Mọi người trong phòng đều im lặng.
Dự án của Giang Chính Hàn lại phải qua tay Phó Đình thẩm định?
Khoảng cách giữa hai người, không cần nói cũng quá rõ ràng.
Sắc mặt Thẩm Lê vô cùng khó coi.
Cô ta bỗng quay sang tôi:
“An Tâm, hai người kết hôn từ khi nào vậy? Sao không báo cho bạn học cũ biết một tiếng?”
“Ba năm trước.”
Tôi bình thản trả lời, đầu ngón tay khẽ lướt qua miệng ly rượu:
“Chỉ mời người thân và bạn bè thân thiết.”
“Ồ~”
Cô ta kéo dài giọng, ánh mắt cứ đảo qua đảo lại giữa tôi và Phó Đình:
“Thế Niệm An bao nhiêu tuổi rồi?”
Tôi lập tức hiểu ý cô ta muốn gì, khẽ cười lạnh:
“Ba tuổi. Chúng tôi đăng ký kết hôn trước rồi mới tổ chức hôn lễ, có vấn đề gì không?”
Thẩm Lê nghẹn họng, không cam tâm lại hỏi tiếp:
“Vậy hai người quen nhau kiểu gì? Người như Phó tổng chắc khó tiếp cận lắm nhỉ?”
Phó Đình bỗng chủ động tiếp lời, ánh mắt dịu dàng nhìn tôi:
“Là tôi vừa gặp đã yêu, chủ động theo đuổi.”
Bạn học xung quanh lập tức ồ lên trêu chọc, ánh mắt đầy hâm mộ.
Tôi lén giơ ngón cái với Phó Đình — anh đúng là cho tôi nở mày nở mặt!
Sắc mặt Giang Chính Hàn lại càng thêm khó coi.
“Nói mới nhớ…”
Phó Đình bất ngờ quay sang Giang Chính Hàn, giọng tuy nhẹ nhàng nhưng lại mang theo khí thế không thể khinh thường:
“Nghe nói dạo này Giang thị đang gặp khó khăn về vốn xoay vòng? Nếu cần giúp đỡ, có thể tìm tôi.”
Giang Chính Hàn giật mình ngẩng đầu:
“Sao anh biết——”
“Trong giới này, chẳng có bí mật nào cả.”
Phó Đình mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lại chẳng chạm tới đáy mắt:
“Nhất là khi liên quan đến bạn cũ của vợ tôi.”
Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên ngột ngạt.
Ai nấy đều nghe ra rõ ràng ý cảnh cáo trong lời anh.
12
Sau buổi họp lớp, Phó Đình đi lấy xe, tôi đứng đợi ở cửa khách sạn.
Gió đêm hơi se lạnh, tôi siết chặt chiếc khăn choàng trên vai.
“An Tâm.”
Giọng Giang Chính Hàn vang lên từ phía sau.
Tôi quay lại, thấy cậu ta đứng cách đó không xa, áo vest khoác trên tay, cà vạt cũng đã nới lỏng.
“Có chuyện gì?”
Tôi hỏi, giọng lạnh nhạt.
Cậu ta tiến lại gần vài bước, trên người thoang thoảng mùi rượu:
“Cậu… sống hạnh phúc chứ?”
Tôi không nhịn được bật cười:
“Chẳng phải cậu vừa tận mắt thấy sao?”
“Phó Đình anh ta…”
Giang Chính Hàn do dự:
“Anh ta đối xử tốt với cậu chứ?”
“Tốt hơn cậu gấp vạn lần.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ta:
“Sao vậy, Giang Chính Hàn, chẳng lẽ cậu sống không hạnh phúc?”
Cậu ta cười khổ:
“Thẩm Lê bây giờ, không còn giống hồi cấp ba nữa rồi.”
Tôi vừa định đáp, bỗng một giọng nữ chói tai xen ngang:
“Chính Hàn! Anh đang làm gì vậy?”
Thẩm Lê bước nhanh tới, đôi giày cao gót nện lộp cộp trên nền đá, cánh tay quấn chặt lấy Giang Chính Hàn, móng tay gần như cắm sâu vào da thịt cậu ta.
“Xe tới rồi, đi thôi.”
Cô ta quay sang tôi, ánh mắt lộ rõ sự độc ác, cay nghiệt:
“Tạ An Tâm, đừng tưởng cưới được người có tiền có quyền là ghê gớm lắm. Ai biết cô làm cách gì để dụ dỗ được Phó Đình?”
“Thẩm Lê!”
Giang Chính Hàn quát khẽ, giọng đầy giận dữ.
“Sao? Tôi nói sai à?”
Thẩm Lê the thé:
“Rõ ràng cô ta——”
“An Tâm là vợ tôi.”
Giọng Phó Đình vang lên từ trong bóng tối.
Không biết từ khi nào anh đã đứng sau lưng tôi, cánh tay tự nhiên ôm lấy eo tôi:
“Sao thế, Giang phu nhân có ý kiến gì với vợ tôi sao?”
Thẩm Lê há miệng, nhưng cuối cùng không nói thêm được lời nào.
Phó Đình cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng:
“Xe tới rồi, mình về nhà thôi.”
Ngồi vào xe, cuối cùng tôi cũng nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Phó Đình đưa tay vuốt phẳng vết nhăn giữa chân mày tôi:
“Mệt rồi à?”
“Ừ.”
Tôi tựa vào vai anh, nhẹ giọng nói:
“Cảm ơn anh hôm nay đã đi cùng em.”
Anh bật cười khẽ:
“Chuyện nên làm thôi.”
Anh dừng một chút rồi hỏi:
“Giang Chính Hàn đã nói gì với em?”
Tôi thành thật trả lời:
“Cậu ta nói Thẩm Lê bây giờ không còn giống thời cấp ba nữa.”
Ánh mắt Phó Đình thoáng trầm xuống:
“Cậu ta không xứng với em.”
Tôi ngẩng đầu, khẽ hôn lên cằm anh:
“Em biết. Vì thế em đã chọn anh.”
“Nhưng mà——”
Bỗng tôi muốn trêu chọc anh một chút, cố ý hỏi:
“Lúc nãy trong phòng tiệc, anh nói vừa gặp đã yêu là thật à?”
“Ừ, thật.”
Anh không chút do dự gật đầu.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, tôi không nhịn được, đưa tay xoa xoa má anh:
“Anh Phó à, hôm nay anh cho em nở mày nở mặt thật đấy!”
“Không phải đâu.”
Ánh mắt anh dịu dàng nhìn tôi:
“Anh thật sự là vừa gặp đã yêu em, vì thế mới muốn cưới em.”
“Ngốc ạ,”
Tôi véo nhẹ tai anh:
“Anh có biết lần đầu tiên em nhìn thấy anh, trong đầu em nghĩ gì không?”
Anh nhướng mày nhìn tôi, tôi ghé sát bên tai anh thì thầm:
“Em nghĩ, sao lông mi người này lại dài hơn mình, thật là bất công.”
Anh bật cười khẽ, bất ngờ bế tôi ngồi lên đùi, trán chạm vào trán tôi:
“Giờ thì công bằng rồi, của anh cũng là của em.”
Ngoài cửa xe đèn neon lấp lánh, nhưng ánh mắt anh còn sáng hơn ánh đèn ngoài kia.
“Phó phu nhân,”
Anh hôn nhẹ lên môi tôi:
“Về nhà anh cho em xem thứ này.”
Tôi tò mò hỏi là gì, anh nháy mắt thần bí:
“Là nhật ký anh viết ngày cưới. Câu đầu tiên là: hôm nay gặp được một cô gái, muốn lừa cô ấy về nhà giấu cả đời.”
13
Về đến nhà, Niệm An đã ngủ say.
Tôi nhẹ nhàng bước vào phòng con, kéo lại chăn cho bé.
“Mẹ về rồi đây.”
Cô bé mơ màng lầm bầm một câu, trở mình ngủ tiếp.
Tôi mỉm cười bước ra, liền thấy Phó Đình đang đứng chờ ở hành lang.
“Niệm An ngủ rồi à?”
Anh khẽ hỏi.
Tôi gật đầu, bỗng thấy toàn thân mệt mỏi rã rời.
Có lẽ Phó Đình nhận ra điều đó, anh lập tức bế bổng tôi lên.
“A!”
Tôi khẽ hốt hoảng, theo phản xạ vòng tay ôm lấy cổ anh:
“Anh làm gì thế?”
“Bế vợ anh về phòng nghỉ ngơi.”
Anh đáp rất đương nhiên, sải bước thẳng về phòng ngủ chính.
Khi được đặt xuống giường, tôi không nhịn được bật cười:
“Anh Phó à, chiều thế này dễ khiến em hư đấy.”
“Thì cứ để em hư.”
Anh quỳ một gối bên giường, nhẹ nhàng tháo giày cao gót cho tôi, bàn tay ấm áp xoa bóp đôi mắt cá chân nhức mỏi của tôi:
“Anh vui lòng.”
Tôi nhìn gương mặt nghiêng nghiêng chăm chú của anh, trong lòng bỗng thấy vô cùng ấm áp.
14
Hôm sau, trên đường tan làm, tôi đi đường tắt băng qua một con hẻm nhỏ, định ghé tiệm hoa trong hẻm mua một bó cho Niệm An.
Ánh chiều tà kéo bóng tôi dài lê thê, tôi tăng tốc bước chân, muốn kịp mua hoa trước khi trời tối.
“Lần này tao muốn năm trăm vạn! Không thì tao sẽ nói hết chuyện năm đó cho thằng chồng đại gia của mày biết!”
Giọng đàn ông khàn đặc vang lên từ góc hẻm, tôi lập tức khựng lại.
“Anh điên rồi à?! Tháng trước tôi vừa đưa anh một trăm vạn!”
Đó là… giọng Thẩm Lê?
Tôi nín thở, lùi về sau mấy bước, nấp sau bức tường.
“Chừng đó đủ làm gì? Tao đang nợ đám cho vay nặng lãi!”
Gã đàn ông gằn giọng, đầy hăm dọa:
“Nếu năm đó tao không phối hợp với mày dựng lên màn kịch bạo hành gia đình, mày có thể bám được thằng thiếu gia nhà họ Giang sao?”
Tôi đưa tay bịt miệng, tim đập thình thịch.
Bạo hành gia đình?
Chẳng lẽ chuyện Hứa Nguyệt năm đó bị bạo hành… tất cả chỉ là diễn?
“Nhỏ tiếng thôi!”
Giọng Thẩm Lê đầy hoảng loạn:
“Nếu không phải anh đánh bạc thua sạch, tôi cần phải làm những chuyện này sao?!”
“Bớt nói nhảm đi! Năm trăm vạn, ba ngày nữa chuyển vào tài khoản cho tao, nếu không…”
Gã đàn ông cười nham hiểm:
“Tao sẽ nói hết cho Giang Chính Hàn biết, để hắn biết vợ yêu của mình năm đó đã giăng bẫy hắn như thế nào!”
“Anh——!”
Giọng Thẩm Lê đột ngột im bặt, tôi nghe thấy tiếng giày cao gót xoay người, vội vàng lùi về sau. Không ngờ lại đá trúng một lon nước.
“Ai đó?!”
Thẩm Lê quát lớn, giọng đầy cảnh giác.
Tôi hít sâu một hơi, giả vờ thản nhiên bước ra:
“Xin lỗi, tôi chỉ đi ngang qua thôi.”
Sắc mặt Thẩm Lê lập tức tái mét:
“Tạ An Tâm? Cô… cô nghe hết rồi?!”
Tôi nhún vai:
“Tôi không hứng thú với chuyện của các người.”
Nói xong tôi định quay người rời đi.
Thẩm Lê lập tức túm lấy cổ tay tôi, móng tay gần như cắm vào da thịt:
“Nếu cô dám nói ra, tôi sẽ không để yên cho cô!”
“Buông ra.”
Tôi lạnh lùng hất tay cô ta ra:
“Tôi nói rồi, tôi không hứng thú.”
Cho dù năm đó tất cả chỉ là màn kịch do Thẩm Lê sắp đặt, thì Giang Chính Hàn cũng cam tâm tình nguyện lao vào.
Tôi cũng chẳng muốn xen vào chuyện giữa hai người họ.
Đỡ phải tự rước thêm phiền phức.