Tiểu Hình nghiêm túc cúi người trước gia đình dì Lưu.
“Xin lỗi dì Lưu, làm dì lo lắng rồi. Con bé không rời nổi tôi, để nó ở bên tôi nuôi thôi. Nhưng nếu dì không chê, sau này tôi sẽ thường xuyên đưa nó đến thăm dì.”
Tiểu Hình xoa đầu tôi:
“Mau xin lỗi chú dì và anh đi.”
Tôi cúi đầu, lí nhí nói lời xin lỗi.
May mà dì Lưu vốn là người hiền hậu,
bà ôm tôi lên, bồng bế lắc lắc, ánh mắt đầy tiếc nuối.
“Con gái bảo bối tới tay rồi lại phải trả về, thôi thì thế này, nhận dì làm mẹ nuôi nhé? Sau này đây vẫn là nhà con, cãi nhau với anh trai thì qua đây với mẹ nuôi.”
Tôi nghiêm túc sửa lại:
“Đó là ba cháu.”
Tiểu Hình mặt mày xấu hổ, cả nhà dì Lưu lại phá lên cười.
Sau đó, dì Lưu nấu một bữa cơm thật ngon, tôi với Tiểu Hình ăn không biết bao nhiêu bát.
Trước khi về, dì Lưu đưa cho tôi mấy bộ quần áo và váy mới đã chuẩn bị từ trước.
Còn có hai túi rau thịt, một bao gạo và một thùng dầu ăn.
Tiểu Hình sống chết không chịu nhận.
Dì Lưu chỉ cười:
“Cháu vẫn còn là đứa trẻ, đang tuổi lớn, nhà dì không thiếu mấy thứ này đâu, cứ mang về đi, đừng để con bé phải chịu đói.”
Tiểu Hình nhìn tôi, mặt đỏ lên mới nhận lấy.
Khi hai đứa về lại nhà, Tiểu Hình dỡ rau từ túi ra mới phát hiện dưới đáy còn có một phong bì.
Mở ra xem, bên trong chính là… năm trăm tệ.
11
Hai năm sau, Tiểu Hình quả nhiên có được bước ngoặt vận mệnh đầu tiên.
Sản phẩm công nghệ mới do chính cậu ấy thiết kế lắp ráp được một nhân vật có tiếng trong giới để mắt tới, lập tức rót khoản đầu tư lớn, ủng hộ cậu ấy toàn lực phát triển.
Tiểu Hình dắt tôi dọn khỏi cái sân nhỏ cũ nát ấy, chuyển vào căn nhà to mà trước đây có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
Vừa có tiền trong tay, việc đầu tiên Tiểu Hình làm chính là sắm sửa lại cho tôi từ đầu đến chân, còn đưa tôi đi ăn bữa món Tây.
Mặc dù…
Một người đứng lên còn chưa cao bằng mặt bàn, người kia cầm dĩa cũng vụng về chẳng xong.
Nhưng khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, trong đôi mắt đối phương đều lấp lánh niềm vui chẳng thể che giấu.
Có tiền, đúng thật là một cảm giác rất hạnh phúc.
Trong khoảng thời gian này, dì Lưu vẫn luôn âm thầm giúp đỡ chúng tôi.
Nên khoản tiền đầu tiên Tiểu Hình chi ra, chính là mua rất nhiều đồ bổ tốt nhất cho nhà dì Lưu, còn tặng họ một khoản tiền lớn.
Tôi cũng có một cái tên mới, theo họ Tiểu Hình.
Tên là Tiêu Nhất Tiếu.
Không có hàm ý gì cao siêu cả.
Tiểu Hình nói, chỉ hy vọng tôi mỗi ngày đều có thể nở nụ cười.
Tiểu Hình cũng đã nhuộm lại tóc đen.
Giờ phút này, tôi đang ngồi trong lòng cậu ấy, ăn bánh kem dâu ngọt lịm.
“Bố ơi, sao hồi trước bố lại nhuộm tóc vàng vậy, nhìn cứ như mấy ông trẻ trâu ấy.”
Tiểu Hình nghe vậy, trầm mặc hồi lâu mới thở dài đáp:
“Nếu không ăn mặc xấu xí một chút, con nghĩ với nhan sắc cực phẩm của bố, không biết sẽ gây ra bao nhiêu rắc rối đâu.”
Tôi im lặng nhìn cậu một cái.
Rồi chợt phát hiện… đúng là vậy thật.
Gương mặt Tiểu Hình đúng là đẹp.
Hồi trước tóc vàng chóe quê mùa xấu xí, lại còn đeo dây xích to giả trông y như lưu manh, ai nhìn cũng tránh xa, chẳng ai để ý.Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Giờ thì khác, tóc đen, sơ mi, vest chỉnh tề, đã rất gần với hình ảnh nam phụ trong truyện rồi.
“Được rồi, cũng chỉ tại bố con đẹp trai quá thôi.”
Tiểu Hình bị chọc cười, véo má tôi một cái đầy cưng chiều.
12
Đến năm thứ hai, tôi đã sáu tuổi.
Tiểu Hình bắt đầu chuẩn bị chọn trường mẫu giáo cho tôi.
Cũng trong năm đó, cậu nhen nhóm ý định muốn giúp đỡ một số học sinh nghèo.
Năm tháng trôi qua, tính cách của Tiểu Hình ngày càng trầm ổn hơn.
Ngoại trừ lúc ở bên tôi thỉnh thoảng mới cười hì hì, còn lại thì đã có dáng vẻ của một ông trùm giới công nghệ đúng nghĩa.
Hôm đó, vừa tan học, Tiểu Hình đã đến đón tôi trước cổng trường.
“Hôm nay không về nhà, đi qua chỗ dì Lưu.”
Tôi ngoan ngoãn lên xe.
Đến nơi rồi tôi mới biết nguyên nhân.
Thì ra trước đây khi Tiểu Hình có ý định muốn giúp đỡ người khó khăn, mãi chẳng tìm được kênh đáng tin.
Chồng của dì Lưu là thầy giáo cấp ba.
Khi nghe Tiểu Hình nhắc chuyện này, chú Lưu liền nói lớp mình có hai học sinh gia cảnh đặc biệt khó khăn.
Đều là những cô gái bước ra từ núi sâu, trong nhà nghèo đến nỗi không có nổi bữa cơm no, mẹ bệnh nặng, cha tàn tật.
Bình thường nhà dì Lưu cũng hay mời hai đứa về ăn cơm, trong khả năng cho phép thì giúp cải thiện bữa ăn.
Hôm nay đến nhà dì Lưu, chính là để tìm hiểu rõ hơn về hoàn cảnh của hai đứa trẻ ấy.
Tôi mang tâm sự nặng nề bước vào nhà.
Một cô bé mặc quần áo cũ kỹ, đang giúp dì Lưu dọn dẹp, khuôn mặt nở nụ cười hiền lành, tên là Hà Tư Hàn.
Cô bé còn lại ngồi thẳng lưng, dù nghèo đến mức ăn không đủ no, vẫn giữ dáng vẻ đoan trang, bảo vệ chút thể diện cuối cùng của mình.
Chỉ nhìn lần đầu tôi đã nhận ra — đây chính là nữ chính trong nguyên tác, Phó Uyển Như.
Bởi vì so ra, cô ấy thật sự rất xinh đẹp.
Tự mang theo khí chất thuần khiết như ngọc, tựa đoá sen trắng mọc lên từ bùn mà chẳng hề vấy bẩn, cố gắng sinh tồn trong thế giới bất công này.
Trong nguyên tác, hoàn toàn không có sự xuất hiện của gia đình dì Lưu.
Việc giúp đỡ Phó Uyển Như là do nhân viên công ty dưới quyền Tiểu Hình lựa chọn.
Tiểu Hình lần đầu dùng năng lực của mình để giúp người khác, tất nhiên sẽ đích thân ra mặt, nên mới khiến Phó Uyển Như hiểu lầm.
Giờ phút này, tôi siết chặt tay Tiểu Hình hơn.
Xem ra, cuối cùng vẫn chẳng tránh được.
Nhưng lần này, tôi tuyệt đối sẽ không để Tiểu Hình đi lại vết xe đổ năm xưa.
13
Lần này đến ăn cơm, chú Lưu không hề nói với bọn họ về chuyện sẽ giúp đỡ ai cả.
Giờ phút này, trên bàn ăn.
Tiểu Hình đang bóc tôm cho tôi.
Bàn tay cậu ấy, ngón thon dài, khớp xương rõ ràng, vô cùng đẹp mắt.
Tôi nhìn rất rõ ánh mắt giả vờ vô tình nhưng lại lén lút quan sát của Phó Uyển Như.
Cô ta nhìn từ ngón tay Tiểu Hình, liếc xuống chiếc đồng hồ trên cổ tay, ánh mắt dần dần men theo lên khuôn mặt cậu ấy.
Trong đôi mắt kia thoáng qua một tia kinh diễm.
Tôi cụp mắt xuống, cắn một miếng to miếng tôm trong bát, rồi quay sang lè lưỡi với Tiểu Hình:
“Con muốn ăn thêm ba con nữa.”
Tiểu Hình cười sủng nịch, chưa kịp động tay, trong bát tôi đã có sẵn hai con tôm đã bóc vỏ từ lúc nào.
Hà Tư Hàn cười dịu dàng với tôi:
“Nãy giờ thấy em thích ăn cái này, nên chị bóc sẵn cho em hai con.”
Cô ấy nháy mắt với tôi, nhỏ giọng hỏi:
“Em mấy tuổi rồi?”
“Sáu tuổi.”
“Em biết không, em là đứa bé xinh đẹp nhất chị từng gặp đấy.”
Tôi cười hì hì, vui vẻ nhận lời khen.
Đúng lúc này, Phó Uyển Như bỗng mở miệng:
“Nếu sáu tuổi rồi, lẽ ra em nên biết tự bóc tôm.”
Cô ta tỏ ra người lớn, ra vẻ hiểu chuyện:
“Hồi chị bằng tuổi em, cái gì cũng biết làm rồi, còn biết san sẻ giúp đỡ gia đình nữa.”
“Nhìn đi, vì bóc tôm cho em mà chú ấy còn chưa kịp ăn miếng cơm nóng nào.”
Nói xong, Phó Uyển Như hớp một ngụm nước, tự cho mình là tinh tế mà liếc sang Tiểu Hình.
Không ngờ lại bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của cậu ấy.
“Con bé là con gái tôi, tôi chăm nó ăn cơm là chuyện đương nhiên. Cô không từng được hưởng sự quan tâm ấy, không có nghĩa cô có quyền cướp đi hạnh phúc của người khác.”