ghé sát tai tôi, nói:
“Anh thực sự rất thích em.”
Ghê tởm, buồn nôn.
Tôi đổi thế, giơ chân thúc mạnh đầu gối vào hạ thân anh ta.
“Ư!”
Chu Gia Huyên đau đớn rên rỉ.
“Mày, con đĩ này…”
Tôi nhân cơ hội vùng ra, đấm thêm cho hắn một cú rồi mới chạy thoát.
27
Tôi chạy một mạch vào nhà vệ sinh, nhìn quanh không có ai mới thở phào nhẹ nhõm.
Quần áo trên người đã bị xé rách, cổ tay còn in dấu bầm tím do bị hắn bóp, môi vẫn còn rỉ máu.
Để phòng bất trắc, tôi lập tức chụp lại hết quần áo và vết thương để làm bằng chứng.
28
Đợi tôi quay lại hội trường, bên trong lập tức vang lên những tiếng xì xào bàn tán.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên.
Trên màn hình lớn giữa sảnh tiệc lại đang chiếu bức ảnh lúc nãy Chu Gia Huyên cưỡng ép tôi.
Trong ảnh, tôi bị anh ta đè lên tường hôn.
Rõ ràng là ảnh chụp lén từ góc khuất.
Ngay lập tức, lời ra tiếng vào, tin đồn nổi lên.
Người ta bảo tôi ngoại tình, nuôi trai bao bên ngoài.
Tôi liều mạng lắc đầu phủ nhận, nhưng chẳng ai tin tôi cả.
Kể cả ba mẹ tôi.
Họ mắng chửi tôi ngay trước mặt mọi người, cố cắt đứt quan hệ:
“Đồ con đĩ mất mặt, dám cắm sừng Tổng giám đốc Bùi!”
“Nuôi mày từng ấy năm đúng là phí công!”
Nước mắt tôi đã dâng trào nơi khóe mắt.
Đột nhiên, tôi chạm phải ánh mắt của Hứa Thư Tâm.
Cô ta đang vượt qua đám đông, lạnh lùng quan sát tôi.
Tim tôi chợt run lên.
Hứa Thư Tâm nở nụ cười sắc nhọn.
Cô ta mấp máy môi: 【Đáng đời.】
Khoảnh khắc ấy, tôi không kìm nổi cảm xúc.
Chân nhũn ra, suýt chút nữa ngã quỵ.
Tôi lau nước mắt, cố chống đỡ thân mình, chạy khỏi cái nơi thị phi ấy.
29
Tôi lập tức chạy thẳng về nhà, lao vào phòng ngủ của Bùi Tịch.
Bùi Tịch đang ngồi trên giường nhìn điện thoại, sắc mặt nặng nề, tám phần là đã biết chuyện.
Chưa đợi tôi mở miệng, Bùi Tịch đã bình tĩnh nói:
“Anh tin em.”
Nhưng tôi vẫn cuống cuồng, vừa khóc vừa dùng thủ ngữ:
【Không phải, không phải như họ nói…】
“Anh biết.”
Bùi Tịch nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi:
“Em muốn nói gì, cứ nghĩ trong lòng là được, anh nghe thấy.”
Tôi sững người.
【Hả? Anh nghe được sao?】
Anh gật đầu:
“Ừ, anh nghe được.”
【…】
【Vòng xoay.】
Bùi Tịch bất lực xoa trán:
“Được rồi, lát nữa anh làm cho em, anh luyện lâu rồi đấy.”
Trời đất!
Anh thật sự nghe được lòng tôi nghĩ gì.
Tôi ngừng khóc, chột dạ bứt tay:
【Vậy mấy lời bậy bạ trong đầu em…】
“Đúng, anh nghe hết.”
Haizz…
Tôi thở dài, nhún vai:
【Thôi, dù sao trong ngoài em cũng một dạng cả.】
Bùi Tịch nhìn tôi cười bất lực:
“Em đúng là rất có nhận thức về bản thân.”
30
Tôi kể lại toàn bộ chuyện Chu Gia Huyên làm với tôi cho Bùi Tịch nghe, anh tức đến mức suýt nữa lao ra cửa tìm người tính sổ.
Tôi phải tốn không ít sức mới giữ được anh lại.
Sau khi bàn bạc, chúng tôi quyết định báo cảnh sát.
Không lâu sau, Chu Gia Huyên bị bắt.
Đối mặt với sự thẩm vấn của cảnh sát, hắn run như cầy sấy, khai sạch không sót một chữ.
Thì ra hắn là do Hứa Thư Tâm và Tô Vận sai tới để hại tôi.
Có điều, tôi không bị hắn dụ dỗ như bọn họ tính toán, thế là hắn trở mặt cưỡng bức tôi luôn.
Hứa Thư Tâm còn bày ra trò công khai ảnh chụp lén trong hội trường, mục đích chính là để tôi thân bại danh liệt.Đọc full tại page Vân hạ tương tư
Ở đồn cảnh sát, tôi bình tĩnh giao nộp hết những tấm ảnh làm bằng chứng bị quấy rối.
Chứng cứ rõ ràng.
Chu Gia Huyên bị tạm giam hình sự.
Hứa Thư Tâm và Tô Vận cũng bị xử lý theo pháp luật.
Sau đó, trong buổi tiệc gia đình, Bùi Tịch nắm chặt tay tôi bước vào, còn công khai hôn lên má tôi trước bao người, nhận được một tràng pháo tay vang dội.
Mọi chuyện cuối cùng cũng khép lại trọn vẹn.
31
“Anh không xoay nổi nữa rồi…”
Bùi Tịch nằm lăn trên giường, cái vòng hula hoop còn mắc nguyên ở eo.
Tôi đứng bên giường, nghiêm túc giám sát:
【Còn năm mươi vòng nữa, nhanh lên.】
Bùi Tịch tuyệt vọng nhắm mắt, thở hổn hển, đáng thương nói:
“Cho anh nghỉ tí được không?”
Anh há miệng thở dốc, lè nhẹ đầu lưỡi ra như cún con.
Nhìn rất muốn hôn.
Tôi nhịn không nổi hôn nhẹ lên khóe môi anh.
Khóe môi Bùi Tịch nhếch lên, như thể đã sớm đoán được.
Anh mở mắt, hỏi:
“Sao lại hôn anh?”
Tôi giả vờ lạnh lùng:
【Ngứa miệng.】
Anh kéo tôi lên giường:
“Anh cũng ngứa rồi, em giúp anh đi.”
Đồ khốn.
Xoay vòng mấy cái thì mệt lả, giờ lại như máy chạy mãi không dừng.
Tôi túm lấy tóc Bùi Tịch, vừa thở dốc vừa chửi:
【Mẹ kiếp, kiểu gì cũng thận hư sớm.】
【Đồ chó nhỏ, có giỏi thì đâm chết tôi luôn đi!】
“Ừ, mắng tiếp đi.”
Bùi Tịch bình tĩnh, giọng còn mang theo ý cười:
“Mắng một câu, anh làm mười cái.”
Tôi: 【……】
32
Từ khi Hứa Thư Tâm nhậm chức chủ tịch, công ty nhà tôi bắt đầu tuột dốc không phanh.
Cô ta vốn ngạo mạn, xem thường tất cả các doanh nghiệp nhỏ và vừa, chỉ chăm chăm muốn hợp tác với công ty của Bùi Tịch.
Bùi Tịch đã rất rõ ràng từ chối, nhưng Hứa Thư Tâm lại không chịu từ bỏ.
Cô ta còn dính vào cờ bạc, nợ nần chồng chất.
Vì tiền nợ kéo dài quá lâu, chủ nợ trực tiếp tìm tới công ty làm loạn.
Hứa Thư Tâm ra mặt thương lượng, nhưng lại bị ép phải quỳ xuống.
Xung quanh tụ tập rất nhiều người hóng chuyện, nhưng không ai đứng ra giúp.
Hứa Thư Tâm đành phải quỳ xuống, còn phải dập đầu ba cái, lúc đó chủ nợ mới chịu rời đi.
Đám đông dần tản ra.
Tôi thong thả bước đến trước mặt cô ta, giả bộ quan tâm hỏi:
【Chị à.】
【Cảm giác bị người khác đứng nhìn khinh bỉ, dễ chịu không?】
Hứa Thư Tâm vừa thấy tôi, lập tức trở lại dáng vẻ lạnh lùng.
Cô ta đứng dậy, ngược lại hỏi tôi:
“Hứa An Tứ, mày chắc hẳn đã mong ngày này từ lâu rồi nhỉ?”
Tôi bĩu môi vô tội:
【Nhưng tất cả là do chị tự gây ra thôi, em chẳng hề nhúng tay đâu.】
“Cô đừng vội đắc ý, sớm muộn gì cũng tới lượt cô.”
Tôi vẫn cười:
【Không đâu.】
【Chồng em không giống chị, anh ấy rất giỏi làm ăn, hơn nữa còn rất yêu em.】
Hứa Thư Tâm như bị nghẹn lời.
Gương mặt lạnh lùng lập tức nhăn nhúm, xấu xí khó coi mà bật khóc.
Tôi khinh bỉ lùi lại một bước.
【Chị đừng khóc nữa, mau đi kiếm tiền đi, tranh thủ trả hết nợ trong đời này.】
【Em sẽ không giúp chị đâu.】
Nói xong, tôi quay lưng rời đi.
Nhà họ Hứa từ nay về sau chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa.
33
Bùi Tịch đang chờ tôi ở không xa.
Thấy tôi bước lại gần, anh thuần thục nắm lấy tay tôi.
“Chúng ta đi du lịch đi, từ lúc cưới nhau đến giờ chưa từng cùng nhau ra ngoài chơi.”
Tôi giơ tay đấm thùm thụp vào ngực anh:
【Còn dám nói à.】
【Hồi đầu anh cứ động tí lại đuổi tôi đi.】
Bùi Tịch xoa chỗ vừa bị tôi đánh, cúi đầu tựa lên vai tôi:
“Anh biết sai rồi, vợ yêu. Anh không nên hung dữ như thế.”
【Thế chúng ta đi đâu chơi?】
“Em quyết định là được, anh nghe hết.”
Câu trả lời này khiến tôi rất hài lòng.
Tôi lắc lắc cánh tay anh:
【Thế còn tạm chấp nhận được.】
Cơn gió thổi qua mang theo chút lạnh.
Nhưng tôi lại chẳng thấy lạnh chút nào.
Bàn tay tôi được Bùi Tịch nắm rất chặt, hơi ấm không ngừng truyền sang tôi.
(Hoàn chính văn)