Cố Thanh Chỉ thấy tôi xông thẳng vào phòng không thèm gõ cửa, sợ tới mức đôi tai cáo trên đỉnh đầu cũng dựng hết cả lên.
“Cô… chẳng phải tôi đã dặn không cho ai làm phiền rồi sao?”
Tôi khó hiểu, “Nhưng tôi nói tôi tới giúp anh chải lông cơ mà?”
“Không chải lông, anh chịu nổi à?”
Tôi nhìn cái đuôi hồ ly kia, lông đã xỉn màu, rối bù, thậm chí còn lưa thưa mấy chỗ lộ cả da.
Ký ức cũ như ùa về.
Tôi nhớ lần đầu tiên gặp Cố Thanh Chỉ, anh ấy vẫn là một thiếu niên hơi ngây ngô.
Biết tôi là hôn thê của mình, anh còn cố ý nhân lúc chỉ có hai người mà thả đuôi cáo ra cho tôi xem.
Thiếu niên ấy ôm lấy cái đuôi tuyết trắng mềm mại, gương mặt còn hơi lúng túng, ngượng ngùng hỏi tôi:
“Em có muốn… sờ thử không?”
3
Đương nhiên là tôi sờ thoải mái, sờ cho đã tay.
Sờ đến mức mặt Cố Thanh Chỉ đỏ bừng, cả người run rẩy không thôi.
Nhưng anh ấy lại chẳng hề né tránh tôi.
Anh ấy từng nói với tôi, sau này khi trưởng thành kết hôn, tôi chính là khế ước giả của anh ấy, có nghĩa vụ chăm sóc bộ lông của anh.
Ngón tay tôi khi ấy nhẹ nhàng lướt qua lớp lông tuyết trắng mềm mịn, thầm thề nhất định sẽ không bao giờ để bộ lông ấy mất đi ánh sáng óng mượt.
Về sau tôi còn cố ý học hẳn một tay nghề chải lông cực kỳ thuần thục.
Thế nhưng… “tôi” đã nuốt lời.
Cố Thanh Chỉ ôm lấy đuôi mình, bên cạnh rơi vãi không ít những cục lông rối lại thành búi.
Đều là do anh ấy tự mình gỡ không nổi, đành phải cắt đi từng chút một.
Nhìn thôi đã thấy xót lòng.
Đạn mạc còn xót hơn cả tôi.
【Tôi chịu hết nổi rồi, trả lại cho tôi cái đuôi cáo bông xù mềm mịn ngày nào đi! Dẫn Nguyệt cô định lấy gì bù đắp cho cái đuôi của tiểu hồ hả a a a a a!】
【Đau lòng chết mất, không chăm sóc tốt lớp lông sẽ ảnh hưởng tuổi thọ của thú nhân đó… Nhìn sang nhà bên kia đi, Giang Y Y còn dưỡng Tiêu Phong ra lông bóng như tép tỏi nữa kìa!】
【Dẫn Nguyệt còn nói muốn chải lông cho tiểu hồ, đây lại là chiêu tra tấn mới à? Không biết chăm thì biến, để Giang Y Y làm còn hơn.】
Cố Thanh Chỉ mặt lạnh như tiền, ôm đuôi xoay người đi.
“Cô vượt giới hạn rồi.”
“Bây giờ, mời ra ngoài.”
Tôi phải nhanh chóng bù đắp.
Gấp quá nên buột miệng nói thẳng:
“Không được! Tôi là hôn thê của anh, có nghĩa vụ chăm sóc sức khỏe bộ lông của anh.”
“Cho tôi thêm một cơ hội đi, chồng à.”
Động tác định quay đi của Cố Thanh Chỉ bỗng khựng lại, ánh mắt sâu thẳm.
“Em vừa gọi tôi là gì?”
Lúc này tôi mới nhận ra hình như mình lỡ miệng gọi ra một cách xưng hô cấm kỵ.
Thì đã sao chứ.
“Anh là hôn thê của tôi, tôi gọi tiếng ‘chồng’ thì sao nào?”
“Chồng à chồng à chồng à chồng à.”
Tôi không chịu thua, cứ thế gọi liên tiếp mấy tiếng.
【Ủa ủa, Dẫn Nguyệt sao dám mở miệng gọi như vậy, cô ta quên lúc mới cưới gọi tiểu hồ ra sao rồi à? Không phải “hồ ly đê tiện” thì cũng “hồ ly xấu xí”, tiểu hồ trắng muốt nhà chúng tôi đâu có đáng bị mắng thành ra vậy!】Đọc full tại page Nguyệt hoa các
【Tôi sốt ruột quá rồi, mấy người đừng có nói suông nữa, không thấy cái đuôi tiểu hồ đang ôm trong lòng bắt đầu ngoe nguẩy lia lịa sao? Một câu ‘chồng à’, chỉ số hắc hóa rớt cái ầm 20% rồi kìa!】
【Đừng tưởng tôi không thấy, tiểu hồ, cậu đang che cái gì dưới cái đuôi kia vậy? Mau dẹp ra, để tôi xem Tiểu Tiểu Hồ.】
Nhìn những dòng đạn mạc này, tôi cảm thấy cơ hội tới rồi.
Tôi liền tranh thủ lại gần Cố Thanh Chỉ thêm mấy bước.
Cố ý làm nũng vài phần:
“Hồi đó lúc mới gặp nhau, chẳng phải chính anh chủ động cho tôi sờ đuôi sao? Giờ tại sao lại không được chứ?”
Cố Thanh Chỉ cụp mắt, tránh bàn tay tôi vừa đưa tới, lạnh nhạt nói:
“Không phải em chê cái đuôi này của tôi xấu xí sao?”
Tôi nghẹn lại.
Đúng là “tôi” đã làm anh ấy tổn thương quá sâu.
Thật ra tôi rất muốn nói cho anh ấy biết tôi đã bị cô gái xuyên không chiếm thân thể suốt ba năm trời.
Nhưng từ khi về lại cơ thể mình, mỗi lần định mở miệng giải thích, cổ họng tôi lại như bị bóp nghẹt, chẳng thể phát ra nổi một chữ.
Tôi đã thử rất nhiều lần, miệng cứ há ra lại ngậm vào, mãi không nói nổi câu nào.
Lại một lần nữa thất bại, tôi cúi đầu, lòng tràn đầy thất vọng.
“……Xin lỗi.”
“Hửm?”
Tôi ngồi xuống cạnh anh ấy, bất đắc dĩ mở lời:
“Xin lỗi!”
“Là tôi đã nói quá đáng, tôi không nên nói cái đuôi của anh xấu.”
“Tôi biết mình sai rồi, là tôi không đúng.”
Đã không thể giải thích, thôi thì cứ thành tâm nhận lỗi trước đã.
Hy vọng có thể làm dịu bớt không khí căng thẳng giữa chúng tôi, để tôi có cơ hội giúp anh ấy chải lông.
Tôi len lén quan sát sắc mặt anh ấy, lại chỉ thấy gương mặt kia hơi ửng đỏ.
Giọng anh ấy khàn khàn vang lên:
“Tôi nhận lời xin lỗi của em.”
“Bây giờ, mời em ra ngoài.”
Cố Thanh Chỉ vẫn không chịu để tôi chạm vào cái đuôi của anh ấy sao?
Tôi hơi thất vọng, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ.
Hai năm tổn thương, đâu phải một câu “xin lỗi” nhẹ hều là có thể xóa sạch.
Chuyện chải lông hôm nay… e là không thể làm được nữa rồi.
Tôi cười khổ, chuẩn bị đứng dậy.
Tóc xõa lướt qua bờ vai trần mịn màng của anh ấy, tôi nghe thấy một tiếng rên khẽ, bị đè nén.
Kết hợp với làn da trắng như sứ ửng hồng, cùng sắc đỏ trên gương mặt kia…
Tôi cảm giác có gì đó không đúng lắm.
Bỗng dưng tôi nhớ ra… hình như thú nhân…
“Cố Thanh Chỉ, kỳ phát tình của anh tới rồi sao?”
【Hai năm nay Dẫn Nguyệt không chịu thực hiện nghĩa vụ, mỗi lần kỳ phát tình đều là tiểu hồ tự mình chịu đựng.】
【Tôi thật cạn lời, nhỡ thằng bé nhịn tới mức xảy ra chuyện thì sao!】
【Yên tâm, tiểu hồ mỗi lần đều lén lấy đồ lót của Dẫn Nguyệt giải quyết, chẳng lẽ cô tưởng tủ quần áo của Dẫn Nguyệt cứ hao hụt nội y vô cớ chắc?】
【Có mấy lần tiểu hồ nhịn không nổi, còn lén chui vào phòng thay đồ của Dẫn Nguyệt tự… sau đó còn tự tay giặt sạch hết quần áo, đáng yêu thật.】
Tôi sững người.
Thảo nào mấy bộ nội y mờ ám mà cô gái xuyên không kia mua cứ lần lượt biến mất, hại kế hoạch quyến rũ Tiêu Phong của cô ta thất bại.
Hóa ra là bị Cố Thanh Chỉ lấy đi rồi!
Vậy bây giờ…
Tôi thử chạm vào đôi tai cáo đang run rẩy trên đỉnh đầu anh ấy.
Cố Thanh Chỉ khẽ rên một tiếng, lập tức ngã thẳng vào lòng tôi.
Làn da tiếp xúc nóng rực, vì đang trong kỳ phát tình, nhiệt độ toàn thân anh ấy cao đến dọa người.
Bảo tôi mau chóng rời đi, chắc là sợ tôi ở lại thì sẽ chẳng còn đi nổi nữa nhỉ.
Tôi cụp mắt, lần đầu tiên quang minh chính đại mà quan sát Cố Thanh Chỉ sau khi trưởng thành.
Rõ ràng là khuôn mặt búp bê, vậy mà vì ngồi lên vị trí Tổng tài nhà họ Cố, anh ấy lúc nào cũng phải giữ bộ mặt nghiêm túc để duy trì vẻ uy nghiêm.
Đuôi mắt hơi xếch run nhè nhẹ, hàng mi dài rậm cũng khẽ rung theo từng nhịp thở gấp gáp.
Tôi bất giác nghĩ, nếu hàng mi ấy vướng phải giọt lệ, chắc hẳn sẽ càng thêm mê người.
Tôi vốn không phải loại người chỉ biết nghĩ mà không dám làm.
Giây tiếp theo, tôi cúi đầu hôn lên đôi tai cáo trên đỉnh đầu anh ấy.
“Tiểu hồ ly ngoài miệng cứng, trong lòng mềm.”
4
“Không cần… em… ra ngoài đi…”
Cố Thanh Chỉ miệng nói không cần, nhưng thân thể lại rất thành thật, cứ không ngừng chui vào lòng tôi tìm hơi ấm.
Tôi nhìn tiểu hồ ly đang giằng co giữa dục vọng và lý trí, cố ý đưa tay vuốt ve cái đuôi to của anh ấy.
Quả nhiên, lại khiến anh ấy run rẩy.
Đến lúc này tôi mới nhận ra, thiếu niên khi xưa chỉ cao hơn tôi nửa cái đầu, nay đã hoàn toàn trưởng thành.
Vai rộng, eo thon, chân dài, tám múi cơ bụng theo từng hơi thở mà nổi lên từng đường rõ ràng. Mồ hôi lăn dài trên làn da trắng như sứ, trượt xuống, thấm vào lớp khăn tắm trắng muốt bên dưới.
Vì giãy giụa, khăn tắm lại tuột xuống thêm chút nữa.
Lờ mờ có thể thấy một góc… hồng hồng…
Tôi nuốt khan một ngụm.
Bỗng cảm thấy mặt hơi nóng.
Tôi nào phải thánh nhân ngồi ngay ngắn như Liễu Hạ Huệ, nhìn Cố Thanh Chỉ thế này…
Dưới hạ thân rõ ràng chẳng có gì, vậy mà cứ như thể mọc ra vậy.
Tôi cúi đầu, khẽ vuốt gương mặt anh ấy, nhẹ giọng cười nói:
“Chút nữa có lẽ sẽ hơi đau đấy.”
“Anh cố chịu một chút.”
“Đừng….”
“Ngoan.”
Tôi nâng cằm Cố Thanh Chỉ lên, trực tiếp hôn xuống.
【Ôi trời ôi trời ôi trời, ai hiểu được độ nặng ký của chữ “ngoan” này chứ? Chị gái huấn hồ, huấn luôn em với có được không!】
【Dẫn Nguyệt đây là khai sáng rồi sao? Trước kia còn không cho tiểu hồ lại gần trong bán kính ba mét, giờ lại chủ động như vậy?】
【Tình yêu sinh ra từ thù hận mục nát, tôi tuyên bố đây chính là tiên phẩm!】
【Ba mẹ ơi mau mau làm đi!】