Trần Dược vội gật đầu đồng ý.
Nhưng ngay lúc chúng tôi định đứng dậy rời đi, nhân viên phục vụ bắt đầu mang đồ ăn lên.
Lúc đó tôi mới biết, trước khi đi, chị của Trần Dược không chỉ chu đáo giúp hai đứa tôi gọi sẵn món, còn trả tiền trước luôn rồi!
Thế này thì không ăn, lại thành bất lịch sự mất.
Trần Dược bất đắc dĩ ngồi lại, bó tay nói với tôi:
“Ngại quá, chị tôi đúng là hay làm mấy trò khiến người ta cạn lời thế đấy.”
Tôi bật cười:
“Không sao đâu, tôi lại thấy chị ấy rất tốt, tính cách cũng rất vui vẻ.”
Trần Dược kinh ngạc nhìn tôi, hồi lâu mới nói:
“Giờ tôi cũng hiểu sao chị ấy thích cô vậy rồi.”
“Khó trách ngày nào cũng khen cô trước mặt tôi, đến mức tai tôi sắp mọc kén rồi.”
Tôi chớp mắt, có chút tò mò, muốn biết chị ấy khen tôi thế nào.
Nhắc tới chuyện này, Trần Dược bỗng tỉnh táo hẳn, hết ngại luôn, như có ai bật công tắc cho cậu ấy, lập tức thao thao kể tội chị mình cho tôi nghe.
Tôi vừa nghe vừa cười, hai người cũng từ từ nói chuyện hợp dần, không khí cũng bớt gượng.
Đúng lúc tôi và Trần Dược càng nói càng hứng khởi, đột nhiên trên đỉnh đầu vang lên một tiếng cười khẩy:
“Hừ.”
Tôi ngẩng đầu lên, liền đối diện với vẻ mặt đầy chế nhạo của Thẩm Cố.
“Trùng hợp quá nhỉ? Bạn trai mới đấy hả?”
Tôi khựng lại, nhất thời không biết phải giải thích thế nào.
Nhưng Thẩm Cố dường như cũng chẳng cần lời giải thích từ tôi.
Anh ta chỉ trừng mắt nhìn tôi, nghiến răng từng chữ:
“Chỗ này hết bàn rồi.”
“Không ngại chứ, tôi với bạn gái ngồi chung với hai người nhé?”
04
Chưa kịp để tôi và Trần Dược từ chối, Thẩm Cố đã dắt bạn gái mình, vô cùng tự nhiên ngồi xuống bàn của chúng tôi.
Ban đầu tôi còn lo Thẩm Cố cố ý đến gây chuyện, ai ngờ anh ta hình như thật sự chỉ đơn giản muốn ghép bàn.
Ngồi xuống rồi, anh ta cũng chẳng liếc nhìn tôi lấy một cái.
Chỉ nghiêng đầu cùng cô bạn gái bên cạnh dán sát vào nhau, vui vẻ chọn món trên điện thoại.
Thấy món nào hay ho, Thẩm Cố còn ghé sát tai cô ấy nói thầm gì đó, chẳng mấy chốc liền chọc cho cô ấy cười khúc khích, cười đến dựa cả vào người Thẩm Cố, cười mãi không dứt.
Hai người ấy trông thân mật, ngọt ngào đến lạ, khiến tôi và Trần Dược có phần ngây người.
Đặc biệt là thỉnh thoảng Thẩm Cố ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua người Trần Dược ngồi cạnh tôi, cái nhìn ấy… chẳng hề thân thiện gì.
Trần Dược ngồi bên tôi, bị Thẩm Cố nhìn mấy lần, cảm thấy có phần ngượng ngùng, không nhịn được nhắn tin cho tôi:
“Hai người đó… bạn em à?”
Tôi cũng chẳng có ý giấu giếm, trả lời rất đơn giản:
“Ừ, nam là người yêu cũ của em.”
“Cô gái bên cạnh, chắc là bạn gái mới của anh ta.”
Đúng là một màn ex vs current đậm mùi chiến trường!
Trần Dược cúi đầu đọc xong tin nhắn, suýt chút nữa không nhịn được, phun cả ngụm nước chanh trong miệng.Đọc full tại page Vân hạ tương tư
Phản xạ đầu tiên của Thẩm Cố không hề do dự, lập tức đưa tay chắn trước mặt bạn gái mình.
Còn tôi thì vội vàng rút khăn giấy đưa cho Trần Dược, sợ cậu ấy thật sự phun ra mất.
“Không sao đâu.” Trần Dược lúng túng luống cuống muốn nhận lấy khăn giấy, ai ngờ lại chạm phải tay tôi.
Ngay giây tiếp theo, cậu ấy như bị bỏng tay, cuống quýt rụt lại, mặt đỏ bừng bừng.
“Xin lỗi.” Trần Dược quay đầu, hơi xấu hổ nói nhỏ bên tai tôi.
Tôi cũng định nghiêng đầu đáp lại, vừa ngẩng mắt đã bắt gặp vành tai đỏ rực của cậu ấy.
Vì khoảng cách quá gần, tôi thậm chí còn nhìn rõ cả lớp lông tơ nhàn nhạt bên gò má cùng màu ửng đỏ chưa kịp tan đi.
Tôi định nói “không sao”, vậy mà ra miệng lại thành:
“Không ngờ cậu nhát thế.”
“Trước giờ chưa từng yêu ai đúng không?”
Không thì làm sao chỉ mới chạm nhẹ tay con gái một cái, đã đỏ mặt như vậy.
Trần Dược lập tức ho sặc sụa, cả khuôn mặt đỏ bừng lên.
Tôi vội vàng đưa nước cho cậu ấy, lại còn vỗ lưng giúp thuận khí, loay hoay một hồi cậu ấy mới từ từ bình thường trở lại.
Cậu ấy liếc tôi đầy u oán, tôi không nhịn được bật cười thành tiếng.
Ngay giây tôi bật cười, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng “choang” rõ to — ly thủy tinh rơi vỡ tan tành trên sàn nhà, làm tôi và Trần Dược hoảng hốt giật nảy mình.
Tôi theo phản xạ quay đầu nhìn, chỉ thấy mảnh thủy tinh văng đầy đất, cùng khuôn mặt không chút biểu cảm của Thẩm Cố.
Nhận ra tôi và Trần Dược đang nhìn qua, Thẩm Cố từ tốn thu tay lại, hạ mắt, bình thản nói:
“Xin lỗi, tay trượt thôi.”
05
“Xin lỗi nhé, làm hai người hoảng rồi phải không.”
Thẩm Cố liếc nhìn Trần Dược một cái, cười mà chẳng có ý cười nói:
“Để tôi mời cậu một phần bò bít tết coi như xin lỗi nhé.”
“Không cần đâu, chúng tôi ăn no rồi.”
Trần Dược vội vàng lễ phép từ chối.
Kết quả Thẩm Cố hoàn toàn không để ý đến cậu ấy.
Anh ta cứ theo ý mình, gọi phục vụ tới, trực tiếp gọi thêm một phần bò bít tết và bốn phần tráng miệng, sắp xếp cho chúng tôi đâu vào đấy.
Trần Dược nhìn hành động của anh ta, khẽ nhướng mày, nghiêng đầu như muốn nói gì với tôi.
Nhưng chưa kịp mở lời, đã bị Thẩm Cố ngắt ngang:
“Hai người nhìn thế này không giống một cặp lắm nhỉ.”
Thẩm Cố nhìn chằm chằm Trần Dược, cười nhạt chẳng hề thân thiện:
“Hai người quen nhau kiểu gì thế?”
“Không ngại kể tôi nghe chứ?”
Ba câu, câu nào cũng đầy gai nhọn.
Lại mang cái kiểu trên cơ người khác, khiến người nghe không khỏi khó chịu.
Dù là người tốt tính như Trần Dược cũng không nhịn được nhíu mày.
Tôi thở dài, vỗ nhẹ cánh tay Trần Dược, ý bảo cậu ấy đừng chấp, rồi quay sang bình tĩnh nói với Thẩm Cố:
“Chuyện của bọn tôi, hình như chẳng liên quan gì tới anh cả.”
“Bò bít tết thì khỏi cần, chúng tôi ăn no rồi, xin phép đi trước.”
Tôi kéo Trần Dược đứng dậy, chậm rãi mỉm cười với cô bạn gái bên cạnh Thẩm Cố, nhẹ nhàng nói:
“Hai người cứ từ từ ăn nhé.”
Nói xong, tôi dắt Trần Dược định đi, nhưng sắc mặt Thẩm Cố lập tức sầm xuống, lạnh giọng gọi:
“Tôi cho hai người đi rồi sao?”
Tôi không thèm để ý, nhưng đi được nửa đường, cánh tay Trần Dược đột nhiên bị Thẩm Cố túm lại, không thể nhúc nhích.
“Họ Trần kia, gặp chuyện là trốn, chạy nhanh thế, cậu còn đàn ông nữa không?”
Trần Dược cau mày, hiển nhiên cũng bị câu này chọc giận.
Nhưng cậu ấy nhìn ra tôi không muốn ở lại thêm phút nào, nên vẫn nhẫn nhịn, mạnh mẽ hất tay Thẩm Cố ra, sải bước đi theo tôi.
Cả hai chúng tôi đều không buồn để ý đến Thẩm Cố, khiến sắc mặt anh ta ngày càng đen lại, đen đến mức như sắp nhỏ được nước.
Cho nên, vào đúng lúc tôi và Trần Dược gần ra đến cửa nhà hàng, Thẩm Cố đột nhiên đập mạnh tay xuống bàn, gây chú ý khắp nơi, rồi nghiến răng, đột ngột hét về phía Trần Dược:
“Họ Trần kia!”
“Cậu đi với Hứa Mộ Vũ, cô ta đã từng nói cho cậu biết chưa — cô ta từng bị người khác xâm hại đấy?”
Trần Dược khựng cả người lại.
Còn tôi, bước chân cũng chợt khựng, dừng ngay tại chỗ.
Khoảnh khắc ấy, dường như tất cả ánh mắt trong nhà hàng đều đổ dồn về phía tôi.
Tôi khẽ nhắm mắt lại, phía sau liền vang lên từng trận thì thầm bàn tán. Đầu ngón tay khẽ run, tôi cố ép mình bấu chặt lòng bàn tay, nỗ lực làm ngơ cơn nghẹn ngào đang dâng lên trong lồng ngực.
“Cô ấy không dám nói với cậu đúng không?”
Thẩm Cố nhếch môi cười nhạt, từng bước từng bước tiến về phía chúng tôi, cho đến khi dừng lại ngay trước mặt tôi.
“Cô ấy không chịu nói, vậy có muốn để tôi kể giúp mấy chuyện đó không?”
“Dù sao hai người cũng đang bên nhau mà.”
Ánh mắt Thẩm Cố dừng lại trên người Trần Dược, đầy khiêu khích:
“Chỉ là không biết, cậu nghe xong rồi còn có thích cô ấy nữa không!”
“Câm miệng cho tôi!”
Toàn thân Trần Dược căng chặt, hai tay siết thành nắm đấm bên người, ánh mắt gắt gao dán chặt lấy Thẩm Cố, như thể chỉ cần hắn nói thêm nửa câu, cậu ấy sẽ lập tức đấm thẳng vào mặt hắn.