Tôi và thanh mai trúc mã từng hẹn ước cùng nhau thi đỗ Thanh Hoa hoặc Bắc Đại.
Nhưng năm lớp 12 ấy, cậu ấy lại đem lòng yêu một nữ sinh nghèo trong lớp.
“Cắt đứt đi, tôi muốn cùng Thẩm Lê ra nước ngoài. Cô ấy cần tôi hơn cậu.”
Nhìn ánh mắt kiên định của cậu ấy, tôi nuốt hết những đắng cay vào lòng.
Mười năm sau, trong buổi họp lớp, tôi và thanh mai trúc mã gặp lại.
Cậu ấy mặc âu phục chỉnh tề, còn cô gái nghèo năm xưa nay khoác lên mình trang sức lộng lẫy, chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên ngón áp út chói cả mắt người.
Cậu ấy nhìn ngón tay áp út trống trơn của tôi, vẻ mặt kinh ngạc.
“Chẳng lẽ… cậu vẫn còn đang đợi tôi sao?”
Tôi bật cười.
Có bao giờ cậu nghĩ, tôi không đeo nhẫn cưới… chỉ vì sợ làm trầy xước cô con gái ba tuổi của mình?
1
“Xin hỏi cô Tạ, mời theo tôi.”
Nhân viên tiếp đón đối chiếu danh sách, dẫn tôi về một chiếc bàn tròn nhỏ nằm khuất góc trong buổi họp lớp.
Vị trí hẻo lánh, gần như không nhìn rõ sân khấu chính, nhưng lại vừa ý tôi.
Tôi khẽ nhấp một ngụm champagne do phục vụ đưa tới, ánh mắt vô thức lướt qua khắp hội trường.
Buổi họp lớp kỷ niệm mười năm được tổ chức cực kỳ xa hoa, hầu như mời đủ toàn bộ bạn cùng khối năm ấy.
Ánh mắt tôi cuối cùng dừng lại nơi lối vào.
Giang Chính Hàn mặc âu phục đen cắt may vừa người, tay ôm lấy Thẩm Lê – người khoác váy dạ hội đính kim tuyến lấp lánh, cùng nhau đón tiếp khách.
Thẩm Lê đã thay đổi.
Cô gái năm xưa hay cúi đầu, mặc đồng phục bạc màu vì giặt quá nhiều, giờ đây toàn thân đều là trang sức lấp lánh, chiếc nhẫn kim cương to tướng trên ngón áp út sáng rực dưới ánh đèn.
Cô ấy tươi cười rạng rỡ nhận lời chúc tụng từ bạn cũ, thỉnh thoảng còn trao đổi ánh mắt ngọt ngào với Giang Chính Hàn.
“An Tâm? Thật sự là cậu à!”
Tôi quay đầu lại, thấy gương mặt kinh ngạc của Hứa Tiểu Vũ, bạn cấp 3.
“Tớ còn tưởng cậu sẽ không tới cơ đấy.”
Cô ấy hạ giọng, ánh mắt đảo qua lại giữa tôi và đôi tình nhân ấy.
“Trường mời, không đến thì bất lịch sự.”
Tôi đáp thản nhiên, lại khẽ nhấp thêm một ngụm champagne.
Hứa Tiểu Vũ như có điều muốn nói, cuối cùng ghé sát tai tôi thì thầm:
“Thẩm Lê từ nãy tới giờ cứ nhìn quanh tìm vị trí của cậu đấy, hình như rất để tâm chuyện cậu có tới hay không.”
Tôi khẽ cười, không đáp.
Đương nhiên cô ta phải để tâm rồi, vì mối tình cô ta đang có… vốn là cướp từ tay tôi.
2
Tôi và Giang Chính Hàn lớn lên cùng nhau.
Năm lớp 11, tôi và cậu ấy lén người lớn yêu đương vụng trộm, còn hẹn hò rằng cùng nhau thi đỗ Thanh Hoa hoặc Bắc Đại.
Giang Chính Hàn đối xử với tôi rất tốt, chuyện gì cũng nghĩ cho tôi, bảo vệ tôi.
Tôi từng nghĩ chúng tôi sẽ mãi mãi hạnh phúc như vậy, thậm chí còn mơ tưởng sau khi tốt nghiệp đại học sẽ gả cho cậu ấy.
Cho đến học kỳ đầu năm lớp 12, lớp tôi chuyển đến một nữ sinh nghèo, tất cả bắt đầu thay đổi.
Ánh mắt Giang Chính Hàn không còn chỉ có mình tôi, mà là nữ sinh tự lập kiên cường ấy – Thẩm Lê.
3
Mùa đông năm lớp 12, lần đầu tiên cái tên một cô gái khác xuất hiện trong miệng Giang Chính Hàn.
“An Tâm, tớ thấy Thẩm Lê thật sự rất đáng thương.”
Trên đường tan học, cậu ấy vừa đi vừa đá hòn sỏi: “Bố cô ấy nghiện rượu, mẹ thì bỏ đi, chỉ nhờ bà nội nhặt ve chai nuôi ăn học.”
Lúc đó tôi đang chuẩn bị thi xét tuyển thẳng vào Thanh Hoa, không ngẩng đầu, chỉ “ừ” một tiếng qua loa.
“Hôm nay tớ thấy cô ấy trốn vào nhà vệ sinh ăn cơm trưa… chỉ có mỗi cái bánh bao khô, nhìn thảm lắm.”
Giang Chính Hàn nói tiếp.
“Rồi sao?”
Tôi rốt cuộc cũng ngẩng đầu khỏi quyển đề luyện tập, “Cậu muốn giúp cô ấy à?”
Cậu ấy gãi đầu, cười có chút ngại ngùng:
“Tớ mời cô ấy ăn một tô mì bò, cô ấy khóc dữ lắm.”
“Nhìn ngốc nghếch thật, cậu nói xem, ai lại vì một bát mì mà khóc thảm đến thế chứ.”
Khi đó, tôi không nhận ra, lúc cậu ấy nói câu này, giọng nói lại dịu dàng đến nhường nào.
Tuổi trẻ khi ấy, tôi lại có một sự tự tin mơ hồ.
Tôi không hề nghĩ Giang Chính Hàn sẽ có ý gì khác với Thẩm Lê.
Dù có, thì cũng chỉ là thương hại mà thôi.
Cho đến một tháng sau, tôi tình cờ bắt gặp Giang Chính Hàn và Thẩm Lê cùng che chung một chiếc ô trước cổng thư viện.
Trong màn mưa dày, thân hình nhỏ bé của Thẩm Lê gần như nép hẳn vào lòng cậu ấy, còn Giang Chính Hàn – người lẽ ra giờ này đang ôn tập cùng tôi – trong tay lại cầm vở bài tập của Thẩm Lê.
“Chính Hàn?”
Tôi đứng trên bậc thềm gọi cậu ấy.
Cậu ấy rõ ràng khựng lại một giây, sau đó làm bộ thản nhiên quay đầu:
“An Tâm, Thẩm Lê không mang ô, tớ tiện đưa cô ấy một đoạn.”
Từ sau vai cậu ấy, Thẩm Lê rụt rè ló nửa khuôn mặt ra, khẽ nói:
“Bạn Tạ, xin lỗi nhé, làm lỡ giờ học nhóm của cậu và bạn Giang rồi.”
Từ ngày hôm đó, Giang Chính Hàn càng lúc càng hay nhắc tới Thẩm Lê.
Cô ấy đáng thương ra sao, chăm chỉ thế nào, cần giúp đỡ đến nhường nào.
Tôi lúc ấy mới bắt đầu nhận thấy có gì đó không ổn.
Tôi thăm dò hỏi thử:
“Chính Hàn, hình như cậu rất quan tâm Thẩm Lê nhỉ?”
Nghe tôi nói vậy, Giang Chính Hàn bật cười.
Cậu ấy xoa đầu tôi, cười híp mắt trêu ghẹo: “An Tâm, cậu không phải đang ghen đấy chứ?”
“Ừ.”
Đúng là tôi có chút ghen thật, tôi cũng không phủ nhận.
Dù sao đi nữa, chẳng cô gái nào lại thích bạn trai suốt ngày nhắc đến tên người con gái khác cả.
Thấy tôi gật đầu, Giang Chính Hàn lại càng cười vui vẻ hơn.
Cậu ấy véo má tôi, cười hống hách: “Yên tâm đi, đời này Giang Chính Hàn chỉ thích mỗi Tạ An Tâm thôi! Những cô gái khác, bản thiếu gia còn chẳng thèm để mắt.”
“Còn Thẩm Lê, tớ đối với cô ấy chẳng qua chỉ là chút thương hại, nếu cậu không thích, tớ sẽ tránh xa cô ấy!”
4
Từ sau hôm đó, đúng là Giang Chính Hàn bắt đầu có ý né tránh Thẩm Lê.
Thẩm Lê cũng chủ động tìm cậu ấy vài lần, nhưng đều bị cậu ấy lấy cớ qua loa cho qua.
Đôi khi tôi còn thấy áy náy, cảm giác như mình làm hơi quá.
Những lúc ấy, Giang Chính Hàn sẽ xoa đầu tôi, nói:
“Con gái khác buồn hay không liên quan gì đến tớ, cậu vui vẻ mới là quan trọng nhất.”
Cho đến một lần, Thẩm Lê không tới lớp.
Là hàng xóm cô ấy chạy tới tìm giáo viên chủ nhiệm, nói rằng Thẩm Lê bị bố nhốt trong nhà đánh đập.
Giang Chính Hàn nghe xong, sắc mặt tối sầm, lập tức lao thẳng ra khỏi lớp.
Cả lớp đổ dồn ánh mắt về phía tôi.
Tôi đứng ngây ra đó, đầu óc rối bời.
Tôi không biết cậu ấy hành động vì chính nghĩa hay vì… một thứ tình cảm nào khác.
Dù sao thì, từ ngày hôm đó, Giang Chính Hàn thường xuyên chạy qua chạy lại giữa trường học và bệnh viện.Đọc full tại page Vân hạ tương tư
Khoảng thời gian đó, số lần cậu ấy nói chuyện với tôi ít đến đáng thương.
Trong lòng tôi mơ hồ dấy lên một nỗi sợ hãi.
Quả nhiên, sắp tới kỳ thi đại học, cậu ấy hẹn tôi ra sân thể dục sau trường.
“An Tâm, chúng ta chia tay đi.”
Trong ánh mắt cậu ấy nhìn tôi, đã chẳng còn chút dịu dàng nào của ngày trước.
“Tớ muốn đưa Thẩm Lê ra nước ngoài cùng, cô ấy cần tớ hơn cậu.”
Tôi đứng lặng tại chỗ, cảm giác máu trong người như đông cứng lại:
“Vậy còn tôi thì sao? Tôi là gì? Chẳng phải chúng ta đã hứa cùng nhau thi vào Thanh Hoa hoặc Bắc Đại sao?”
“Xin lỗi.”
Cậu ấy xoay người muốn rời đi, rồi lại quay đầu nói thêm một câu:
“Thẩm Lê nói cậu ưu tú như vậy, không có tôi cũng sẽ sống rất tốt. Nhưng cô ấy thì không thể.”
Sau này tôi mới biết, thật ra Giang Chính Hàn lo sợ bố Thẩm Lê lại tìm tới cô ấy gây chuyện nên mới đề nghị đưa cô ấy ra nước ngoài.
Nhưng làm sao cha mẹ Giang có thể chấp nhận con trai mình qua lại với một cô gái nghèo khó, họ kiên quyết phản đối, thậm chí còn lấy chuyện cắt đứt toàn bộ tài chính ra uy hiếp.
Cuối cùng chính Thẩm Lê đã đề nghị cùng nhau bỏ trốn ra nước ngoài.
Thế là Giang Chính Hàn đem toàn bộ tiền lì xì tiết kiệm từ nhỏ dẫn Thẩm Lê xuất ngoại.
Từ lần chia tay trên sân thể dục năm lớp 12 ấy, tôi chưa từng gặp lại Giang Chính Hàn.
Cho đến buổi họp lớp lần này.