14

“Cô… cô là con gái anh ư?!”
Phó Uyển Như kinh ngạc tới mức giọng cũng vỡ luôn.

Tôi vừa nhai tôm vừa thầm nghĩ, lúc đó trong đầu cô ta chắc chắn đang cân nhắc xem có nên làm mẹ kế của tôi hay không.

Ánh mắt dì Lưu và chú Lưu nhìn cô ta đã lộ rõ sự không hài lòng.
Có lẽ trong lòng họ, hình tượng cô gái độc lập kiên cường mà họ từng nghĩ, cuối cùng chỉ là trò cười thiếu hiểu biết.

Bữa cơm này coi như chẳng còn ý nghĩa gì.
Tiểu Hình chắc chắn sẽ không giúp cô ta nữa.

Thực tế, nếu không phải vì cô ta là nhân vật trong sách.

Với tính cách này, cô ta không xứng làm nữ chính của bất kỳ ai.

Sau đó, khoản tiền thiện nguyện đầu tiên của Tiểu Hình được trao cho Hà Tư Hàn.

Ngày Hà Tư Hàn biết từ nay đến khi tốt nghiệp cấp ba không còn phải vì mưu sinh mà vất vả nữa, cô ấy đã khóc một trận thật to.

Sau này, cô ấy dùng số tiền mình dành dụm được từ làm thêm mua rất nhiều tôm đem tới cho tôi, còn thành khẩn cảm ơn Tiểu Hình.

Nhưng tôi biết, Phó Uyển Như tuyệt đối sẽ không cam lòng dễ dàng buông tay.

Quả nhiên, một ngày tan học.
Phó Uyển Như mặc chiếc váy sạch sẽ tinh tươm, chặn tôi lại trước cổng mẫu giáo.

Đôi mắt cô ta đỏ hoe, mở miệng chính là vẻ đáng thương tội nghiệp:
“Xin lỗi cô Tiêu, tôi không biết hôm đó là bài kiểm tra của chú Tiêu dành cho tôi, khiến hai người thất vọng, tôi thật sự rất xin lỗi, tôi đã nghiêm túc kiểm điểm rồi!”

“Xin cô giúp tôi nói với ba cô một tiếng được không? Tôi thật sự rất cần khoản hỗ trợ đó…”

“Nói giúp tôi một câu, chỉ cần chú ấy chịu giúp tôi, tôi bằng lòng làm bất cứ việc gì.”

Nói đến đây, trên mặt cô ta lộ ra chút thẹn thùng không tự nhiên.

Tôi lạnh lùng nhìn cô ta.
Nhìn dáng vẻ ngây ngô cho rằng tôi còn nhỏ chẳng hiểu hàm ý trong câu nói ấy, tôi chỉ thấy buồn cười vô cùng.

Đang nghĩ nên từ chối thế nào cho lịch sự, bỗng phía sau vang lên một giọng nói lạnh lẽo:

“Bạn học Phó không biết xấu hổ cũng thôi đi, sao còn muốn dạy hư con gái tôi?”

15

Không biết từ khi nào Tiểu Hình đã đến.
Cậu ôm tôi vào lòng, nét mặt lạnh tanh nhìn Phó Uyển Như.

Phó Uyển Như thấy thế lại mừng rỡ, lập tức bước tới:
“Chú Tiêu, hôm đó thực sự là hiểu lầm, cháu cũng đã xin lỗi cô Tiêu rồi, chú xem có thể cho cháu thêm một cơ hội nhận trợ giúp nữa không ạ? Cháu thật sự rất cần số tiền đó.”

Tiểu Hình nghiêng đầu:
“Cô định dùng số tiền đó làm gì?”

Phó Uyển Như đếm ngón tay kể:
“Có thể mua thuốc tốt hơn cho mẹ, còn có thể mua sách cho em trai.”

Nói đến đây, vẻ mặt cô ta mang đầy đau thương:
“Chú không từng trải qua cảnh nghèo, e là không hiểu cảm giác phải bất lực vì thiếu từng đồng lẻ. Năm nay cháu lớp 12, sắp thi đại học rồi, đây là năm quan trọng nhất của cháu. Cháu thực lòng hy vọng chú giúp cháu.”

Phó Uyển Như nói rất thành khẩn.

Tôi và Tiểu Hình đưa mắt nhìn nhau, chỉ biết bật cười bất lực.

Chúng tôi từng sống trong căn sân nhỏ cũ kỹ suốt hai năm.
Những ngày đói nhất, hai người chia nhau một cái bánh bao.
Mùa hè muỗi đốt nổi cục khắp người, mồ hôi chảy ròng khiến cả đêm không ngủ nổi.
Mùa đông chăn không đủ ấm, nhà dột gió lùa, chỉ biết ôm nhau co ro mới kiếm được chút hơi ấm.

Nếu nói chúng tôi không biết thế nào là nghèo, quả thật quá nực cười.

Chính vì Tiểu Hình từng trải qua, nên khi có tiền, việc đầu tiên cậu làm chính là muốn giúp những người thật sự nghèo khó.

Tiểu Hình thở dài, cuối cùng vẫn từ chối rất lịch sự.

Phó Uyển Như mất cả thể diện lẫn lòng tự trọng, vành mắt đỏ hoe, tức giận mắng Tiểu Hình là kẻ giả nhân giả nghĩa.

Tôi bịt tai Tiểu Hình lại, cười hì hì với cậu:
“Kệ cô ta đi, bố làm gì cũng đúng hết.”

16

Từ chuyện này trở đi, Tiểu Hình thuê vài vệ sĩ đưa đón tôi đi học, còn dặn người chú ý nhất cử nhất động của Phó Uyển Như.
Dù sao nghèo cũng không đáng sợ, chỉ sợ nghèo mà còn sinh lòng đố kỵ.

Không ngờ, nhờ theo dõi mà lại phát hiện ra chuyện thú vị.

Từ khi biết có người giúp đỡ mình, Phó Uyển Như lập tức bắt đầu tìm kiếm đối tượng khác.
Rất nhanh sau đó, cô ta nhắm vào một nữ doanh nhân trung niên được mời tới trường diễn thuyết, nổi tiếng là người nhân từ hay làm từ thiện.

Phó Uyển Như tìm tới bà ta, khóc lóc rất thảm thiết, còn khoe thành tích học tập, thật sự khiến người phụ nữ đó động lòng thương, cho cô ta một khoản trợ cấp.

Mới đầu, khi vừa nhận được tiền.
Phó Uyển Như cũng dùng đúng mục đích.
Cô ta mua cặp mới cho em trai, đổi thuốc cho mẹ, ngay cả ông bố cờ bạc bị đánh gãy chân cũng được ăn cơm có thịt.

Nhưng khi thấy tiền vẫn còn dư kha khá…
Phó Uyển Như bắt đầu nảy lòng tham.

Để hợp thức hóa khoản tiền, cô ta chuyển khoản cho bạn cùng phòng, ghi lý do “gia đình bạn ấy gặp khó khăn cần gấp.”

Nhưng sau đó trên tay cô ta đã xuất hiện chiếc túi hàng hiệu, rồi một bộ mỹ phẩm đắt tiền.

Phát hiện ra cách này hiệu quả, cô ta càng lúc càng mạnh tay tiêu xài hoang phí, ra vào nhà hàng sang trọng.

Khi Tiểu Hình nhận được tin, cũng không nói gì, chỉ bảo người đem thông tin gửi cho nữ doanh nhân kia.

Người từng lăn lộn thương trường như bà ta, vừa nghe qua đã hiểu ngay đầu đuôi.

Sau khi thất vọng, bà lập tức thu hồi toàn bộ khoản trợ cấp còn lại, thậm chí lấy chuyện này ra làm bài học cảnh báo toàn trường.

Phó Uyển Như mất hết mặt mũi, đành phải bỏ học.

17

Lần nữa nghe tin về Phó Uyển Như, cũng là từ dì Lưu kể lại.

“Còn nhớ con bé Phó Uyển Như xinh xắn hồi đó không? Bị đuổi học xong, chẳng biết quen được thiếu gia nhà giàu nào, cứ theo người ta chạy khắp nơi. Chuyện đó bên trường chú Lưu nhà dì cũng nổi lắm.”

Tôi vừa ăn kem vừa cắn một miếng vỏ giòn ngọt ngào.
Tiểu Hình đang xắn tay áo giúp dì Lưu nhặt đậu, nghe vậy cũng chỉ lắc đầu cười.

Nhưng tôi bỗng nhớ ra, thiếu gia đó chắc chính là nam chính trong nguyên tác.
Dù thế giới này, số phận của rất nhiều người đã thay đổi, nhưng tôi vẫn không dám lơ là.

Trên đường về, tôi nhịn không được mà nhắc nhở Tiểu Hình:
“Bố ơi, công ty của bố chắc có nhiều bí mật lắm nhỉ? Nếu vậy thì càng phải cẩn thận khi dùng người, đừng để bị ai hãm hại đấy.”

Trong truyện, phần nói về kẻ hại Tiểu Hình rất mơ hồ. Ngoài việc nhắc nhở ra, tôi cũng không biết nên làm gì khác.

Tiểu Hình nhéo má tôi một cái, mỉm cười gật đầu.

Không ngờ, lời dặn dò bâng quơ của tôi hôm đó lại lọt tai Tiểu Hình thật.
Sau khi âm thầm điều tra một lượt người xung quanh, cậu quả nhiên phát hiện ra kẻ phản bội.

Chính là trợ lý mà cậu trả lương rất cao.
Lợi dụng lúc Tiểu Hình không có mặt, người đó thường xuyên lục lọi thùng rác trong văn phòng.

Bên trong thường vứt đi những bản phác thảo sản phẩm chưa hoàn chỉnh mà Tiểu Hình không dùng tới.
Chỉ cần lấy mẫu đó đi thiết kế cái tương tự rồi bán cho người khác, cũng có thể kiếm được một khoản không nhỏ.

Hắn làm rất kín đáo.
Hầu như không ảnh hưởng tới Tiểu Hình quá nhiều.
Nhưng nước chảy đá mòn, nếu về sau tiền lẻ không còn thỏa mãn được tham vọng, ai biết hắn còn dám làm ra chuyện gì nữa.

Sau khi xử lý sạch sẽ kẻ phản bội, Tiểu Hình tiến hành chỉnh đốn lại nội bộ, lắp thêm nhiều camera trong văn phòng.

Ôm tôi kể chuyện đó, Tiểu Hình còn khen tôi là “tiểu thiên tài may mắn của bố.”

Tôi cười khoái chí vô cùng.

18

Trên đường về, bố con tôi ngồi xe.
Trời đang quang mây tạnh bỗng chốc mây đen ùn kéo đến.
Chẳng mấy chốc, mưa rơi tí tách.

Tiểu Hình nói tối nay có thể ăn lẩu nóng hổi.
Tôi hít hít nước miếng, trong lòng đã mong đợi không chịu nổi.

Khi xe đi ngang qua một bãi đỗ xe ngoài trời.
Tôi nhìn thấy một cô gái mặc váy trắng đang múa bên cạnh chiếc xe hơi.

Mưa to xối thẳng xuống, làm lộ rõ thân thể cô ta dưới lớp váy ướt sũng.
Vũ điệu kết thúc.
Người trong xe ném ra một xấp tiền.

Cô gái cứng đầu hất văng tiền, cúi người chui vào xe, chẳng mấy chốc bị kéo mạnh qua cửa sổ vào bên trong.
Chẳng bao lâu, chiếc xe bắt đầu lắc lư kỳ quặc.

Tiểu Hình lập tức đưa tay che mắt tôi lại.
Giọng nói lạnh lẽo mang chút cảnh cáo.

Tôi gật đầu, ngoan ngoãn rúc vào lòng cậu.

“Đáng ghét thật.” Tôi nín cười, nhẹ gật đầu.
Đến câu “đánh mông giờ đấy” mà cũng thốt ra, đủ biết cậu thật sự khó chịu.
Nếu không bình thường tôi dù có nghịch hay nghịch phá, Tiểu Hình đều cưng chiều chẳng chút phân biệt.

Tôi thoải mái dựa vào lồng ngực cậu.
Cứ như vậy mà cùng nhau lớn lên nhé.
Bố nuôi con khôn lớn, sau này con nuôi bố già đi.

Nếu quả thật trên đầu ba thước có thần linh.
Kiếp sau, con vẫn muốn làm con gái của bố.

[Hoàn]