Phó Đình qua gương chiếu hậu nhìn con gái, mỉm cười:
“Được, mình đi xem cá heo biểu diễn.”
Rồi anh quay sang tôi, hạ giọng:
“Tối nay em muốn ăn gì? Anh bảo dì chuẩn bị.”
“Sườn xào chua ngọt!!”
Niệm An hăng hái vung tay, làm đổ cả sữa lên ghế.
Phó Đình nhìn qua gương, chỉ cười sủng ái lắc đầu:
“Được, sườn xào chua ngọt.”
Anh một tay xoay vô lăng, tay kia nắm lấy tay tôi:
“Thêm cá rô hấp mà em thích nhé?”
Tôi gật đầu, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ lùi dần về phía sau.
Ánh nắng xuyên qua ô kính chiếu lên gương mặt nghiêng của Phó Đình, tôn lên đường nét hàm dưới hoàn hảo của anh.
Điện thoại bỗng rung lên, là tin nhắn của Hứa Tiểu Vũ:
“An Tâm, thứ Bảy tuần sau họp lớp cấp ba ở khách sạn Đế Cảnh, cậu đi không?”
Tôi hơi do dự, đưa điện thoại cho Phó Đình xem.
“Muốn đi thì đi.”
Anh khẽ siết tay tôi:
“Anh đi cùng em.”
“Nhưng mà…”
Tôi cắn nhẹ môi dưới:
“Giang Chính Hàn và Thẩm Lê chắc chắn cũng đi.”
Phó Đình khẽ cười:
“Vậy càng nên đi. Để họ thấy, không có họ, em vẫn sống tốt thế nào.”
Niệm An đột nhiên xen vào:
“Bố ơi mẹ ơi, hai người đang nói gì vậy?”
Phó Đình qua gương chiếu hậu nháy mắt với con gái:
“Đang nói mẹ con xinh đẹp cỡ nào.”
“Mẹ là xinh đẹp nhất!”
Niệm An tự hào tuyên bố, khiến chúng tôi cùng bật cười.
9
Kết thúc buổi biểu diễn cá heo, Niệm An ngủ gục ngay trên xe.
Phó Đình cẩn thận bế con bé vào phòng, tôi nhẹ tay giúp con thay đồ ngủ.
“Hôm nay con bé chơi mệt rồi.”
Tôi khẽ nói, đắp chăn cẩn thận cho Niệm An.
Từ phía sau, Phó Đình ôm lấy eo tôi, cằm tựa lên vai:
“Em cũng mệt rồi. Ăn xong ngâm bồn chút nhé? Để anh xả nước cho.”
Tôi gật đầu, chợt nhớ ra điều gì:
“À, tuần sau họp lớp, em nên mặc gì nhỉ?”
Phó Đình nhướn mày:
“Hồi hộp à?”
“Hơi hơi.”
Tôi thành thật thừa nhận:
“Không muốn để bị Thẩm Lê dìm hàng.”
Anh bật cười khẽ, hơi thở ấm nóng phả lên vành tai tôi:
“Em mặc gì cũng đẹp hơn cô ta.”
Anh ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
“Hay mai anh đưa em đi mua sắm nhé? Tủ đồ em đúng là nên bổ sung thêm mấy bộ mới.”
Tôi xoay người ôm lấy anh, dụi mặt vào lồng ngực anh:
“Phó Đình, sao anh tốt thế?”
“Anh chỉ tốt với em.”
Anh cúi hôn lên đỉnh đầu tôi.
Thứ Bảy rất nhanh liền tới.
Tôi đứng trước tủ đồ, băn khoăn giữa ba bộ váy.
“Bộ này thì sao?”
Tôi cầm chiếc váy liền màu xanh rêu lên ướm thử.
Phó Đình tựa vào khung cửa ngắm một hồi, lắc đầu:
“Đẹp đấy, nhưng anh nghĩ có bộ hợp với em hơn.”
Nói rồi, anh lấy từ góc sâu trong tủ ra một chiếc váy đỏ rượu ôm sát người mà tôi gần như chưa từng mặc qua:
“Bộ này.”
Tôi tròn mắt:
“Cái này… có hơi…”
“Quá đẹp.”
Anh ngắt lời tôi, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm:
“Em mặc bộ này rất hợp.”
Tôi xoay người, vòng tay ôm cổ anh, ghé sát tai khẽ hỏi:
“Mặc thế này ra ngoài, anh không ghen sao?”
Anh khẽ gật đầu:
“Có chút.”
Tôi không nhịn được bật cười:
“Vậy mà còn để em mặc?”
“Con gái ai chẳng thích ăn diện thật xinh đẹp.”
Ánh mắt anh nghiêm túc:
“Em mặc bộ này rất đẹp, đương nhiên phải diện ra khoe.”
“Phó Đình, em thật sự rất yêu anh!”
Tôi nhón chân hôn nhẹ lên môi anh.
Thay xong váy, Phó Đình bất ngờ lấy từ túi áo ra một chiếc hộp nhung.
“Anh mua ở buổi đấu giá, cảm thấy rất hợp với em.”
Anh mở hộp, chiếc nhẫn kim cương lấp lánh dưới ánh đèn sáng rực rỡ.
“Wow, đẹp quá! Cảm ơn anh.”
Tôi đưa tay định nhận lấy, anh lại quỳ một gối xuống, nắm lấy tay tôi:
“Cô Tạ An Tâm, em có nguyện ý gả cho anh thêm một lần nữa không?”
Tôi bật cười:
“Anh Phó à, con gái chúng ta ba tuổi rồi đấy.”
“Thì đã sao chứ?”
Anh nghiêm túc đeo nhẫn vào ngón áp út cho tôi:
“Mỗi ngày, anh đều sẽ lại yêu em thêm lần nữa.”
Niệm An đột nhiên chạy vào, nhìn thấy cảnh tượng ấy thì phấn khích vỗ tay:
“Bố lại cầu hôn mẹ rồi!”
Tôi nhìn Phó Đình, trong mắt ngập tràn hạnh phúc.
Tôi và Phó Đình vốn quen nhau qua một buổi xem mắt, hai bên đều coi như hợp mắt.
Để đối phó với gia đình, chúng tôi nhanh chóng đi đăng ký kết hôn.
Tôi từng nghĩ cả đời sẽ giống như bố mẹ mình, sống với nhau kiểu khách sáo, giữ lễ nghi.
Không ngờ sau khi kết hôn, Phó Đình lại cưng chiều tôi hết mực.
Dù công việc bận đến mấy, anh cũng luôn tranh thủ về nhà ăn cơm.
Dù ra ngoài xã giao, anh cũng giữ khoảng cách đúng mực với phụ nữ.
Người trong công ty đều nói anh chính là kiểu đàn ông “ba tốt” chuẩn mực.
Còn tôi, trong những tháng ngày sống bên anh, đã hoàn toàn chìm đắm trong sự dịu dàng của Phó Đình.
Cuối cùng, tôi và anh có với nhau bé Niệm An.
Cái tên Niệm An cũng là Phó Đình đặt cho.
Anh nói, “Niệm An” vừa có nghĩa bình an, vừa có nghĩa nhớ mãi An Tâm.
Nhiều lúc tôi thầm may mắn vì năm đó mình đã chịu đi buổi xem mắt ấy, nếu không chắc đã bỏ lỡ một người tốt như Phó Đình.
10
Trước cửa khách sạn Đế Cảnh, tôi hít sâu một hơi.
Phó Đình cúi xuống, thì thầm bên tai tôi, hơi thở ấm áp lướt nhẹ qua vành tai:
“Bây giờ em là Phó phu nhân rồi. Nếu có ai nói gì khó nghe, em cứ mạnh mẽ đáp trả. Có anh ở đây.”
Giọng anh trầm thấp, kiên định, như một liều thuốc tăng lực chạy thẳng vào mạch máu tôi.
Tôi ngẩng cao đầu, khoác tay anh:
“Đi thôi.”
Khoảnh khắc đẩy cửa phòng bao ra, tiếng nói cười ồn ào lập tức im bặt.
“An Tâm!”
Hứa Tiểu Vũ là người đầu tiên bước tới đón:
“An Tâm, cậu thật sự tới rồi!”
Ánh mắt cô ấy dừng lại trên người Phó Đình phía sau tôi, mắt tròn xoe kinh ngạc:
“Vị này là…?”
“Chồng tôi, Phó Đình.”
Tôi mỉm cười giới thiệu, đầu ngón tay nhẹ nhàng đặt lên cánh tay anh.
Trong phòng vang lên từng tiếng hít khí lạnh.
Mấy người bạn học làm trong ngành tài chính thậm chí đã đứng bật dậy:
“Phó… Phó tổng?”
Phó Đình lễ phép gật đầu chào, tay đặt tự nhiên lên eo tôi, chiếc nhẫn cưới lấp lánh dưới ánh đèn.
“Không thể nào!”
Giọng Thẩm Lê sắc bén vang lên từ một góc phòng.
Cô ta mang đôi giày cao gót mười phân, bước nhanh về phía chúng tôi, Giang Chính Hàn theo sát phía sau.
Hôm nay Thẩm Lê ăn vận toàn hàng hiệu, so với buổi họp lớp còn thêm phần lòe loẹt, nhưng ánh mắt lo lắng trong cô ta lại không cách nào che giấu nổi.
Cô ta liếc từ đầu đến chân Phó Đình, cười lạnh:
“Tạ An Tâm, nếu muốn thuê diễn viên thì cũng tìm người chuyên nghiệp chút đi chứ! Vị Phó tổng này, xin hỏi anh đang đảm nhiệm chức vụ gì ở Phó thị tập đoàn?”
Trong phòng bỗng chốc yên tĩnh như tờ.
Phó Đình khẽ nhướng mày, vừa định mở miệng thì Vương Lỗi – người làm trong ngành đầu tư – bỗng đứng bật dậy, giọng cũng biến đổi hẳn:
“Thẩm Lê, cô điên rồi à? Đây là tổng giám đốc Phó Đình của Phó thị tập đoàn đấy! Tháng trước vừa lên trang bìa tạp chí Tài chính!”
Sắc mặt Thẩm Lê lập tức tái nhợt.
Giang Chính Hàn nhìn tôi đầy khó tin:
“An Tâm, cậu… cậu thật sự kết hôn với Phó Đình sao?”
Tôi còn chưa kịp trả lời, Phó Đình đã ôm eo tôi, dắt tôi đi thẳng tới bàn chính:
“Xin lỗi, vợ tôi đi giày cao gót, đứng lâu mỏi chân, cần ngồi nghỉ một chút.”
Câu đó vừa dứt, đám bạn học lập tức vội vàng nịnh bợ nhường chỗ.
Giang Chính Hàn và Thẩm Lê bị chen lấn ra tận ngoài rìa.
11
Trong bữa ăn, Thẩm Lê cố tình nâng cao giọng:
“Chính Hàn, tháng sau mình đi Maldives nghỉ dưỡng nhé? Du thuyền anh hứa mua cho em cũng nên thực hiện rồi.”
Giang Chính Hàn hờ hững đáp lời, ánh mắt lại không ngừng lén nhìn về phía tôi.
Phó Đình đang cùng Vương Lỗi bàn chuyện thị trường chứng khoán, thuật ngữ chuyên ngành nói ra như mây trôi nước chảy, khiến mấy người xung quanh gật đầu lia lịa.
Tôi nhận ra cả Giang Chính Hàn cũng đang căng tai nghe ngóng.
“Cho nên tôi cho rằng, nửa cuối năm nay cổ phiếu công nghệ sẽ có biến động lớn.”
Phó Đình điềm nhiên kết luận.
“Phó tổng cao kiến!”
Vương Lỗi kích động vỗ bàn:
“Báo cáo phân tích mới nhất bên tôi cũng đưa ra kết luận y hệt!”
Thẩm Lê bất ngờ chen ngang:
“Nhà Chính Hàn dạo này cũng đang đầu tư một dự án công nghệ, đúng không anh yêu?”
Giang Chính Hàn cười gượng:
“Chỉ là quy mô nhỏ, sao sánh nổi Phó thị.”
Phó Đình liếc cậu ta một cái, thuận miệng hỏi:
“Giang thị đầu tư mảng AI y tế à?”
Giang Chính Hàn ngẩn ra:
“Sao anh biết?”
“Tuần trước tôi vừa dự họp đánh giá dự án.”
Phó Đình thản nhiên nói:
“Ý tưởng không tệ, nhưng công nghệ còn cần thời gian để hiện thực hóa.”