Tôi hơi bất ngờ khi hắn biết tên mình, nhưng cũng gật đầu.
— “Ông tôi ngày nào cũng nhắc tên cậu bên tai, hóa ra cậu trông thế này.”
Hắn dường như rất tò mò về tôi, nhìn tới nhìn lui không chán mắt.
— “Ông tôi cũng hay nhắc cậu, ông bảo cậu rất giỏi, là người xuất sắc nhất nhà họ Phó đời này.”
Mà phải công nhận, hắn trông thật đáng yêu, da trắng nõn nà, khiến người ta nhìn là muốn đưa tay véo một cái.
Nhưng tôi không dám động vào, đành ngoan ngoãn ngồi yên.
Cả hai đứa đều không ngờ, ông của mình lại là kiểu người như vậy.
— “Tôi còn nghe ông tôi bảo, hai nhà chúng ta là kẻ thù không đội trời chung.”
— “Kẻ thù không đội trời chung là gì?”
Khi đó tôi còn ngây thơ chẳng hiểu gì, Phó Hà Cảnh tốt bụng giải thích:
— “Là quan hệ đối địch với nhau.”
Tôi lập tức trợn to mắt:
— “Vậy cậu chính là kẻ thù không đội trời chung của tôi à?”
13
Phó Hà Cảnh 5 tuổi dường như cảm thấy không ổn lắm, lắc đầu, rồi lại gật đầu.
Tôi càng thêm rối rắm.
Vậy rốt cuộc có phải thù địch không?
— “Ông chúng ta là kẻ thù, còn chúng ta thì không.”
Hắn nghĩ rất lâu mới trả lời ra được câu này.
Thật ra… hắn đẹp trai thế kia, tôi cũng chẳng muốn làm kẻ thù với hắn.
Không phải kẻ thù thì là bạn.
— “Vậy cậu chính là bạn của tôi rồi!”
Tôi hào hứng hôn chụt lên má hắn một cái.
Cô giáo từng nói, thích ai thì phải hôn hôn.
Phó Hà Cảnh 5 tuổi lập tức đỏ bừng mặt, lắp bắp bảo tôi không được hôn cậu ấy.
Tôi vô cùng bối rối, thích nhau chẳng phải phải hôn nhau sao?
Tiếc là, lúc đó ông tôi và ông nội Phó lại sai người tới tìm, hai đứa đành lén lút quay về.
Về sau, dù hai ông cụ vẫn hằm hè không đội trời chung, nhưng chúng tôi lại lén làm bạn rất thân.
Hắn còn nghiêm túc dạy tôi rằng, bạn thân thì không thể hôn linh tinh.
14
Cứ thế yên ổn cho tới khi lên cấp 3.
Bên ngoài ai cũng nghĩ tôi và Phó Hà Cảnh là kẻ thù không đội trời chung, chuyện gì cũng phải ganh đua, nhưng thực ra sau lưng, chúng tôi vẫn giúp đỡ nhau.
Mà hai ông già theo năm tháng cũng bớt căng thẳng hơn xưa, thỉnh thoảng còn ngồi nói chuyện được vài câu yên bình.
Tất nhiên, cãi nhau thì… vẫn không thể tránh.
Cho đến khi tôi tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa Phó Hà Cảnh và đám bạn của hắn.
Đám bạn hắn biết rõ mối thù giữa hai nhà chúng tôi, nên lúc nói chuyện cũng chẳng hề kiêng dè.
— “Anh Cảnh, cậu với đại tiểu thư nhà họ Chu cứ phải so đo mãi thế này đến bao giờ hả?”
— “Tiểu học so, trung học so, giờ lên cấp 3 rồi vẫn so. Hai người định so cả đời chắc?”
Tuy rằng tôi và Phó Hà Cảnh sau lưng là bạn, nhưng đồng thời cũng là đối thủ cạnh tranh.
— “Đấu đá nhau bao nhiêu năm rồi, cậu không thấy mệt mỏi sao?”
Bạn hắn nghĩ vậy cũng là bình thường.
Dù là ai, cứ phải tranh cao thấp mãi thế này, ai mà chẳng mệt?
— “Mệt.”
Chỉ một câu đáp của Phó Hà Cảnh đã hoàn toàn đẩy tôi rơi vào vực sâu.
Thì ra hắn cũng thấy mệt mỏi.
Cũng phải thôi, ngoài mặt là đối thủ tranh đấu, sau lưng lại là bạn bè giúp đỡ nhau.
Mối quan hệ kỳ lạ ấy kéo dài suốt bao năm, hắn chắc cũng đã quá mệt mỏi rồi.
Có lẽ… hắn chưa từng thích tôi.
Có lẽ, từ đầu đến cuối, chỉ có mình tôi tự đa tình.
Hai nhà vốn là kẻ thù không đội trời chung, dù tôi có cố gắng thế nào, cũng chẳng thể thay đổi thực tại ấy.
Đã biết rõ kết quả, chi bằng sớm dập tắt thứ tình cảm không nên có này.
Từ ngày hôm đó, tôi bắt đầu dần dần rời xa Phó Hà Cảnh.
Dù tôi biết, chuyện đó chẳng phải lỗi của hắn.
Nhưng tôi… không muốn tiếp tục nữa.
— “Em nghĩ tôi không thích em sao?”
Cả người Phó Hà Cảnh lúc này đều toát lên vẻ u ám, đè nén.
Tôi cười gượng mấy tiếng:
— “Ha, ha ha, chuyện cũng qua lâu rồi, đừng nhắc nữa.”
Dù sao thì bây giờ, trời xui đất khiến, tôi đã có con với hắn.
— “Chưa từng qua.”
Giọng hắn vẫn cứng rắn như vậy.
Hắn giữ cằm tôi, không dùng sức mạnh, nhưng ép tôi phải nhìn vào hắn.
Ánh mắt sắc lạnh, từng chữ từng câu:
— “Chu Lăng, tôi thích em. Vẫn luôn thích em.”
— “Từ lần đầu gặp năm 5 tuổi, mỗi năm tôi lại thích em nhiều thêm.”
— “Tôi biết giữa hai nhà có rất nhiều ngăn trở, nhưng tôi chưa từng sợ.”
— “Bởi vì mỗi lần rung động đều mách bảo tôi, nhất định phải đuổi theo bóng lưng em.”
— “Đó là nơi con tim tôi hướng đến, cũng là số phận định sẵn.”
— “Tôi mệt mỏi vì thích em mà không dám nói, mệt mỏi vì ngày nào cũng phải giả vờ làm đối thủ với em, càng mệt mỏi hơn vì sự thù địch giữa hai nhà.”
— “Nhưng khi đó tôi không đủ khả năng để làm được điều gì.”
Đợi đến khi hắn đủ năng lực, thì cô lại trốn hắn như tránh tà.
— “Chu Lăng, tôi thích em. Thích đến mức cả trái tim đều là em.”
— “Đừng bỏ lại tôi… được không?”
Thân hình cao lớn dần cúi xuống, Phó Hà Cảnh siết lấy eo tôi, tựa đầu lên vai thì thầm khẽ khàng.
Tôi nhất thời chưa kịp phản ứng, chỉ ngơ ngác để mặc hắn ôm lấy.
Chớp mắt mấy cái, trong lòng vẫn cảm giác như trời đất quay cuồng.
15
Phó Hà Cảnh… thích tôi ư?
Còn thích tôi lâu như vậy?
Trong lúc mơ hồ, tôi cảm nhận được có thứ gì đó thấm ướt bờ vai mình.
Phó Hà Cảnh… đang khóc. Hắn vừa rơi nước mắt, vừa khẽ giọng xin lỗi tôi:
— “Xin lỗi, lẽ ra tôi nên sớm nói rõ với em.”
— “Em… có thể đừng bỏ rơi tôi không?”
— “Dù em thật sự bắt tôi làm cha dượng… tôi cũng cam lòng.”
— “Chỉ cần em đừng bỏ tôi.”
Lần đầu tiên tôi thấy Phó Hà Cảnh mang dáng vẻ dè dặt, cẩn thận thế này.
Tôi vừa định mở miệng nói gì đó thì cánh cửa vốn đang đóng kín đột ngột bị ai đó đẩy ra.
Ông ngoại ôm con gái tôi, đứng bên cạnh là ông nội Phó, cả hai cùng ngây ngẩn nhìn cảnh tượng trước mắt.Đọc full tại page Vân hạ tương tư
Ánh mắt ông ngoại đảo từ bộ áo rách tơi tả trước ngực Phó Hà Cảnh, rồi nhìn sang dáng vẻ mập mờ giữa tôi với hắn.
Giọng ông ngoại vì kinh hãi mà cũng biến đổi hẳn:
— “Tiểu Lăng à… cháu… cưỡng ép người ta đấy à?!”
Tôi: ……
Tôi che miệng ho nhẹ một tiếng, vội vàng đẩy Phó Hà Cảnh ra, cố gắng chứng minh sự trong sạch của mình:
— “Ông ơi, con trong sạch mà!”
Nhưng càng thế, mấy mảnh vải tả tơi trên ngực Phó Hà Cảnh lại càng lộ rõ hơn, khóe mắt còn vương chút ướt nước mắt.
Cảnh tượng này khiến ông ngoại tôi càng không tin.
Ông xoay người, kéo tay ông nội Phó lật đật chạy ra ngoài:
— “Không nên nhìn, không nên nhìn!”
— “Ông Phó à, chúng ta mau đi thôi!”
Trước khi đi còn không quên trả con lại cho tôi.
Tôi: ……
Xong rồi, cái hiểu lầm này càng giải thích càng rối.
Còn Phó Hà Cảnh bên cạnh thì chẳng hề để tâm, ngược lại còn ghé lại gần, chăm chú nhìn con gái tôi trong lòng tôi.
Không thể phủ nhận, máu mủ ruột thịt đúng là không thể thay thế.
Nhị Nhị vừa nhìn thấy Phó Hà Cảnh liền cười toe toét vui vẻ.
— “Tôi có thể ôm con bé không?”
Khi nói câu này, hắn cực kỳ cẩn thận.
Tôi nhất thời mềm lòng, liền đưa con cho hắn.
Mà xem động tác Phó Hà Cảnh ôm trẻ con, chẳng ngờ lại thuần thục thế.
— “Trong đời này của nhà anh đâu có trẻ con nhỉ?”
Tôi hơi nghi hoặc hỏi.
Ông tôi nói nhà họ Phó đơn đinh quả thật chẳng sai, đời này chỉ còn lại mình Phó Hà Cảnh.
Vậy sao hắn lại biết ôm con thuần thục vậy?
Phó Hà Cảnh cúi đầu nhìn con gái, giọng dịu dàng đến khó tin:
— “Biết em về nước tổ chức đầy tháng cho con, tôi đặc biệt đến trung tâm chăm sóc trẻ để học, chuẩn bị làm cha dượng.”
Không phải chứ, anh ta… thật sự nghiêm túc vậy sao?
Khoảnh khắc ấy, trong lòng tôi ngổn ngang trăm mối.