Mối quan hệ giữa chúng tôi không thân cũng chẳng xa, không nóng không lạnh, giống bạn bè.
Tôi lại thấy như vậy khá tốt.

Nhưng chị gái Trần Dược nhìn hai đứa tôi tiến triển như rùa bò thì sốt ruột vô cùng.

Thế nên tan làm hôm nay, chị ấy đột nhiên ôm chặt lấy tay tôi, nức nở van nài:
“Bé cưng à, hôm nay là sinh nhật thằng ngốc em chị, em đi ăn cùng bọn chị đi, chị xin em đấy!”

“Hả?” Tôi gãi đầu, theo bản năng định từ chối:
“Hay để lần khác đi, em chẳng chuẩn bị quà gì cho cậu ấy cả…”

“Không cần chuẩn bị! Em có mặt chính là món quà tuyệt vời nhất rồi!”
Chị Trần kéo chặt lấy tôi, biết tôi ngại từ chối, liền nhét luôn món quà chị ấy đã chuẩn bị sẵn vào tay tôi:
“Đây chính là quà em tặng nó, cứ đưa cái này cho nó là được.”

Ủa còn có thể chơi kiểu này à?
Tôi chớp chớp mắt, định nói gì đó, nhưng chị ấy chẳng cho tôi cơ hội, trực tiếp lôi tôi lên xe.

Khi tới nơi, lúc chuẩn bị bước vào phòng riêng, điện thoại tôi bỗng hiện lên một cuộc gọi lạ, không ghi tên.

Tôi theo phản xạ nghe máy, giây tiếp theo liền bị tiếng ồn ào đầu dây bên kia lấp đầy tai.
Tiếng còi xe inh ỏi, tiếng người la hét hỗn loạn, nghe ra giống vừa xảy ra chuyện gì đó nghiêm trọng.

“Hứa Mộ Vũ.”
Đầu dây bên kia, giọng Thẩm Cố yếu ớt vang lên, khàn đặc:
“Anh gặp tai nạn xe… Em có thể tới đón anh không?”

Bước chân tôi khựng lại, cánh cửa phòng bên kia đã bị chị Trần đẩy mở.

Tôi nhìn thấy Trần Dược ngẩng đầu, ánh mắt cậu ấy sáng rỡ hẳn lên khi nhìn thấy tôi, lập tức đứng dậy bước nhanh về phía này.

Còn đầu bên kia điện thoại, vẫn là nhịp thở gấp gáp, nặng nề của Thẩm Cố.

Hắn dè dặt nói với tôi:
“Anh bị thương nặng lắm… Em tới một chuyến được không?”

Nghĩ dù sao cũng từng quen biết, tôi không lập tức cúp máy, chỉ cụp mắt, chậm rãi mở miệng:
“Tôi gọi xe cấp cứu cho anh nhé, hoặc anh cho tôi số bạn gái anh, tôi giúp anh gọi cô ấy tới.”

Lời vừa dứt, đầu dây bên kia bỗng im lặng rất lâu.
Lặng đến mức Trần Dược đã chạy một mạch tới đứng ngay trước mặt tôi.

Cậu ấy thở dốc nhẹ, nhưng vẫn nở nụ cười rạng rỡ nói với tôi:
“Mộ Vũ, sao em lại tới đây?”
“Không ngờ em lại tới chúc mừng sinh nhật anh, anh vui lắm đấy!”

Giây sau, cuộc gọi bên kia bị Thẩm Cố cúp máy, chỉ còn tiếng “tút tút” lạnh lẽo vang lên.

Tôi nghĩ một chút, sợ hắn không nghe rõ lời mình, lại soạn tin nhắn gửi lại vào số đó.
Chỉ là cho tới khi tôi ăn xong bữa sinh nhật cùng Trần Dược, Thẩm Cố cũng không hề trả lời.

Hắn gần ba mươi rồi, chắc cũng không dám lấy mạng mình ra làm trò đùa.

Tôi nghĩ vậy.
Cho đến khi tôi về tới cửa nhà, tận mắt thấy Thẩm Cố cả người đầy máu, ngã gục bên hành lang, khóe mắt tôi vẫn không nhịn được mà giật khẽ.

Thẩm Cố hình như nghe thấy tiếng bước chân tôi, khó nhọc ngẩng đầu lên, gượng gạo nở nụ cười với tôi:
“Chào, Hứa Mộ Vũ.”
Hắn chỉ tay về phía bên cạnh, cười nói:
“Anh mang cho em món em thích ăn nhất — tôm hùm đất.”

Cả người bê bết máu, đầu đầy vết thương, bên cạnh đặt một hộp tôm hùm đất sạch sẽ.
Nhìn bao bì, chính là cửa tiệm mà trước đây tôi với hắn đã cùng ăn vô số lần.

Nhưng có lẽ hắn đã quên một chuyện.

Tôi thở dài, ngồi xổm xuống trước mặt hắn, chậm rãi nói:
“Anh sai rồi.”
“Anh nhớ nhầm rồi.”
“Người thích ăn tôm hùm đất, xưa nay chưa từng là tôi.”

Thẩm Cố sững người ngay tại chỗ.

09

Rất lâu sau, tôi thấy vẻ mặt Thẩm Cố dần dần trở nên trống rỗng, lúc ấy tôi biết — hắn đã nhớ ra rồi.

Năm đó, lý do lần đầu tiên tôi cùng Thẩm Cố bước chân vào quán tôm hùm đất ấy…
Là vì quán mới khai trương, Thẩm Cố có trong tay phiếu giảm giá 50%.
Hắn hào hứng kéo tôi theo, nhất quyết muốn đưa tôi đi ăn đêm.

Tôi thì đối với loại động vật chân đốt như tôm hùm đất có phần khó tiếp nhận, mãi chẳng nuốt nổi miếng nào.

Thẩm Cố cười tôi:
“Trời đất, ăn thôi mà cũng không biết à?”
Hắn vừa bóc con tôm, vừa nhét vào miệng tôi, cười hì hì nói:
“Hứa Mộ Vũ, sau này em rời khỏi anh thì phải làm sao giờ?”
“Thôi thì sau này anh chịu thiệt một chút, miễn cưỡng làm chân bóc tôm cho em nhé.”

Nói xong, thấy tôi ngơ ngác, hắn lại cười hỏi:
“Có ngon không?”

Khi ấy, thật ra tôi cũng chẳng cảm nhận được mùi vị gì.
Nhưng khi nhìn thấy nụ cười của hắn, tôi vẫn ngốc nghếch gật đầu.

Mùa hè năm đó, Thẩm Cố bắt đầu mê tôm hùm đất, cách dăm bữa nửa tháng lại kéo tôi đi ăn một lần.

Tôi hỏi hắn:
“Anh không ngán à?”

Thẩm Cố véo mũi tôi, cười đáp:
“Ăn với em thì sao mà ngán được?”

Tôi như ngộ ra điều gì.
Về sau, mỗi khi tâm trạng hắn không tốt, tôi sẽ mua tôm hùm đất cho hắn.
Khi hắn vui, tôi cũng mua tôm hùm đất cho hắn.
Khi hắn thèm ăn đêm, tôi lại mua tôm hùm đất.

Nhưng tôi quên mất, thời gian cứ thế trôi đi.
Khẩu vị con người vốn chẳng bao giờ mãi mãi không đổi.

Thẩm Cố… đã sớm chán tôm hùm đất rồi.
Hắn quên rằng, từng có khoảng thời gian hắn rất thích ăn nó.
Chỉ còn tôi, cứ cố chấp níu kéo những ký ức cũ kỹ về hắn.

Vụng về xách tôm hùm đất, lặp đi lặp lại xuất hiện bên cạnh hắn.

Đến tận bây giờ, dường như cuối cùng Thẩm Cố cũng hiểu ra rồi.

Sau khi chia tay, giữa cái thời tiết 36 độ, tôi ngồi xe hơn một tiếng, lại ngồi thêm nửa tiếng trong quán nướng ngột ngạt, cuối cùng xách theo mười bốn cân tôm hùm đất, đi bộ tám trăm mét, đứng dưới nhà hắn.

Không phải vì tôi thèm ăn.
Mà vì… tôi muốn gặp hắn.

Lúc đó hắn từng hỏi tôi, rốt cuộc tôi có từng yêu hắn hay không.
Tôi nghĩ, giờ đây hắn chắc đã có được câu trả lời.

Thân hình Thẩm Cố từ từ cuộn lại thành một khối.
Hắn ôm chặt lấy đầu, rồi đột nhiên gào lên một tiếng đầy đau đớn.

“Xin lỗi.”
Giọng Thẩm Cố run đến mức không thể che giấu nổi,
“Anh không biết… Thật sự… Anh hoàn toàn không nhớ ra.”

“Anh luôn nghĩ là… em rất thích ăn tôm hùm đất.”
“Vì lần nào em cũng mua… Sao anh lại ngu ngốc đến mức quên mất chuyện đó chứ! Xin lỗi, xin lỗi…”

Hắn ngẩng đầu lên, khuôn mặt ướt đẫm, không rõ là mồ hôi hay thứ gì khác.

“Anh vẫn luôn nghĩ… em căn bản không hề để tâm đến anh.”

Thẩm Cố ngước mắt nhìn tôi, gương mặt đầy chua xót.
“Khi đó anh chỉ muốn biết… trong lòng em rốt cuộc có anh không.”
“Nên mới cố ý nói mình có bạn gái mới… chỉ để xem em có nổi giận không, có buồn không, có hỏi anh lấy một câu hay không… dù chỉ một câu cũng được.”

“Chỉ là… anh không ngờ…”

Hắn không ngờ hôm ấy tôi lại xách theo mười bốn cân tôm hùm đất tìm hắn.
Hắn quên mất, tôi vụng về, cố chấp, đầu óc cứng nhắc ra sao.

Dù có cắn vỡ răng cũng chỉ biết nuốt xuống, chẳng than nửa lời.
Sau khi biết hắn có bạn gái mới, tôi cũng đã trằn trọc thật lâu, cuối cùng quyết định chúc hắn hạnh phúc.Đọc full tại page Vân hạ tương tư

Thẩm Cố nhắm mắt lại, giọng run đến nghẹn không nói nổi thành lời.

“Để tôi đưa anh đi bệnh viện.”

Chuyện đã qua, nói nhiều cũng vô ích.
Việc quan trọng bây giờ là vết thương của hắn, cần phải xử lý ngay.

Tôi đưa tay đỡ hắn dậy, nhưng Thẩm Cố đột nhiên kích động nắm chặt tay tôi, mắt đỏ hoe, giọng khản đặc:

“Anh không đi! Hứa Mộ Vũ, đừng đuổi anh đi!”
“Anh sai rồi… Anh thật sự biết mình sai rồi!”
“Em tha thứ cho anh được không? Anh không nên cố ý để bạn anh giả gái lừa em, không nên nói ra những lời đó trước mặt mọi người… Anh biết mình sai rồi!”
“Anh chưa từng có ý làm tổn thương em!”
“Anh chỉ là không có cảm giác an toàn… Anh chỉ muốn biết… em có yêu anh không…”

Tiếng Thẩm Cố từ gào thét dần hóa thành tiếng nức nở vỡ vụn.

Đốt ngón tay hắn siết chặt cổ tay tôi trắng bệch vì lực quá mạnh, cả người lảo đảo như thể sắp ngất đi.

Tôi biết tinh thần hắn lúc này đang rất bất ổn, điều nên làm bây giờ là ổn định cảm xúc hắn trước đã.
Nhưng câu “tha thứ” kia, dù đã chực nơi đầu môi, tôi lại không tài nào thốt ra nổi.

Mãi đến khi Thẩm Cố dần bình tĩnh lại.
Tôi mới cúi mắt, khẽ nói:

“Thôi đi.”
“Tôm hùm đất của quán nướng đó… đã đổi vị rồi.”

Giống như tình cảm giữa tôi và Thẩm Cố vậy.
Không còn ngon nữa.

Cố ép bản thân ăn tiếp, cũng chỉ là đắng chát trong miệng.

Thẩm Cố đỏ mắt nhìn tôi chằm chằm.
Nhưng chẳng thể nói nổi câu nào để phản bác.

Hắn từ chối để tôi đưa đi bệnh viện.
Tập tễnh, lảo đảo tự mình đi xuống lầu.

Tôi lặng lẽ đứng nguyên tại chỗ, nhìn hắn rời đi.

10

Về sau, vào ngày sinh nhật tôi, tôi nhận được một đơn giao tận nơi — một hộp lớn đầy ắp thịt tôm hùm đất đã bóc sẵn.
Cả hộp nặng gần hai cân toàn thịt.

Tôm hùm đất vỏ nặng thịt ít.
Để bóc được hai cân thịt như vậy, ít nhất phải bóc hơn mười lăm cân tôm hùm.

Tôi biết người gửi là ai, cũng biết hắn muốn nói gì.

Chỉ là… tôi thật sự không hề thích ăn tôm hùm đất.

Kết cục của hộp tôm ấy…
Cuối cùng cũng chỉ là thùng rác mà thôi.

[Hoàn]