15

Trong phòng tổng giám đốc Tập đoàn Giang thị, Giang Chính Hàn ném mạnh xấp tài liệu lên bàn.

“Đây đã là ngân hàng thứ ba trong tháng từ chối khoản vay rồi!”
Anh ta giật phăng cà vạt, giọng khàn đặc:
“Phòng Tài chính vừa báo lại, nếu không tìm được nguồn vốn mới, tháng sau đến lương nhân viên cũng không trả nổi!”

Thẩm Lê thì hờ hững ngồi nghịch bộ móng tay mới làm:
“Thì sa thải bớt đi, nuôi lắm người ăn không ngồi rồi cũng chỉ phí tiền.”

“Sa thải?”
Giang Chính Hàn nhìn cô ta không thể tin nổi:
“Thẩm Lê, cô biết hậu quả của việc cắt giảm nhân sự bây giờ không? Giá cổ phiếu của chúng ta sẽ——”

“Cổ phiếu, cổ phiếu, suốt ngày chỉ biết cổ phiếu!”
Thẩm Lê đột nhiên lớn tiếng:
“Chồng bạn thân tôi công ty cũng vừa sa thải người, người ta bây giờ vẫn sống ngon lành đấy thôi? Chỉ có anh là cứ lo hão!”

Giang Chính Hàn hít sâu một hơi, cố nén cơn giận:
“Khoản chi năm trăm vạn hôm qua là sao? Phòng tài chính nói là cô rút?”

Ánh mắt Thẩm Lê lóe lên một chút:
“À, chuyện đó hả, tôi mua vài cái túi xách, tiện thể đổi luôn cái xe mới. Sao? Tiền trong nhà tôi tiêu còn phải báo cáo với anh à?”

“Tiền trong nhà?”
Giang Chính Hàn đập mạnh một quyền lên bàn:
“Tình hình công ty giờ ra sao cô không biết à? Vậy mà còn tiêu xài hoang phí như vậy!”

“Giang Chính Hàn!”
Thẩm Lê đột ngột bật dậy, gương mặt trang điểm kỹ lưỡng vì tức giận mà méo mó đi:
“Đừng quên năm đó ai cùng anh chịu khổ nơi đất khách quê người! Bây giờ có tiền rồi thì chê tôi phải không? Tôi nói cho anh biết, số tiền này, tôi xứng đáng có được!”

Nói xong, cô ta xách chiếc túi Hermès phiên bản giới hạn lên, giận dữ sập cửa bỏ đi.

Giang Chính Hàn rũ người ngồi phịch xuống ghế, hai tay ôm đầu.

Màn hình điện thoại trên bàn sáng lên, là thông báo nhắc nhở thanh toán khoản nợ.

Anh ta cười khổ, mở album ảnh, ngón tay dừng lại trên một tấm ảnh cũ kỹ đã ố màu.

Trong ảnh là Tạ An Tâm thời cấp ba, đang mỉm cười nhìn thẳng ống kính, nắng chiều phủ lên mái tóc cô ấy.

16

Cuối tuần, tôi đưa Niệm An đi công viên chơi.
Trên đường về, Niệm An đột nhiên chỉ vào tiệm kem bên đường:
“Mẹ ơi, con muốn ăn cái kia!”

“Chỉ được ăn một viên nhỏ thôi nhé, không thì sẽ đau bụng đấy.”
Tôi vừa cười vừa nắm tay con bé đi tới.

Khi chúng tôi đang xếp hàng, một chiếc Mercedes-Benz màu đen quen thuộc chậm rãi dừng lại bên đường.
Kính xe hạ xuống, lộ ra gương mặt tiều tụy của Giang Chính Hàn.

“An Tâm.”
Anh ta xuống xe bước tới, ánh mắt dừng lại trên người Niệm An một lát.

Tôi theo phản xạ kéo Niệm An ra sau, che chắn cho con:
“Có chuyện gì?”

“Tôi…”
Giang Chính Hàn ấp úng, cuối cùng chỉ cười khổ:
“Chỉ là tình cờ đi ngang qua. Con gái em thật đáng yêu.”

Niệm An ló đầu ra từ sau lưng tôi, cẩn thận quan sát Giang Chính Hàn.

“Cảm ơn.”
Tôi thờ ơ gật đầu:
“Chúng tôi phải về rồi.”

“Đợi đã!”
Giang Chính Hàn bất ngờ nắm lấy cổ tay tôi:
“An Tâm, tôi có thể mời em uống ly cà phê được không? Chỉ một lúc thôi, tôi có chuyện muốn nói với em.”

Tôi hất tay anh ta ra:
“Giang Chính Hàn, chúng ta không còn gì để nói.”

“Là về Thẩm Lê!”
Anh ta hạ giọng:
“Tôi phát hiện cô ta hình như đang giấu tôi chuyện gì đó.”

“Đó là chuyện của các người.”
Tôi bế Niệm An lên:
“Tạm biệt.”

Khi đi xa rồi, tôi quay đầu nhìn lại.
Giang Chính Hàn vẫn đứng nguyên tại chỗ, bóng anh ta bị ánh hoàng hôn kéo dài, trông đặc biệt cô độc.

17

Tối hôm đó, tôi nhận được một tin nhắn từ số lạ:

“An Tâm, nếu có thể làm lại từ đầu, tôi sẽ không lựa chọn như ngày xưa nữa. — Giang Chính Hàn”

Tôi lập tức trả lời:
“Anh còn làm phiền tôi nữa, tôi sẽ báo cảnh sát.”

Sau đó thẳng tay chặn số.

Phó Đình từ phòng tắm bước ra, thấy sắc mặt tôi không tốt:
“Sao thế?”

Tôi đưa điện thoại cho anh xem.

Phó Đình lập tức nhíu chặt mày:
“Hắn lại làm phiền em?”

“Không sao…”
Tôi gượng cười:
“Em đã chặn rồi.”

Phó Đình kéo tôi vào lòng, cằm tựa lên đỉnh đầu tôi:
“Đừng lo, có anh ở đây.”

18

Ba ngày sau, buổi sáng, sau khi đưa Niệm An tới trường mẫu giáo, tôi đi bộ đến công ty.
Khi băng qua đường, một chiếc xe màu đen đột ngột tăng tốc lao thẳng về phía tôi.

Ánh nắng chói chang khiến tôi không nhìn rõ người ngồi trong xe, chỉ nghe tiếng động cơ gầm rú càng lúc càng gần.

Theo bản năng, tôi nhảy lùi lại phía sau, nhưng vẫn bị gương chiếu hậu quệt trúng cánh tay, ngã mạnh xuống đất.

“Cô Tạ! Cô không sao chứ?”
Ông chủ tiệm tạp hóa gần đó chạy lại đỡ tôi dậy.

Chiếc xe kia rẽ gấp rồi biến mất sau góc phố.

Tôi vẫn chưa hoàn hồn.
Cố gắng đứng dậy, cánh tay phải đau nhức dữ dội.

“Tôi không sao, cảm ơn bác.”

Tôi run rẩy lấy điện thoại ra, người đầu tiên tôi nghĩ tới chính là Phó Đình.

Tại phòng cấp cứu bệnh viện, sắc mặt Phó Đình tối đen như mây giông.
Bác sĩ đang băng bó vết trầy xước trên cánh tay tôi.

“Chấn động não nhẹ, bầm dập mô mềm cánh tay phải, cần theo dõi một đêm.”
Bác sĩ nói với Phó Đình.Đọc full tại page Vân hạ tương tư

Phó Đình khẽ gật đầu, đợi bác sĩ rời đi mới nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi:
“Em có nhìn rõ biển số xe không?”

Tôi lắc đầu:
“Nhanh quá, em không nhìn kịp.”

Ánh mắt Phó Đình lập tức trở nên lạnh lẽo:
“Anh biết rồi.”

Anh lấy điện thoại ra gọi:
“Thư ký Lý, lập tức điều tra camera giao lộ giữa đường Tinh Hà và đường Phong Lâm, khoảng chín giờ sáng nay.”

19

Ba ngày sau, Phó Đình đưa tôi tới một câu lạc bộ tư nhân.
Khi đẩy cửa phòng riêng ra, tôi thấy Giang Chính Hàn đang ngồi bên trong, đối diện là cha của Thẩm Lê, hai tay bị còng vào ghế.

“Chuyện này là sao?”
Tôi nghi hoặc nhìn Phó Đình.

Phó Đình cười lạnh:
“Để Giang tiên sinh nghe cho rõ sự thật.”

Dưới ánh mắt ép buộc lạnh lẽo của Phó Đình, cha Thẩm Lê run rẩy khai sạch mọi chuyện.
Năm đó ông ta phối hợp với Thẩm Lê dựng chuyện, những năm qua thế nào dùng chuyện này uy hiếp cô ta, và ba ngày trước Thẩm Lê đã ra lệnh ông ta “dạy dỗ” tôi ra sao.

“Cô ta cho tôi năm mươi vạn, bảo chỉ cần đâm bị thương Tạ An Tâm là được.”
Giọng gã đàn ông càng lúc càng nhỏ:
“Tôi… tôi thật sự không định giết người.”

Sắc mặt Giang Chính Hàn càng lúc càng khó coi:
“Vậy chuyện bạo hành năm đó là——”

“Đều là do vợ anh giở trò!”

Cha của Thẩm Lê hừ lạnh một tiếng:
“Nó từ nhỏ đã thâm hiểm, vì trèo cao mà chuyện gì cũng dám làm!”

Giang Chính Hàn bỗng dưng bật dậy, chiếc ghế phía sau đổ ầm xuống đất.
Đôi mắt anh ta đỏ ngầu, như dã thú bị thương:
“Vậy tai nạn xe lần này?!”

“Cũng là cô ta sai tôi làm!”
Người đàn ông vội vàng nói:
“Cô ta bảo Tạ An Tâm đã biết bí mật của chúng tôi, phải trừ khử!”

“Đủ rồi!”
Giang Chính Hàn đấm mạnh vào tường, xoay người định lao ra ngoài.

Phó Đình chặn anh ta lại:
“Gấp gì chứ? Màn kịch hay mới chỉ vừa bắt đầu.”

Cảnh tiếp theo trong màn hình là Giang Chính Hàn mặc âu phục đen chỉnh tề, khoác tay Thẩm Lê mặc váy dạ hội đính đá, cùng nhau tiếp khách.
Đan xen là hình ảnh Thẩm Lê điên cuồng mua sắm trong các cửa hàng xa xỉ, kèm theo tiếng cô ta vang rõ trong đoạn ghi âm:

“Tập đoàn Giang sắp phá sản? Thì liên quan gì tới tôi? Tôi đã sớm chuẩn bị đường lui, ly hôn cũng có thể chia được khối tiền.”

Giang Chính Hàn như bị rút cạn toàn bộ sức lực, ngồi phịch xuống ghế.

20

Một tuần sau, tin tức đưa tin Tập đoàn Giang chính thức tuyên bố phá sản, Thẩm Lê vì tội xúi giục mưu sát không thành bị bắt.
Cha Thẩm Lê vì nhiều tội danh khác nhau bị tuyên án nặng.

“Hài lòng chưa?”
Phó Đình từ phía sau ôm lấy tôi khi tôi đang xem bản tin.

Tôi quay người ôm lấy cổ anh:
“Anh Phó ra tay vì em đúng là quá đẹp trai rồi.”

Anh bật cười, cúi đầu hôn tôi.
Nụ hôn ấy dịu dàng, sâu đậm, như muốn dồn hết yêu thương trao trọn cho tôi.

“Mẹ ơi! Bố ơi! Xem tranh của con này!”
Niệm An cầm tờ giấy vẽ chạy vào, trên giấy là ba hình người nắm tay nhau.

Phó Đình bế con gái lên, tôi nép vào vai anh.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ rọi xuống, ấm áp và rạng ngời.

Khoảnh khắc ấy, tôi biết, tương lai… chỉ có thể càng ngày càng tốt đẹp hơn.

[Hoàn]