Tôi ngẩng đầu, ngay khoảnh khắc ánh mắt chạm vào ánh mắt Thẩm Cố, tôi bất ngờ giơ tay, dốc toàn lực tát cho hắn một cái nảy lửa!
Đầu Thẩm Cố bị tôi đánh lệch hẳn sang một bên.
Hắn cúi đầu, dùng đầu lưỡi đẩy đẩy má vừa tê rần, khẽ bật cười đầy khó hiểu.
08
Tôi không muốn phí thêm dù chỉ một câu với Thẩm Cố, lập tức đưa tay đóng cửa lại.
Ngay khoảnh khắc cánh cửa bị tôi dùng sức đóng sầm lại, tay Thẩm Cố kịp chặn ngay khung cửa, bàn tay hắn bị cánh cửa kẹp mạnh một cú, lập tức phát ra tiếng rên đau khẽ khàng.
Khi tôi còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Cố đã nghiêng người, mạnh mẽ chen vào trong, hung hăng siết tôi vào lòng.
Lực hắn dùng quá lớn, đến mức xương tôi cũng đau nhức, mặc kệ tôi giãy dụa thế nào hắn cũng không buông tay.
Tôi không nhịn được mắng:
“Thẩm Cố, anh điên rồi à?!”
“Đúng, tôi điên rồi!”
Thẩm Cố túm chặt lấy tay tôi đang vùng vẫy, nghiến răng nghiến lợi gào vào tai tôi:
“Hứa Mộ Vũ, tôi mẹ nó là bị cô làm cho phát điên đấy!”
Ngay giây sau, hắn bất ngờ cúi người xuống, dùng tư thế thô bạo chẳng thể phản kháng, hung hăng cắn lấy môi tôi!
Chỉ trong chớp mắt, vị tanh nồng của máu tràn ngập khoang miệng.
Tôi trợn trừng mắt, điên cuồng giãy dụa.
Nhưng sức Thẩm Cố quá mạnh.
Hắn thật sự chẳng khác gì con chó điên, điên cuồng cắn môi tôi.
Đến khi nếm được mùi máu rồi, hắn mới dần như lấy lại chút lý trí, cúi đầu, từng chút, từng chút một liếm nhẹ lên vết thương nơi môi tôi, động tác dịu dàng một cách quái đản.
Tôi đau đến không chịu nổi, tìm đúng thời cơ, dùng đầu gối hung hăng thúc mạnh vào chỗ hiểm của hắn!
Ngay khoảnh khắc Thẩm Cố né tránh theo phản xạ, tôi liều mạng vùng thoát khỏi hắn, không hề do dự, cầm cốc thủy tinh trong tay đập thẳng lên đầu hắn!
“Choang!”
Tiếng thủy tinh vang lên giòn tan, Thẩm Cố lảo đảo, phải vịn tường mới đứng vững.
Hắn nhíu mày, nhìn tôi không dám tin, giọng run rẩy:
“Cô đánh tôi?”
Đáp lại hắn là tiếng choang lần nữa, tôi nghiến răng, giơ cốc lên đập thẳng vào đầu hắn thêm lần nữa.
Hai lần cốc va vào đầu Thẩm Cố, cốc tôi chẳng hề hấn gì, nhưng trên trán hắn đã rỉ máu, dòng máu đỏ thẫm men theo vầng trán xinh đẹp, chảy dài xuống mặt hắn.
Chính lúc đó, tôi thoáng liếc thấy vết bầm tím rõ ràng quanh hốc mắt hắn, lòng khẽ run lên.
“Hứa Mộ Vũ, cô đúng là giỏi thật đấy!”
Thẩm Cố đưa tay lau máu trên trán, bật cười khinh miệt:
“Đối với tôi, cô cũng dám ra tay nặng như thế.”
“Từ lúc tôi quen cô, cô đã như vậy rồi!”
“Lạnh lùng, vô tình, như thể tôi có làm gì cũng chẳng liên quan tới cô, cô cũng chẳng thèm để tâm!”
Hắn từng bước ép sát tôi, máu trên trán vẫn chảy xuống, mắt đỏ ngầu nhìn tôi chằm chằm, giọng run không thành tiếng:
“Có những lúc tôi thật sự nghi ngờ, rốt cuộc cô đã từng yêu tôi chưa?!”
“Như thế nào mới được coi là yêu anh?”
Lần này tôi hiếm khi không né tránh, cũng không lùi bước.
Tôi cắn răng, không hề sợ hãi nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ hoe của Thẩm Cố, từng chữ từng chữ hỏi hắn:
“Giống như anh sao? Lôi vết thương đau đớn nhất của tôi ra, phơi bày trước mặt bao người, đấy là yêu à?”
Lôi vết sẹo tôi giấu kín ra xé toạc, lặp đi lặp lại, đem làm đề tài mua vui cho thiên hạ.
Hết lần này đến lần khác nhìn tôi đau đớn giãy giụa, mất ăn mất ngủ.
Đó chính là cái thứ “yêu” mà Thẩm Cố nói sao?
“Nếu đây là cái gọi là ‘yêu’ của anh, thì tôi thật sự không cần!”
Sắc mặt Thẩm Cố ngay lập tức trắng bệch, hắn lắc đầu liên tục, cuống quýt muốn mở miệng giải thích:
“Không phải đâu.”
“Lúc đó tôi không có ý đó, chỉ là nhìn thấy em với thằng đó ở bên nhau, em lại không chịu để ý đến tôi, tôi thật sự hoang mang, thật sự rất ghen tị với nó, em biết không?”
Thẩm Cố hoảng loạn nắm lấy tay tôi, gấp gáp giải thích:
“Tôi cũng không biết vì sao mình lại nói ra chuyện đó!”
“Rõ ràng tôi chỉ muốn em chú ý đến tôi, chỉ muốn em dừng lại nói chuyện với tôi, cho dù em tức giận tát tôi mấy cái tôi cũng thấy vui rồi, tôi thật sự không hề nghĩ…”
Lời Thẩm Cố nghẹn lại khi nhìn thấy nước mắt tôi lã chã rơi xuống.
“Đừng khóc mà!”
Giọng hắn cũng bắt đầu run, đầu ngón tay khẽ run, thử bước lên muốn giúp tôi lau nước mắt:
“Đừng khóc… Em đánh tôi, mắng tôi cũng được… Đừng khóc nữa, được không…”
Nhưng ngay khi hắn tiến lại gần, tôi không hề do dự lùi về sau hai bước.
Tôi dùng mu bàn tay lau đi nước mắt, ngước mắt nhìn thẳng vào mắt Thẩm Cố, từng chữ từng chữ nói với hắn:
“Anh làm rồi, chính là làm rồi.”
Sai chính là sai!
Nếu Thẩm Cố thật sự có thể nhận ra điều đó, chịu cúi đầu xin lỗi tôi.
Có lẽ tôi còn có thể nhìn hắn bằng ánh mắt khác đi một chút.
Nhưng hắn không làm.
Hắn chỉ biết phủi sạch mình, chỉ biết quấn lấy tôi, chỉ mãi nói những lời chẳng có chút ý nghĩa gì với tình cảnh hiện tại.
Vậy thì tôi chỉ có thể nói… Hắn đúng là đồ hèn, một kẻ hèn nhát từ đầu đến cuối.
“Đi đi.”
Giọng tôi khản đặc nhưng vẫn kiên quyết:
“Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa. Sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi.”
Từ nay về sau, nước sông không phạm nước giếng.
Mỗi người một đường, chẳng còn liên quan gì nhau.
Tốt nhất… cũng đừng quấy rầy nhau thêm nữa.
Tôi mở cửa, ý đuổi khách đã rõ rành rành.
Nhưng bàn tay Thẩm Cố càng nắm càng chặt, chân đứng đó, không chịu nhúc nhích nửa bước.
“Không thể nào!”
Đó là câu trả lời của Thẩm Cố.
Hắn siết chặt nắm đấm, gằn giọng:
“Tôi không thể chia tay em được!”
“Chẳng qua bây giờ em đang mất kiểm soát, tâm trạng không tốt mới nói ra những lời này thôi.”
Thẩm Cố chẳng cần biết đúng sai, càng nói càng tin vào cái lý lẽ của mình:
“Chúng ta quen biết nhau gần hai mươi năm, bên nhau bốn năm, em từng thích tôi đến thế, sao có thể chia tay được! Không thể nào!”
Tôi đỏ hoe mắt, bấu chặt cánh cửa, lặp lại với hắn lần nữa:
“Cút!”
Thẩm Cố còn muốn nói gì đó, nhưng khi hắn nhìn thấy ánh mắt căm ghét, chán ghét của tôi, hơi thở bỗng khựng lại, chân cũng không thể tiến về phía tôi thêm nửa bước.
“Được.”
Hắn đáp một tiếng nặng nề, dường như chẳng hiểu nổi lời tôi, lại cố chấp thêm câu:
“Hôm nay đi trước, mai tôi lại tới.”
Nói xong hắn quay người rời đi.
Còn tôi, rốt cuộc không nhịn được những cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, túm lấy đôi giày cũ trong tủ, ném thẳng vào lưng Thẩm Cố đang quay đi!
“Đừng dây dưa tôi nữa!”
Tôi gào khàn cả giọng:
“Tôi van xin anh đấy, Thẩm Cố!”
“Bây giờ anh thế này, có khác gì kẻ từng làm tổn thương tôi đâu?!”
Đôi giày đập mạnh lên lưng hắn, lại bật xuống đất, phát ra tiếng vang nặng nề.
Bước chân Thẩm Cố khựng lại tại chỗ, rất lâu, rất lâu cũng không hề nhúc nhích.
Còn tôi đóng mạnh cửa, ngồi bệt xuống đất, ngơ ngẩn thất thần thật lâu.
Đêm hôm đó, tôi mơ thấy Thẩm Cố năm mười tám tuổi.
Anh mặc bộ đồng phục cấp ba, nắm tay tôi, rất nghiêm túc nói:
“Hứa Mộ Vũ, đừng sợ, anh sẽ luôn bảo vệ em.”
“Nên em phải luôn đi theo sau lưng anh, biết không?”
Tôi ngây ngốc ngẩng đầu nhìn anh, khẽ đáp:
“Ừ.”
Nhưng trong chớp mắt, ký ức ấy như từng mảnh vụn tan biến ngay trước mắt tôi, dần dần biến mất không còn dấu vết.
Tôi từng nghĩ, việc xóa sạch Thẩm Cố khỏi cuộc đời mình sẽ khiến tôi đau đớn rất lâu.
Nhưng thực tế, ngày hôm sau, khi tôi bước chân vào công ty, vừa bắt đầu công việc, tôi gần như lập tức quẳng sạch hắn ra khỏi đầu.
Bởi vì công ty vừa nhận được một hợp đồng lớn, để giành lấy khoản thưởng cuối năm, các bộ phận ai nấy đều bận túi bụi.
Tôi căn bản không còn dư thời gian để buồn bã vì một mối tình đã qua.
Sau chuyện hôm đó, Thẩm Cố cũng như cuối cùng từ bỏ ý định.
Hắn không còn làm phiền tôi, cũng không tìm cách gọi điện hay nhắn tin nữa.
Trong chuỗi ngày bận rộn và tẻ nhạt ấy, chỉ có Trần Dược thỉnh thoảng gửi cho tôi vài bức ảnh mèo hoặc hoàng hôn đẹp.
Tối hôm đó giữa tôi và Trần Dược, mối quan hệ cũng chẳng hề xa cách, thậm chí còn dường như ngày càng tốt hơn.
Trần Dược là người rất tinh tế.
Cậu ấy biết tôi bận, nên sẽ không tùy tiện tìm tôi tám nhảm.
Chỉ thỉnh thoảng nhắn đôi ba câu, thi thoảng tôi cũng được cậu ấy pha cho một ly cà phê.