Tôi đã bị cô gái xuyên không cướp mất ba năm cuộc đời.
Vừa mở mắt ra, người chồng tổng tài hồ ly tinh tiều tụy trước mặt liền đưa cho tôi tờ đơn ly hôn.

“Cô muốn ly hôn? Lần sau đừng lấy mạng mình ra đùa giỡn nữa.”

Tôi còn chưa kịp phản ứng, đã bị mớ bình luận đạn mạc phủ kín mặt.

【Tôi nói đủ rồi, thật sự quá đủ rồi, nữ phụ ác độc này còn định hành hạ tiểu hồ ly đến mức nào mới chịu dừng lại đây?】
【Nữ phụ à, cô suy nghĩ kỹ đi, bây giờ chỉ số hắc hóa của tiểu hồ ly là 99% rồi đấy, chỉ cần cô dám ký, lập tức có phòng tối chờ sẵn.】
【Phòng tối gì cơ? Phòng tối không DO thì không ra được hả?】
【Haizz, tiểu hồ ly vì thiếu tình thương mà lông đuôi cũng rối cả lên rồi, người ta nói tình yêu có thể khiến vạn vật đâm chồi nảy lộc, nữ phụ chỉ cần yêu tiểu hồ ly thêm một chút thôi…】

Tôi lập tức bật dậy khỏi giường, nắm chặt tay người đàn ông ấy.
“Tôi rất giỏi chải lông đấy, anh có muốn cân nhắc lại không?”

1

Cố Thanh Chỉ chỉ thản nhiên rút tay về, giọng điệu lạnh lùng:
“Vì học chải lông cho Tiêu Phong sao?”

Nhìn dáng vẻ xám xịt thảm hại như hồ ly rơi xuống nước của anh ấy, tim tôi nhói đau.
Tôi giật lấy tờ đơn ly hôn anh vừa ký xong, xé nát, ném thẳng vào thùng rác bên cạnh.

“Ai nói tôi học kỹ thuật chải lông vì hắn? Rõ ràng là vì anh!”
“Anh không biết tôi thích lớp lông trắng như tuyết của anh cỡ nào đâu, ngày nào cũng chỉ muốn được sờ sờ một chút… Thôi được rồi, thật ra tôi không muốn ly hôn, anh thu hồi lại đi.”

Bị ánh mắt ngày càng nghi ngờ của Cố Thanh Chỉ nhìn chằm chằm, tôi bắt đầu chột dạ.
Dù sao những lời này, khác hẳn với “tôi” trước kia.

Tôi bị một cô gái xuyên không cướp mất ba năm cuộc đời.
Linh hồn cô ta đẩy tôi ra ngoài, chiếm lấy thân thể tôi.
Còn tôi chỉ có thể làm một hồn ma bị trói chặt bên cạnh, trơ mắt nhìn cô ta làm đủ chuyện điên rồ.

Cô ta không thích vị hôn phu do gia tộc sắp đặt cho tôi – Cố Thanh Chỉ. Ngược lại, lại đi theo đuổi người thanh mai trúc mã Tiêu Phong, dù anh ta đã có bạn gái.
“Tôi chẳng thích loại hồ ly mềm nhũn, chó sói vừa đẹp trai vừa mạnh mẽ mới là gu của tôi!”

Nhưng Tiêu Phong lại không thích cô ta, nhiều lần dứt khoát từ chối.
Cô gái xuyên không ấy dùng thân thể tôi mà ăn vạ, khóc lóc om sòm, thậm chí dọa tự tử để ép bằng được cưới Tiêu Phong.

Giày vò đến mức cuối cùng, ngay cả ba mẹ tôi cũng chẳng buồn đứng về phía cô ta nữa.
Vậy là cô ta nghĩ ra một hạ sách – giả vờ thu lại tính khí, chịu gả cho Cố Thanh Chỉ.
Tự tin cho rằng làm vậy sẽ khiến Tiêu Phong hối hận.
Thậm chí cô ta còn ảo tưởng anh ta sẽ cướp dâu giữa hôn lễ, diễn cho cô ta một màn theo đuổi vợ đầy bi thương cảm động.

Không ngờ Tiêu Phong căn bản không thèm đến dự hôn lễ, chỉ nhờ người gửi cho một phong bao thật dày.
Chúc mừng cô ta biết dừng lại đúng lúc, cuối cùng cũng trưởng thành.

Cô ta phát điên.

Hai năm sau khi kết hôn, cô ta liên tục gây hấn với bạn gái Tiêu Phong là Giang Y Y.
Hết chê bai gia cảnh cô ấy không xứng với Tiêu Phong, lại dè bỉu cô ấy vụng về, làm gì hỏng nấy.
Thậm chí còn vu khống Giang Y Y mới chính là kẻ thứ ba chen chân vào giữa cô ta và Tiêu Phong.

Cho đến khi mọi chuyện bị Tiêu Phong vạch trần, hình tượng “tôi” trong mắt người khác rơi xuống đáy vực.
Ba mẹ tôi giận quá cắt đứt quan hệ, bạn bè cũ âm thầm rời đi, đồng loạt xóa sạch liên lạc với tôi.

Nhưng cô ta vẫn không biết hối cải, còn cho rằng vì mình đã kết hôn với Cố Thanh Chỉ nên Tiêu Phong mới không chịu ở bên.
Cuối cùng lại dùng cách tự sát để ép Cố Thanh Chỉ ly hôn.

Lúc cô ta làm ầm ĩ đến công ty Cố Thanh Chỉ, anh ấy vừa kết thúc 36 tiếng làm việc cường độ cao không nghỉ.

Anh ấy thậm chí còn chưa nghỉ ngơi nổi một phút, đã lập tức chạy lên sân thượng, hỏi cô gái xuyên không vì sao lại đòi ly hôn.
Rốt cuộc anh ta đã làm sai điều gì.

Hồn phách của tôi lơ lửng bên cạnh, muốn bịt miệng cô ta lại, nhưng chỉ xuyên thẳng qua mà thôi.
Ngay lúc đó, những lời lẽ lạnh lùng, kiêu ngạo của cô ta không chút nể tình vang lên.

“Vì tôi cảm thấy cái đuôi của anh rất ghê tởm, lông thì rối, bẩn thỉu, lại hôi hám.”

Tôi nghẹn thở.
Cái đuôi của Cố Thanh Chỉ thành ra như vậy, rõ ràng đều là vì cô ta.

Giữa thú nhân, khi kết hôn còn phải ký thêm một loại khế ước đặc biệt, bạn đời có nghĩa vụ chăm sóc, giám sát và dưỡng hộ bộ lông của đối phương.
Thế nhưng cô gái xuyên không ấy vốn chẳng hề để tâm tới Cố Thanh Chỉ, suốt hai năm qua chưa từng chải lông cho anh dù chỉ một lần.

Nhìn anh ấy ngày càng đau khổ, dần rơi vào tuyệt vọng, lòng tôi vừa đau vừa hận, ôm ý nghĩ cá chết lưới rách, liều mạng lao vào giành lại thân thể, tranh đoạt cùng cô ta.

Có lẽ do chấp niệm của tôi quá mạnh, lần này cuối cùng cũng thành công.

Chỉ là tôi không ngờ, vất vả lắm mới tỉnh lại trong thân thể mình, thứ đầu tiên đón chờ tôi lại là tờ đơn ly hôn mà Cố Thanh Chỉ đưa ra.

Bây giờ tôi lại nói mình rất giỏi chải lông, nhìn thế nào cũng giống như đang xát muối vào vết thương cũ.

“Thật sự quyết định không ly hôn nữa à?”
Trên mặt Cố Thanh Chỉ vẫn là vẻ nghi hoặc, đề phòng, hoàn toàn không vì lời xin lỗi chân thành của tôi mà tha thứ.

“Không ly hôn, không ly hôn!”
So với chuyện ly hôn, bây giờ quan trọng nhất là phải nhanh chóng kiểm tra tình trạng lông của Cố Thanh Chỉ.

“Nên… để tôi chải lông cho anh, có được không?”

Tôi thử với tay nắm lấy tay anh ấy, nhưng lại bị anh khéo léo tránh đi.

“Hiện tại cô vẫn cần tĩnh dưỡng, không có vấn đề gì thì chiều nay xuất viện đi.”
“Tôi còn có công việc, đi trước đây.”

Tôi sững người. Đạn mạc thì phát điên.

【Rốt cuộc Dẫn Nguyệt định làm gì vậy, đừng nói là lại muốn dùng cái chiêu gạt hồ hồ kết hôn năm xưa lần nữa đấy nhé? Hồ hồ đừng mắc bẫy, nếu bị lừa lần nữa tôi sợ hồ hồ không chịu nổi mất.】
【Xe đâm tường rồi cũng biết rẽ, nước mũi chảy vào miệng rồi cũng biết lau, con chết rồi mới biết hối, hắc hóa 99% rồi cô mới hối hận, quăng Dẫn Nguyệt thẳng vào phòng tối đi, khỏi phải nói nhiều.】
【Mấy người không thấy ngoài cửa hồ hồ đang ôm đuôi nhảy tap dance cái bộ dạng nghèo rớt ấy à? Đấy mà gọi là hắc hóa 99%? Dẫn Nguyệt nói mỗi câu “Tôi giúp anh chải lông” thôi mà thằng nhỏ cười toe cả mặt. Tôi đề nghị nhốt hai người vào phòng tối, không DO ba ngày ba đêm ba canh giờ không cho ra.】

2

Chẳng đợi đến chiều, tôi lập tức làm thủ tục xuất viện luôn.
Trợ lý tới đón tôi, mặt đầy ngạc nhiên, còn hỏi tôi có muốn ở lại theo dõi thêm không.

Cậu ta nghĩ với cái tính khí của tôi, chắc chắn chẳng muốn về nhà, có thể lảng vảng bên ngoài bao lâu hay bấy lâu.
Nào ngờ hành động của tôi hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cậu ta.

Tôi làm thủ tục nhanh như gió, còn ngồi vào xe trước cả trợ lý, liên tục giục cậu ta mau chóng về nhà.Đọc full tại page Nguyệt hoa các

Đùa à, theo dõi cái gì mà theo dõi, thân thể có bằng được chồng đâu.
Nếu tôi không về sớm, ai biết cái tiểu hồ ly kia còn định buồn bã tự kỷ đến bao giờ chứ?

Kết quả là, tôi lục tung cả căn biệt thự cũng chẳng tìm thấy bóng dáng Cố Thanh Chỉ đâu.
Hỏi quản gia, ông ta chỉ lạnh mặt, nghiêm túc nói:
“Ngài Cố cần nghỉ ngơi, không muốn ai quấy rầy.”


Nhìn thế nào cũng thấy ông ta đang mỉa mai tôi không biết điều, biết rõ Cố Thanh Chỉ bận bịu công việc vất vả, lại còn làm ra trò tự sát.

Đám người hầu trong biệt thự ai nấy đều đề phòng tôi, từ chỗ bọn họ căn bản chẳng moi được tin tức gì.

Thế thì…
Tôi ngẩng đầu nhìn lên giữa không trung.

Quả nhiên, đạn mạc xuất hiện.

【Chẳng trách tiểu hồ ngốc nghếch lại bị người ta xoay như chong chóng, Dẫn Nguyệt chỉ thuận miệng nói một câu “giúp chải lông” mà đã khiến tiểu hồ đi tắm tận năm lần. Giờ còn trốn trong phòng không chịu ra, tự ti vì cái đuôi mình quá xấu.】
【Dẫn Nguyệt không thể đối xử tốt hơn với tiểu hồ nhà chúng tôi sao? Cái đuôi tuyết trắng mềm mịn ngày nào giờ đã rụng gần hết, nhìn thôi cũng đau lòng. Dẫn Nguyệt nếu diễn không nổi thì cút qua một bên đi, để tôi làm cho!】

Được đạn mạc nhắc nhở, tôi lập tức xách dụng cụ chải lông lao thẳng vào phòng ngủ của Cố Thanh Chỉ.

“Cố Thanh Chỉ! Tôi tới giúp anh chải lông —— rồi…!”

Tôi nhìn thấy Cố Thanh Chỉ đang ngồi co ro trên sàn, ôm đuôi rơi nước mắt, bất giác nuốt khan một ngụm.

Không phải vì gì khác…
Mà bởi vì trên người anh ta lúc này chỉ quấn độc chiếc khăn tắm che phần dưới, cái dáng vẻ hồ ly tinh như vậy, đối với tôi mà nói… thực sự hơi quá sức chịu đựng.

Có chút khó tiếp nhận.
Cũng có chút… kích thích nhẹ.