Thẩm Cố chẳng hề sợ, ngược lại còn bật cười:
“Đàn ông với nhau, ai chẳng biết ai là loại người thế nào, cậu giả vờ cái gì chứ?”
“Vậy anh nói thử tôi nghe xem.”
Một câu nói đột ngột cắt ngang lời chế giễu của Thẩm Cố, cũng cắt đứt luôn động tác định ra tay của Trần Dược.
Nghe rõ giọng tôi, Thẩm Cố lập tức quay ngoắt đầu lại nhìn tôi. Khi thấy vẻ mặt bình tĩnh của tôi, trong mắt hắn thoáng qua chút hoảng hốt.
Biểu cảm trên mặt hắn trở nên ngượng ngập, nhưng vẫn hỏi lại tôi:
“Vừa rồi em nói gì?!”
“Tôi nói, tôi cũng quên gần hết rồi.”
“Nếu anh còn nhớ rõ thế, thì cứ kể đi, để tôi nghe lại cho rõ.”
Tôi lạnh nhạt lặp lại lần nữa, nét mặt không hề gợn sóng.
Lời vừa dứt, vẻ mặt nực cười kia lập tức đông cứng trên mặt Thẩm Cố.
Đến tận lúc này, hắn mới như nhận ra rằng, cái người hắn đang dùng lời lẽ cay độc để đâm vào Trần Dược, lại chính là tôi, người đứng ngay trước mặt hắn.
“Hứa Mộ Vũ!”
Thẩm Cố nghẹn lời, cả nửa ngày chỉ gọi ra được mỗi tên tôi.
Hắn bối rối vươn tay muốn kéo tôi lại.
Mà tôi vẫn bình thản nhìn hắn, cho tới khi bàn tay kia khựng lại giữa không trung, dừng ngay trước da thịt tôi.
“Không phải thế đâu, anh không có ý đó.”
Sắc mặt Thẩm Cố trắng bệch, vội vàng giải thích.
Tôi chẳng muốn nghe hắn giải thích.
Tôi chỉ hỏi lại:
“Anh không định nói nữa à?”
“Anh sẽ không nói!”
Thẩm Cố lập tức hét to, giọng the thé, như đang thề thốt điều gì, lại vội vàng bổ sung thêm:
“Sao anh có thể nói được, em hiểu anh mà!”
“Anh sao có thể hại em, anh thật sự không có ý đó!”
Hắn càng nói càng hoảng loạn, cả người quýnh quáng như phát điên, hốt hoảng đến mức gần như bật khóc.
Còn tôi chỉ lặng lẽ nhìn hắn phát rồ.
Trước khi xoay người rời đi, tôi nhìn hắn thật sâu, mấp máy môi, để lại cho hắn một câu:
“Đồ hèn.”
Dám làm không dám nhận, chẳng phải là hèn nhát thì còn là gì?
Nói xong, tôi bình thản xoay người rời đi.
Lúc đóng cánh cửa nhà hàng lại, tôi nghe thấy bên trong vang lên tiếng vật gì đó bị ném mạnh xuống đất, nặng nề và vang dội.
06
Ra khỏi nhà hàng, tôi ngẩng đầu ngây người.
Mới nhận ra bên ngoài không biết từ lúc nào đã bắt đầu mưa lất phất.
Mưa không lớn, chỉ là những hạt mưa nhỏ lất phất rơi trên mặt, mang theo chút lành lạnh.
Tôi không mang ô, khẽ thở dài, định bụng đội mưa chạy về phía ga tàu điện ngầm.
Nhưng ngay khi tôi vừa bước được một bước, cánh tay bỗng bị ai đó kéo lại.
Tôi quay đầu, bắt gặp gương mặt cố tỏ ra bình tĩnh của Trần Dược.
“Cậu định đi đâu?”
“Trời mưa thế này nguy hiểm lắm, đừng đi lung tung một mình.”
“Cậu muốn đi đâu, tôi đi cùng cậu.”
“Mưa nhỏ thế này, không có nguy hiểm đâu.” Tôi đáp lại, giọng bình thản.
Chỉ là mưa phùn thôi, không có gió mạnh hay sấm chớp gì cả.
Nhưng Trần Dược không chịu buông tay, vẫn nắm chặt lấy cánh tay tôi.
Tôi hơi cau mày, định giải thích thêm, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lúng túng lo lắng của Trần Dược, cùng những ngón tay đang khẽ run của cậu ấy, tôi khựng lại.
Bỗng nhiên tôi chợt nhận ra — có lẽ cậu ấy đang lo tôi gặp chuyện.
Nhận ra điều này, cảm xúc tôi vừa cố gắng đè nén xuống bỗng chốc dâng lên mãnh liệt.
Tim tôi khẽ thắt lại, mang theo chút chua xót lan khắp cơ thể.
“Tôi không sao.” Tôi cố nặn ra một nụ cười để trấn an cậu ấy:
“Tôi chỉ định chạy tới ga tàu điện ngầm, về nhà bằng tàu điện thôi.”
Trần Dược cau mày, ánh mắt nghi hoặc dừng trên mặt tôi, như thể chẳng tin tôi nói thật.
“Tôi thật sự không sao!”
Tôi cười cười, giơ tay ra hiệu trấn an, bình tĩnh giải thích:
“Những lời hắn nói đều là sự thật, tôi cũng chẳng có gì để tức giận cả.”
Tôi không thể phủ nhận chuyện mình từng bị xâm hại khi còn nhỏ.
Cũng như không thể phủ nhận tôi và Thẩm Cố đã từng yêu nhau khắc cốt ghi tâm.
Chỉ là cuối cùng, lại kết thúc trong một mớ hỗn độn, chẳng còn gì ngoài tro tàn vụn vặt.
“Nghĩ theo hướng tích cực đi.”
Tôi vỗ vai cậu ấy, cười nói:
“Ít ra tôi chỉ bị xâm hại, không phải bị giết, thế cũng coi như may mắn trong bất hạnh rồi, đúng không?”Đọc full tại page Vân hạ tương tư
Trần Dược sững người bởi câu nói ấy, có lẽ cậu ấy không ngờ tôi đối mặt với quá khứ bi thương như vậy lại chẳng để lại bao nhiêu bóng ma tâm lý, thậm chí còn có thể bình thản nói ra để an ủi người khác.
“Lúc mười tám tuổi, có thể tôi sẽ vì hắn phơi bày vết sẹo trước mặt bao người mà xấu hổ muốn chết đi.”
“Nhưng giờ tôi đã hai mươi tám tuổi rồi.”
Tôi giải thích:
“Tôi hiểu rất rõ, chuyện ấy xảy ra, vốn dĩ không phải lỗi của tôi.”
“Người đáng xấu hổ đến mức phải đi chết, vốn dĩ không phải tôi.”
Thật ra, tôi chỉ có một điều không hiểu.
Tôi khựng lại một lúc, gương mặt Thẩm Cố bất chợt hiện lên trong đầu, tôi siết chặt bàn tay.
Tôi chỉ không hiểu, tại sao Thẩm Cố lại trở thành người như bây giờ.
Rõ ràng khi tôi suy sụp nhất, chính hắn đã từng nắm chặt tay tôi, hết lần này đến lần khác nói bên tai tôi rằng:
“Hứa Mộ Vũ, không phải lỗi của em, đừng khóc!”
Ấy vậy mà chớp mắt, hắn đã trở thành kẻ mỉa mai, chế giễu tôi trước mặt bao người:
“Cậu biết không, Hứa Mộ Vũ từng bị người ta xâm hại đấy?”
Tôi cụp mắt xuống, vô thức áp tay lên lồng ngực đang quặn đau, cố khiến bản thân bớt khó chịu.
Trần Dược nhìn tôi rất lâu, ánh mắt phức tạp.
Mãi sau tôi mới cảm nhận được bàn tay đang nắm lấy tôi dần dần buông lỏng.
“Cậu nói đúng.”
Giọng Trần Dược khàn khàn, nhưng lại kiên định:
“Chuyện này không phải lỗi của cậu, người đáng chết là kẻ khác!”
Tôi hoàn hồn, chớp mắt nhìn cậu ấy.
Trần Dược nhìn tôi, yết hầu khẽ chuyển động, sau đó giọng khàn khàn nói:
“Tôi để quên đồ trong nhà hàng, tôi quay lại lấy, cậu đợi tôi ở đây một lát được không?”
07
Tôi khựng lại, còn chưa kịp phản ứng thì Trần Dược đã xoay người chạy ngược trở vào.
Mấy phút sau, cậu ấy thở hổn hển chạy ra, tóc tai quần áo có phần lộn xộn, trong tay cầm theo một cây dù.
Trần Dược ngẩng mặt lên, nở nụ cười rạng rỡ với tôi:
“Đi thôi, tôi đưa cậu về nhà!”
Tôi nghĩ cậu ấy chỉ cần tiễn tôi tới ga tàu điện ngầm là được rồi, không cần thiết phải đưa về tận nhà.
Vì tôi nhớ rất rõ, nhà tôi và nhà cậu ấy là hai hướng hoàn toàn ngược nhau.
Nhưng Trần Dược lại vô cùng kiên quyết.
Tôi nói không cần, cậu ấy ngoài miệng ừ ừ hai tiếng, nhưng người thì vẫn cứ đứng thẳng tắp phía sau tôi, chẳng hề có ý định nhúc nhích.
Tôi thật sự hết cách, đành mặc kệ cậu ấy, để cậu ấy đưa tôi về tận cửa nhà.
Người ta đã đứng tới cửa nhà rồi, tôi cảm thấy nếu không mời cậu ấy vào uống chén nước thì có vẻ không được phải phép cho lắm.
Vừa mở miệng mời, không biết Trần Dược nghĩ tới cái gì mà mặt lập tức đỏ bừng, gãi đầu lắp ba lắp bắp:
“Cái đó… để lần sau đi, hôm nay tôi tay không tới, có vẻ không hay lắm.”
“Hả? Nhưng nhà tôi cũng chỉ có mỗi mình tôi thôi mà.” Tôi không hiểu nổi logic của cậu ấy, chỉ biết lặng lẽ giải thích.
Nhưng chẳng nói thì thôi, vừa mở miệng giải thích, mặt Trần Dược lại càng đỏ hơn.
Dù tôi mời thế nào, cậu ấy cũng rất cứng đầu, đứng ngoài cửa nói chuyện với tôi, không chịu bước vào, mắt cũng chẳng dám liếc vào trong nhà.
Tôi thật sự không biết phải làm sao, đành quay vào nhà rót cho cậu ấy ly nước, để cậu ấy đứng ngay cửa uống.
Trần Dược không nấn ná lâu, uống xong liền cáo từ ra về.
Tôi đóng cửa lại, cầm ly nước định mang vào bếp.
Chỉ vừa đi được mấy bước, cửa lại bất ngờ vang lên tiếng gõ.
“Cậu để quên gì à?” Tôi vừa hỏi vừa mở cửa.
Ngay giây tiếp theo, trên đỉnh đầu tôi vang lên một giọng nói quen thuộc, đầy chế nhạo:
“Ai để quên cái gì? Người tình mới của cô hả?”
“Sao thế, mới quen được bao lâu mà cô đã dẫn người ta về nhà rồi?”
Thẩm Cố nghiến răng, giọng nói đầy mỉa mai, còn mang theo cả nhục mạ:
“Hứa Mộ Vũ, trước giờ tôi không nhận ra, thì ra cô thiếu đàn ông tới mức đó à? Mới mấy ngày không có đàn ông đã chịu không nổi rồi?”