5

Buổi họp lớp chính thức bắt đầu, MC nhiệt tình giới thiệu thành tích của từng cựu học sinh.
Khi nhắc đến Giang Chính Hàn và Thẩm Lê, cả hội trường vỗ tay vang dội — họ nay đã trở thành cặp vợ chồng khởi nghiệp nổi tiếng.

Tôi không vỗ tay, chỉ lặng lẽ nhấp ly champagne.

“Tiếp theo xin mời anh Giang Chính Hàn chia sẻ kinh nghiệm thành công!”
MC vừa dứt lời, ánh mắt Giang Chính Hàn bỗng vượt qua đám đông, thẳng tắp chạm vào tôi.

Tôi không né tránh, thản nhiên nhìn lại cậu ấy.
Tôi nâng ly rượu, mỉm cười không tiếng nói: “Chúc mừng.”

Giang Chính Hàn thoáng sững người, mãi đến khi Thẩm Lê bên cạnh khẽ đẩy cậu ấy, cậu ấy mới sực tỉnh, bước lên bục phát biểu.

Phần chia sẻ kết thúc, mọi người bắt đầu tự do giao lưu.
Tôi thầm mong họ có thể lờ đi góc khuất này của tôi, nhưng hiển nhiên số phận không cho phép.

“An Tâm, cậu tới thật là tốt quá.”
Giọng Thẩm Lê vang lên ngay trên đỉnh đầu tôi.

Tôi ngẩng đầu, đối diện với khuôn mặt được trang điểm kỹ càng của cô ta, cùng nụ cười có phần gượng gạo của Giang Chính Hàn.

“Đã lâu không gặp.”
Tôi nâng ly rượu, giọng thản nhiên như đang chào hỏi người xa lạ.

Ánh mắt Thẩm Lê dừng lại trên bàn tay trái của tôi —
Ngón áp út trống trơn.
Trong đáy mắt cô ta vụt qua tia đắc ý, khóe môi càng cong lên sâu hơn.

“Bao năm không gặp, cậu vẫn khỏe chứ?”
Giang Chính Hàn mở lời, giọng có chút khô khốc.

“Tôi rất tốt, cảm ơn cậu quan tâm.”

Thẩm Lê đột nhiên thân mật khoác tay Giang Chính Hàn:
“Chính Hàn luôn lo lắng cho cậu lắm, nói cậu quá mạnh mẽ, bao năm nay vẫn chưa tìm được người bên cạnh.”

Cô ta làm bộ ân cần nháy mắt:
“Thật ra với điều kiện của cậu, tìm một người bình thường kết hôn sống qua ngày đâu có khó, sao vẫn chưa chịu lập gia đình vậy?”

Nhìn cô ta diễn kịch, tôi bỗng thấy buồn cười.
Mười năm trước, chính bằng vẻ ngoài yếu đuối đáng thương như thế, cô ta từng chút từng chút cạy đi Giang Chính Hàn từ tay tôi.

“Chẳng lẽ… cậu vẫn đang đợi tôi sao?”
Giang Chính Hàn vừa thốt ra câu đó, xung quanh lập tức yên tĩnh hẳn đi vài phần.
Không ít bạn cũ đưa ánh mắt nhìn về phía này, có người bắt đầu xì xào bàn tán.

Tôi bị câu hỏi nực cười ấy chọc cười, cúi đầu nhìn ngón áp út trống trơn, rồi lại ngẩng lên đối diện ánh mắt phức tạp của cậu ấy.

Có bao giờ cậu nghĩ, tôi không đeo nhẫn cưới… chỉ vì sợ làm trầy xước cô con gái ba tuổi của mình.

“Giang Chính Hàn.”
Tôi đặt ly rượu xuống, nhìn thẳng vào mắt cậu ấy:
“Không cần phải mặt dày như vậy ——”

6

“Mẹ ơi!”
Một giọng nói non nớt bỗng cắt ngang lời tôi.
Cả hội trường lập tức im phăng phắc.

Tôi quay đầu, liền thấy một cô bé đáng yêu, trắng trẻo như búp bê đang chạy về phía tôi.

“Niệm An?”
Tôi đứng dậy, đón lấy cô bé vừa nhào vào lòng mình:
“Không phải con đang chơi với các bạn nhỏ khác sao?”

“Con nhớ mẹ mà.”
Bé Phó Niệm An ba tuổi phụng phịu bĩu môi, dúi mặt vào hõm cổ tôi.

Khắp hội trường lặng ngắt như tờ.
Tôi cảm nhận được ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn lên mình, đặc biệt là Giang Chính Hàn và Thẩm Lê.Đọc full tại page Vân hạ tương tư
Người trước thì mặt trắng bệch, kẻ sau trông như vừa gặp phải ma.

“Đây là con gái cậu?” Giọng Giang Chính Hàn run rẩy.

“Đúng vậy, con gái tôi, Phó Niệm An.”
Tôi nhẹ nhàng vỗ lưng con bé, bình thản đáp lời.

Niệm An ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt to tròn tò mò hỏi:
“Mẹ ơi, mấy cô chú này là ai vậy?”

“Là bạn học cũ của mẹ.”
Tôi dịu dàng giải thích, rồi quay sang nhìn hai người kia đang hóa đá.

“Xin lỗi nhé, con bé nhớ mẹ quá.”

“Cậu kết hôn rồi?”
Giang Chính Hàn nhíu chặt mày:
“Tại sao tôi chưa từng nghe nói cậu tổ chức hôn lễ?”

Thẩm Lê làm ra vẻ khó xử nhìn tôi:
“An Tâm à, cậu không thể vì nhìn thấy tôi và Chính Hàn bên nhau mà cố tình thuê người tới đóng kịch lừa bọn tôi đâu đấy.”

Tôi bị câu đó của Thẩm Lê chọc cười, lấy điện thoại từ trong túi ra, mở ngay bản tin kinh tế được đẩy lên sáng nay.
Trên màn hình là Phó Đình trong buổi phỏng vấn, âu phục chỉnh tề, ánh mắt thâm trầm.

“Chồng tôi, Phó Đình.”
Tôi đưa màn hình cho bọn họ xem:
“Còn về nhẫn cưới, vì sợ làm xước mặt con gái nên tôi không đeo.”

Giang Chính Hàn nhìn chằm chằm vào màn hình, sắc mặt như bị ai vả thẳng vào giữa mặt:
“Chủ tịch Phó Đình của tập đoàn Phó thị?”

Thẩm Lê thì chẳng buồn nhìn màn hình, cười ré lên đầy mỉa mai:
“Tạ An Tâm, cậu dựng chuyện cũng nên hợp lý chút đi! Ai mà chẳng biết Phó Đình nổi tiếng là kim cương độc thân của giới thương trường, cậu——”

“Mẹ ơi, con muốn về nhà.”
Niệm An trong lòng tôi cựa quậy, bàn tay nhỏ dụi dụi mắt:
“Bố nói hôm nay sẽ đưa con đi thủy cung.”

Tôi hôn nhẹ lên trán con:
“Được, giờ chúng ta đi tìm bố.”

Tôi xoay người định rời đi thì Giang Chính Hàn đột ngột nắm chặt cổ tay tôi:
“An Tâm, đừng làm loạn nữa. Tôi biết cậu vẫn để bụng chuyện năm đó tôi rời bỏ cậu, cậu không cần diễn trò này đâu.”

Tôi lập tức hất mạnh tay cậu ta ra, lực đủ để khiến cậu ta lảo đảo lui về sau một bước.

7

“Giang Chính Hàn!”
Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ta, giọng rất nhẹ nhưng đủ để những người xung quanh nghe thấy rõ ràng:
“Hiện tại tôi có chồng, có con gái, sống rất hạnh phúc. Vì sao tôi phải để tâm đến chuyện đã qua lâu đến thế?”

Thẩm Lê bỗng chen vào giữa hai chúng tôi, đôi mắt dưới hàng mi giả ánh lên vẻ ác ý:
“Tạ An Tâm, chẳng lẽ cậu tìm một người đàn ông giống Phó Đình để làm thế thân? Hay là…”
Cô ta cúi thấp giọng:
“Cậu làm người thứ ba cho người ta, không có danh phận? Thế nên mới chẳng có hôn lễ?”

Tôi bị câu nói đó chọc cười:
“Chẳng lẽ tôi kết hôn còn phải đặc biệt báo cho bạn trai cũ và người từng cướp bạn trai tôi thời cấp ba biết chắc?”

Đã thế Giang Chính Hàn và Thẩm Lê cố tình khiêu khích, tôi cũng chẳng cần khách khí làm gì.
Dù sao chuyện giữa ba chúng tôi năm đó cũng từng ầm ĩ cả trường.

Quả nhiên, nụ cười nơi khóe môi Thẩm Lê lập tức cứng đờ.
Sắc mặt Giang Chính Hàn cũng trở nên rất khó coi.

Đúng lúc đó, điện thoại tôi đổ chuông.
Trên màn hình là hai chữ “Chồng yêu” đang nhấp nháy.

Tôi ấn nút nghe, giọng nói trầm ấm của Phó Đình vang lên rõ ràng qua loa ngoài:
“Xong chưa? Anh đang đợi em và Niệm An trước cổng trường.”

“Ra ngay đây.”

Tôi dứt khoát cúp máy, liếc Giang Chính Hàn lần cuối:
“Chồng tôi tới đón rồi, cậu đang chắn đường tôi đấy.”

Khi đi ngang qua hai người, Niệm An liền đưa tay đẩy nhẹ Giang Chính Hàn và Thẩm Lê một cái.
Giang Chính Hàn còn đỡ được, nhưng Thẩm Lê đang đi giày cao gót, loạng choạng suýt ngã.

“Hừ! Đáng đời mấy người bắt nạt mẹ tôi!”

Lúc tôi dắt con gái rời khỏi hội trường, còn nghe rõ tiếng Thẩm Lê cố tình nâng cao giọng sau lưng:
“Chính Hàn, đừng quan tâm cô ta nữa. Có những người trời sinh đã không muốn nhìn người khác hạnh phúc.”

8

“Mẹ ơi, mẹ không sao chứ?”
Bàn tay nhỏ xíu của Niệm An nhẹ nhàng chạm lên mặt tôi, như đang an ủi.
Đến lúc này tôi mới nhận ra, mình đã đi tới tận cổng trường, ánh nắng chói chang khiến mắt cay xè.

“Không sao đâu, bảo bối. Mẹ con lợi hại thế cơ mà, bọn họ làm gì được mẹ chứ.”
Tôi cọ nhẹ vào bàn tay con bé, bước nhanh về phía chiếc xe màu đen đang đậu bên đường.

Cửa kính từ từ hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt nam tính, đường nét rõ ràng. Người đàn ông quay đầu lại, đôi mắt sâu thẳm khi nhìn thấy mẹ con tôi liền dịu dàng hẳn.

“Đợi lâu chưa?”
Tôi mở cửa xe, bế Niệm An đặt lên ghế trẻ em.

Phó Đình đưa tay giúp tôi vuốt lại mái tóc bị gió thổi rối:
“Anh vừa tới.”

“Bố ơi, có người bắt nạt mẹ.”
Niệm An chu môi, mách lẻo với Phó Đình.

Phó Đình đưa cho con bé một hộp sữa, dịu dàng nói:
“Bố biết rồi, bố sẽ giúp mẹ con trả thù.”
Anh liếc nhìn cổng trường:
“Gặp họ rồi à?”

“Ừ.”
Tôi thắt dây an toàn, nghiêng đầu nhìn anh:
“Yên tâm, không sao đâu.”

Nghe vậy, Phó Đình khẽ siết tay tôi:
“Ừ, vé thủy cung đặt xong rồi, Niệm An mong chờ mãi rồi đấy.”

“Bố ơi! Con muốn xem cá heo!”
Niệm An ngồi ghế sau hào hứng đạp chân nho nhỏ.