7

Tiểu Hình không nói gì, chỉ xoa mạnh đầu tôi.
Đôi mắt cậu ấy sâu thẳm như biển, trong đó chứa đầy những cảm xúc tôi không tài nào hiểu nổi.

Tôi như vừa ngủ một giấc thật dài.
Dụi mắt, tôi trở mình.
Bỗng nhiên, tôi đưa tay sờ sờ tấm đệm dưới lưng.

Không biết có phải tôi cảm giác sai không…
Chiếc giường này mềm đến quá mức, ngay cả chăn gối cũng thơm mùi nước xả.
Bố tôi… chịu bỏ tiền mua bột giặt rồi sao?

Tôi mơ màng mở mắt ra, đập vào mắt là một căn phòng xa lạ.
Dưới thân tôi là chiếc giường công chúa màu hồng phấn, khắp nơi đều là những màu sắc mà các bé gái yêu thích.

Đây là đâu?

Đúng lúc ấy, cửa phòng đột ngột mở ra.
Một người phụ nữ có gương mặt hiền từ xuất hiện trước cửa.

“Ôi, bảo bối tỉnh rồi à?”

Bà ấy cẩn thận lau tay, rồi mới rón rén bước vào, nhẹ nhàng sờ lên băng gạc trên đầu tôi.

“Còn đau không? Đói không? Dì nấu cho con cháo kê và đùi gà kho đấy, thơm lắm, có muốn ăn không nào?”

Tôi nhìn người phụ nữ xa lạ ấy, nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Ba… ba cháu đâu ạ?”

Khuôn mặt người phụ nữ thoáng lộ vẻ lúng túng, nhưng rất nhanh sau đó bà ngồi xuống bên giường, khẽ thử ôm tôi vào lòng.

“Nơi này không tốt sao? Ở đây con có giường ấm đệm êm, ngày nào cũng có thịt ăn. Đợi khi con khoẻ rồi, dì còn cho con đi học nữa.”

Tim tôi bỗng như có ai bóp nghẹn.
Một nỗi tủi thân khổng lồ ập đến khiến tôi òa khóc nức nở.

“Ba cháu đâu? Tiểu Hình đâu? Anh ấy không cần cháu nữa à? Anh ấy ghét cháu phiền phức nên đem cháu cho người khác rồi sao?”

Tôi khóc đến không thở nổi, đầu càng thêm choáng váng.

“Không phải, không phải đâu.”
Người phụ nữ luống cuống giải thích.

“Là thế này, dì chính là gia đình nhận nuôi con, là Tiểu Hình tìm cho con đấy. Con yên tâm, không phải anh ấy không cần con, mà vì anh ấy rất yêu con, nên mới vì tương lai của con mà đưa con tới nhà dì nuôi dưỡng.”

Người phụ nữ cười dịu dàng, nắm lấy tay tôi.

“Nhà dì còn có chú làm thầy giáo, có anh trai hơn con năm tuổi, ai cũng rất tốt. Con làm con gái của nhà dì có được không? Dì nhất định sẽ yêu thương con thật nhiều, cả nhà dì cũng vậy.”

Tôi lặng lẽ nghe, như một con rối mất đi linh hồn.

Chắc chắn là Tiểu Hình sợ tôi nhập viện vì chấn thương, lại cảm thấy bản thân không đủ khả năng,
nên mới nhân lúc tôi hôn mê tìm người nhận nuôi tôi.

Tôi tin gia đình này là người tốt.
Tiểu Hình nhất định đã cân nhắc rất kỹ càng mới đưa ra quyết định này.

Nhưng… nhưng mà…
Tôi chỉ muốn có mình anh ấy làm bố thôi.

Bánh bao cũng ăn được no, dép mấy đồng cũng rất tốt.

Tôi chỉ muốn… có Tiểu Hình làm bố của tôi.

8

Dì lạ kia họ Lưu, bà ấy bảo tôi có thể gọi là dì Lưu.
Chẳng mấy chốc, chú Lưu và cậu con trai tám tuổi của họ cũng trở về.
Thấy tôi đã tỉnh, ai nấy đều tò mò vây lại hỏi han, quan tâm đủ điều.

Tôi cảm nhận được sự chân thành của họ.
Khung cảnh thế này, chính là cuộc sống mà trước kia tôi khát khao nhất.

Trong bữa cơm, dì Lưu gắp cho tôi một cái đùi gà.
“Bảo bối gầy quá rồi, nào, ăn miếng thịt đi.”

“Em mới xuất viện, nên ăn thêm chất xơ.”
Ông anh tám tuổi làm ra vẻ người lớn, gắp cho tôi ít rau.

Chú Lưu thì chỉ cười lắc đầu.
“Chú thì lại nghĩ con gái chú thích uống canh chú nấu hơn, nào, đây là canh hầm xương chú nấu cả buổi đấy, thịt mềm không hề ngấy, thử đi.”

Từ trước tới nay, tôi chưa từng được ai đối xử tốt như vậy.
Tôi lặng lẽ uống canh, nước mắt rơi không một tiếng động.

Bọn họ thực sự là những người rất tốt.

Tôi đã ăn bữa cơm thịnh soạn nhất trong cả hai kiếp người của mình.

Tối đến, mọi người đều ngủ cả rồi.
Tôi mở mắt trong bóng tối, lặng lẽ mặc lại bộ quần áo cũ rách khi mới đến.

Tranh thủ đêm khuya yên tĩnh, tôi lặng lẽ mở cánh cổng nhà họ Lưu.
Mọi thứ nơi này đều rất tốt, coi như tôi không biết điều, tôi vốn không có số được hưởng hạnh phúc ấy.

9

Nơi đây là một thành phố xa lạ, khác hẳn khu ổ chuột nơi Tiểu Hình sống như trời với đất.

Tôi lảo đảo từng bước, đói quá thì dày mặt xin người qua đường một ngụm nước hoặc mẩu bánh mì thừa.

Tôi nhớ rõ khu vực nơi Tiểu Hình sống.
Sau khi hỏi thăm không biết bao nhiêu bác trai bác gái tốt bụng, cuối cùng cũng xác định được chỗ ấy cách tôi không xa lắm, chỉ tầm năm, sáu cây số.

Tôi vui mừng chạy về phía trước, trong lòng tràn đầy hạnh phúc vì sắp được gặp lại Tiểu Hình.

Nhưng dù chỉ vài cây số, với thân thể ba tuổi của tôi vẫn là quá xa.

Đêm đến, tôi buộc phải co ro ngủ tạm dưới gầm cầu, lấy lại chút sức, sáng mai tiếp tục lên đường.

Đang ngủ chập chờn, chợt nghe tiếng chó sủa.
Sợ hãi khiến tôi lập tức mở mắt, thấy mấy con chó lớn mắt xanh lè đang từ cánh đồng gần đó đánh hơi lần mò về phía tôi.

Tôi hoảng hồn, lập tức bò dậy chạy bán sống bán chết.
Chạy nhanh quá đến nỗi dép cũng bay mất mà chẳng dám quay lại nhặt.

May mắn thay, cuối cùng khi trời vừa hửng sáng, tôi cũng thoát được lũ chó ấy, và trở lại khu vực quen thuộc.

Tôi men theo con đường Tiểu Hình từng dắt tôi đi tìm từng ngõ nhỏ.
Cuối cùng, ở một góc quẹo, tôi thấy lại căn sân nhỏ cũ nát đó.

“Bố ơi…”

Tôi quên sạch mệt mỏi, vội vã chạy từng bước nhỏ, gõ cửa.

“Bố ơi!”

Tôi mới gọi được một tiếng, còn chưa kịp nói thêm gì.
Cánh cửa sắt đã bị người ta mạnh tay mở ra.

Tiểu Hình với gương mặt tiều tụy xuất hiện ngay trước mắt tôi, nhanh đến mức như thể luôn đứng chờ sẵn sau cánh cửa.

Cậu ấy như mấy ngày chưa được ngủ, sắc mặt nhợt nhạt, đôi mắt đỏ ngầu, thậm chí mái tóc vàng vốn luôn chải gọn cũng rối bù.

Tiểu Hình dụi mắt mãi, dường như cuối cùng mới xác nhận rằng đây không phải ảo giác.

Vừa định nở nụ cười, sắc mặt cậu lập tức biến đổi.

Quát to:
“Sao mày lại quay về nữa? Tao đã không cần mày nữa rồi, còn về làm gì?”

Cậu định đóng cửa lại.
“Mau cút về chỗ cũ đi, tao nuôi không nổi mày.”

Tôi hoảng hốt, vội vàng giơ tay chặn cửa trước khi nó khép lại.

Suýt nữa bị cánh cửa kẹp trúng.
Mặt Tiểu Hình tái mét, vội mở cửa ra, nắm lấy cánh tay nhỏ của tôi kiểm tra trái phải.

Tôi mím môi.
Từ lúc tỉnh dậy cảm giác bị bỏ rơi, đến cả hành trình khổ sở quay về.

Nước mắt tôi cố nhịn suốt bấy lâu, rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa.

“Vì sao… bố không cần con nữa?”

10

Tôi vừa khóc vừa sụt sịt, nước mắt nước mũi tèm lem.
Tiểu Hình siết chặt nắm đấm, quay mặt sang một bên.

“Tao không nuôi nổi mày. Ở bên tao thì chỉ có ăn bánh bao, nhặt rác thôi, làm con của một thằng lưu manh thì có gì tốt đâu.”

Tôi vừa khóc vừa níu chặt lấy chân cậu ấy.
“Nhưng con chỉ muốn bố thôi.”

Tiểu Hình im lặng.
Rất lâu sau, cậu bỗng thở dài một hơi thật dài.
Ôm lấy tôi lên.

“Được rồi được rồi, đừng khóc nữa.”

Tôi ôm chặt cổ cậu, sống chết không chịu buông.
Tiểu Hình bất lực, đành bế tôi về phòng.

“Nói đi, mày làm sao mà quay về được?”

Tôi nghẹn ngào một lúc, nhỏ giọng đáp:
“Đi bộ về.”

Lúc này Tiểu Hình mới cúi nhìn xuống chân tôi.
Chạy trốn chó nên đánh rơi dép.
Giờ bàn chân tôi toàn dính đất đá, đỏ ửng vì bị cọ xát, gót chân bên trái còn bị rách, máu đã khô lại.

Lông mày Tiểu Hình giật mạnh, vội vàng bế tôi đi rửa sạch.
Lại lấy miếng băng cá nhân duy nhất trong nhà dán lên, sau đó cẩn thận kiểm tra tôi còn bị thương chỗ nào khác không.

“Không bị thương chỗ nào nữa chứ? Còn đau chỗ nào không?”

Tôi lắc đầu, lại dụi mặt vào hõm cổ cậu.

Lần này Tiểu Hình hoàn toàn đầu hàng.

Cậu thay bộ quần áo sạch cho tôi, còn khéo léo tết cho tôi một bím tóc xinh xắn.

Ăn xong mỗi người một cái bánh bao, Tiểu Hình liền bế tôi ra khỏi nhà.

“Đi xin lỗi dì Lưu thôi, mày đột nhiên bỏ về, chắc họ lo chết mất.”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
Tiểu Hình mượn được chiếc xe đạp, chở tôi quay lại nhà dì Lưu.

Quả nhiên, cả nhà ba người kia vẫn đang ở nhà, ai nấy mặt mày ủ rũ.
Thấy Tiểu Hình bế tôi quay về, họ lập tức hiểu ra chuyện.