Trong lúc đang hôn Cố Thanh Chỉ, tay tôi cũng không hề ngơi nghỉ.
Ngón tay hóa thành chiếc lược, nhẹ nhàng gỡ từng búi lông rối trên cái đuôi của anh ấy, sau khi gỡ xong, tôi tách ra lấy lược thật.
Cố Thanh Chỉ vòng tay kéo cổ tôi, lại đưa tôi về tiếp tục hôn.
Dưỡng khí trong phổi chẳng còn bao nhiêu, bị anh ấy cướp sạch, tôi bị hôn đến choáng váng, trước mắt tối sầm, suýt chút nữa ngã nhào đè anh ấy xuống dưới.
Trong lúc hoảng loạn đưa tay chống đỡ, lại đè trúng cái đuôi của anh ấy.
Cố Thanh Chỉ khẽ rên một tiếng, ánh mắt lúc này mới dần dần khôi phục vẻ tỉnh táo.
“…Xin lỗi, tôi không khống chế được bản thân.”
Anh ấy muốn đứng dậy rời đi, nhưng tôi nhanh tay kéo cái đuôi anh ấy lại, lôi về.
“Đuôi còn chưa chải xong, anh định đi đâu?”
“Quay lại, ngồi xuống, ngoan.”
Ba giây sau, Cố Thanh Chỉ ôm đuôi ngoan ngoãn ngồi xuống trước mặt tôi.
Tôi đau lòng nhìn cái đuôi trụi lông từng mảng, đổ lên dung dịch vệ sinh chuyên dụng cho thú nhân, cầm lược chải từng chút một.
Những búi lông rối khi nãy đã được gỡ ra, bây giờ chải lại rất thuận lợi, cũng không bị mắc giữa chừng khiến anh ấy đau.
Sau khi hoàn toàn chải mượt, tôi dùng khăn ướt lau sạch phần dung dịch, lại lấy dầu dưỡng xoa lên, chậm rãi massage từng chút một.
Đuôi thật của hồ ly rất nhỏ, vén lớp lông mềm ra là có thể thấy phần lõi mảnh dài bên trong.
Nhưng phải nói, tuy hơi khô xác một chút, cảm giác sờ lên đuôi của Cố Thanh Chỉ vẫn cực kỳ dễ chịu.
Tôi thầm thề, nhất định phải nuôi anh ấy quay lại dáng vẻ tiểu hồ trắng muốt mềm mại năm xưa.
Bôi xong dầu dưỡng, massage cũng làm xong, bước tiếp theo là vào phòng tắm rửa sạch.
Tôi chăm chú ngắm nghía cái đuôi to mềm kia, đề nghị:
“Chúng ta vào phòng tắm đi, để tôi giúp anh gội sạch… Cố Thanh Chỉ?”
5
Cố Thanh Chỉ chạy mất rồi.
Anh ấy lúng túng dùng đuôi che lại phần dưới, vội vàng lao thẳng vào phòng tắm.
Tôi vội vã đuổi theo, kết quả lại bị anh ấy nhốt ở ngoài cửa.
Nhìn cánh cửa phòng tắm bất ngờ đóng sập lại trước mắt, tôi khẽ sờ mũi, hú hồn, suýt thì đâm thẳng vào rồi.
Tôi gõ cửa bình bịch:
“Cố Thanh Chỉ? Không cho tôi vào, anh tự tắm được không đấy?”
Một lúc lâu sau, giọng nói đầy uất ức, nghiến răng nghiến lợi của Cố Thanh Chỉ mới vọng ra từ trong phòng tắm:
“Tôi tự tắm được, em đi ra ngoài đi!”
Hỏng rồi, tiểu hồ bắt đầu nhe nanh rồi.
Tôi biết rất rõ, muốn thiết lập lại quan hệ với thú nhân cần phải có quá trình, không thể cứ đùa giỡn mạnh tay mãi như vậy. Hôm nay tới đây thôi.
Tôi thu dọn đồ đạc đi ra ngoài, ngẩng đầu liền thấy đạn mạc đang đồng loạt bày tỏ ngạc nhiên.
【Mặt trời mọc đằng tây à? Dẫn Nguyệt thật sự nghiêm túc giúp tiểu hồ làm sạch cái đuôi? Trong bụng cô ta lại định tính kế cái gì nữa đây?】Đọc full tại page Nguyệt hoa các
【Ba mẹ ơi sao hai người không làm tới cùng đi, con muốn ra đời! Mau để con được ra đời đi!】
【Gấp, gấp lắm rồi! Có thể đổi góc máy qua phòng tắm không, tôi chỉ muốn biết dưới cái đuôi kia rốt cuộc hồng hồng cái gì, tuyệt đối không có ý khác!】
【Hừ, fan couple Thanh Nguyệt cũng đòi lên bàn ngồi ăn cơm à? Giờ chỉ mới chải đuôi có một lần mà đòi xóa sạch hai năm Dẫn Nguyệt hành hạ Cố Thanh Chỉ sao?】
Đạn mạc vì hành động lần này của tôi mà tranh cãi ầm ĩ, tôi nhìn thôi cũng thấy nhức mắt, khoát tay tắt luôn.
Điện thoại trong túi rung lên.
Là tin nhắn từ mẹ tôi.
【Lần trước con làm quá lắm rồi, gây tổn thương rất lớn cho Tiêu Phong và cả Y Y.】
【Mẹ lần này cũng không giúp nổi con, tự về xin lỗi hai đứa đi.】
Khóe môi tôi đang hơi cong bỗng từ từ hạ xuống.
Cô gái xuyên không kia vì muốn cướp Tiêu Phong, cố ý dựng chuyện bịa đặt, nói Giang Y Y mới là kẻ thứ ba chen chân giữa cô ta và Tiêu Phong.
Kết quả là không ít cư dân mạng tin là thật, liên tục tấn công Giang Y Y, thậm chí còn tới tận cửa nhà cô ấy hắt sơn, chửi bới cô ấy là “tiểu tam”, là “con đĩ”.
Mang đến cho Giang Y Y cú sốc tinh thần rất lớn.
Nhưng Tiêu Phong nhanh chóng điều tra ra sự thật, biết rõ “tôi” đứng sau mọi chuyện.
Tình cảm thanh mai trúc mã cuối cùng cũng bị bào mòn sạch sẽ, anh ta không chút do dự vạch trần thủ đoạn của cô gái xuyên không kia, thậm chí ép cô ta tới đồn cảnh sát cúi đầu xin lỗi.
Cô ta không chịu, liền chạy đến công ty Cố Thanh Chỉ quậy đòi tự sát, ép anh ấy ly hôn.
Một vòng rối ren như thế, vụ việc này đến giờ vẫn chưa xử lý xong.
Tôi hít sâu một hơi, trong lòng thầm đem tổ tiên mười tám đời của cô gái xuyên không kia mắng sạch một lượt.
Yêu đương ngu ngốc đến mức này, có khi cả thây ma cũng chẳng thèm ăn.
Làm ra mấy chuyện này, còn có thể coi là người nữa sao?
6
Ngày hôm sau, tôi ngoan ngoãn trở về nhà.
Vừa đẩy cửa ra, liền phát hiện ba mẹ, Tiêu Phong, Giang Y Y, thậm chí cả cảnh sát đều đang ngồi đầy đủ trong phòng khách.
Trông chẳng khác nào một phiên “tam đường hội thẩm”.
Tôi mím môi, giữ vẻ mặt bình thản đi tới, từ tốn mở miệng:
“Ba, mẹ.”
“Rốt cuộc tao sinh ra cái loại con gái như mày làm gì chứ!”
Ba tôi lập tức đập bàn đứng bật dậy, tiếng động lớn đến mức mọi người đều giật mình thót tim.
Trong miệng tôi thoáng vị đắng. Những năm qua, ba vì phải dọn dẹp đống hỗn loạn cô gái xuyên không gây ra, tóc mai cũng bạc đi không ít.
Ông giận tôi, là chuyện hiển nhiên.
Đặt ai vào hoàn cảnh này cũng chẳng thể hiểu nổi, vì sao đứa con gái vốn ngoan ngoãn, nghe lời lại đột nhiên trở nên cực đoan chỉ vì thích Tiêu Phong, thậm chí không từ thủ đoạn làm tổn thương người khác.
Tiêu Phong bên cạnh thấy tôi không có bất kỳ phản ứng nào, lập tức ôm chặt lấy Giang Y Y, lộ rõ vẻ cảnh giác và bài xích.
Anh ta nhe nanh giễu cợt tôi:
“Dẫn Nguyệt, mau xin lỗi Giang Y Y đi!”
“Cô ấy đã không muốn truy cứu chuyện cô làm nữa rồi, chỉ cần cô chịu xin lỗi, cô ấy sẽ ký vào giấy bãi nại.”
“Đến nước này rồi, cô còn muốn bất mãn điều gì nữa!?”
Ngay cả mẹ tôi cũng thở dài liên tục, ánh mắt nhìn tôi tràn đầy thất vọng.
Nhìn những người thân thiết nhất trước mắt, tôi siết chặt ngón tay, trái tim đau nhói từng cơn.
Tôi và Tiêu Phong là thanh mai trúc mã, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, giữa đôi bên gần như chẳng có bí mật gì.
Anh ta ở bên Giang Y Y, tôi hoàn toàn ủng hộ.
Nếu không có ba năm hỗn loạn ấy, có lẽ giờ này chúng tôi vẫn còn bàn chuyện tham dự hôn lễ của nhau, cùng tặng lễ mừng.
Nhưng giờ thì muộn rồi.
Tôi cúi đầu, hướng về phía Giang Y Y khom người.
“Xin lỗi.”
Hành động này khiến tất cả mọi người đều sững sờ.
Tôi giữ nguyên tư thế cúi đầu, tiếp tục nói:
“Trước đây tôi bị tình cảm làm mờ mắt, đã làm ra rất nhiều chuyện sai lầm. Tôi sẵn sàng chịu mọi hậu quả, cũng sẵn sàng bồi thường tổn thất cho cô.”
“Tôi cam đoan, sau này tuyệt đối sẽ không tái phạm.”
Tiêu Phong lập tức đứng dậy, khí thế bức người chất vấn tôi:
“Dẫn Nguyệt, lại giở trò gì nữa đây!?”
“Giờ biết làm ra vẻ đáng thương rồi hả? Sao khi ở đồn cảnh sát không chịu cúi đầu xin lỗi đi!?”
“Tôi nói rồi, tôi không thích cô. Ép buộc chẳng có kết quả đâu. Hơn nữa cô cũng đã gả cho Thanh Chỉ rồi, làm việc trước tiên biết tôn trọng anh ấy chút được không? Đã có chồng mà còn ra mặt lăng nhăng, nhìn có đẹp mặt không!?”
Lời Tiêu Phong nói câu nào cũng không sai.
Nhưng tôi chẳng thể giải thích chuyện bị cô gái xuyên không chiếm thân thể, chỉ có thể cắn răng nhận lấy tội danh vốn không thuộc về mình.
Trong miệng đắng ngắt, tôi chỉ có thể lại tiếp tục xin lỗi.
Dù tôi có khom người đến mỏi cả lưng, Tiêu Phong vẫn không chịu buông tha.
Cuối cùng vẫn là Giang Y Y lên tiếng khuyên nhủ, coi như khép lại chuyện này.
“Dù sao đi nữa, Dẫn Nguyệt biết nhận sai cũng là chuyện tốt.”
“Nhìn cô ấy lần này thành tâm như vậy, tôi nguyện tin cô ấy một lần, rằng cô ấy thật sự đã hối hận.”
Tôi vội vàng gật đầu, nắm chặt cơ hội Giang Y Y đưa cho.
Dưới sự chứng kiến của cảnh sát, Giang Y Y ký giấy bãi nại, tôi cũng viết giấy cam kết, đảm bảo tuyệt đối không tái phạm.