9
Sau khi cơm nước xong xuôi, nhìn cổ tay anh gầy guộc nhô lên rõ mồn một, tôi theo thói quen gắp thịt bỏ vào bát cho anh:
“Ăn nhiều vào, nhìn anh gầy quá.”
“Lần này xuống quê, bố mẹ tôi chuẩn bị cho tôi rất nhiều đồ ăn ngon và thực phẩm bồi bổ, trên người tôi còn mang theo cả nghìn tệ, đủ để hai ta ăn uống không thiếu thốn. Anh đừng như trước nữa, đừng để bản thân phải chịu đói.”
Nghe tôi nói vậy, đũa trong tay Tần Bội bỗng khựng lại.
Sau đó anh nhìn tôi chăm chú nói:
“Ông nội chưa bao giờ nói với tôi chuyện đính hôn từ nhỏ.”
“Văn Thanh, họ Tần trong Đại đội Hồng Khuê này không ít, liệu cô có nhầm người không?”
Tôi lập tức nhìn anh, rồi mỉm cười nhẹ nhàng:
“Không đâu, ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã biết người tôi muốn tìm chính là anh.”
“Cho dù anh không phải người có hôn ước với tôi cũng không sao, chỉ cần là anh, tôi tình nguyện nhận nhầm.”
Nghe tôi nói vậy, mặt Tần Bội lập tức đỏ bừng.
Anh siết chặt đũa, hàng mi khẽ rũ xuống:
“Nhưng… nhà tôi rất nghèo, thân phận cũng không tốt.”
Nhìn dáng vẻ tự ti ấy của anh, lòng tôi không khỏi chua xót.
Bởi vì kiếp trước, tôi cũng từng đứng trước anh, mang theo ánh mắt tự ti như thế.
Tôi rất hiểu tâm trạng rối bời và bất an của anh lúc này.
Vì vậy, dù trêu chọc Tần Bội non nớt bây giờ cũng rất thú vị, nhưng tôi vẫn quyết định bỏ qua giai đoạn mập mờ khi yêu, dùng giọng điệu kiên định, trả lại cho anh những lời mà kiếp trước chính anh từng nói với tôi:
“Nhưng những điều đó cũng chẳng thể ngăn cản việc ngay từ cái nhìn đầu tiên em đã vui mừng vì gặp anh.”
“Em rất chắc chắn, em muốn ở bên anh.”
“Lẽ nào anh định từ chối em sao?”
Nói đến đây, tôi cố tình nhìn anh bằng ánh mắt đáng thương.
Tần Bội lập tức đỏ ửng vành tai, lén liếc tôi một cái.
Sau đó nhanh chóng đáp:
“Không có.”
“Chỉ là… chỉ là tôi cảm thấy mình không xứng với cô.”
Nghe vậy tôi bật cười:
“Em lại cảm thấy chúng ta rất xứng đôi.”
“Em biết anh sợ mình không thể mang lại cho em sự ổn định về vật chất, nhưng so với điều đó, em quan tâm hơn đến nhân duyên giữa chúng ta.”
“Nếu anh không tin em thật lòng, vậy ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn luôn cũng được.”
“Anh thấy thế nào?”Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Tần Bội nghe xong, khuôn mặt lạnh lùng kia lập tức trợn to mắt,
Ngay cả nói chuyện cũng có phần lắp bắp:
“Em… em đùa đấy à?”
Nhìn dáng vẻ anh lúc này sinh động hơn hẳn, tôi khẽ cong môi, nghiêm túc đáp:
“Không thì… bây giờ mình đi Cục Dân Chính?”
Tần Bội lập tức lắc đầu:
“Không cần!”
Thấy anh từ chối dứt khoát như vậy, tôi có chút thất vọng.
Với tính cách của anh, nếu chưa phải là vợ chồng, chắc chắn anh sẽ rất ngại dùng tiền của tôi.
Nhưng tôi không ngờ, ngay sau đó, Tần Bội liền nghiêm túc nhìn tôi:
“Hôn nhân là chuyện hệ trọng, sao có thể đùa giỡn?”
Nói xong, tai anh lại đỏ lên, tiếp lời:
“Chúng ta có thể từ từ tìm hiểu trước, nếu lúc đó em vẫn không thay đổi ý định… thì chúng ta đi đăng ký kết hôn.”
Nghe anh nói vậy, tôi lập tức gật đầu thật mạnh:
“Không thành vấn đề!”
10
Ăn cơm xong, Tần Bội liền bắt đầu giúp tôi sắp xếp hành lý.
Phát hiện tôi mang theo cả ga trải giường, chăn màn, màn chống muỗi, anh lặng lẽ thu dọn hết đồ trên giường mình, rồi giúp tôi mắc màn, trải ga cẩn thận.
Xong xuôi, anh nói với tôi:
“Từ nay cô ngủ ở đây đi.”
Tôi không khỏi nhìn anh:
“Vậy còn anh?”
Tần Bội thản nhiên đáp:
“Tôi ngủ dưới đất là được.”
Nghe vậy, tôi không nhịn được nói:
“Ngủ cùng đi.”
Tôi biết, lời nói ra vào thời đại này thật chẳng ra dáng một cô gái đoan trang.
Nhưng tôi không nỡ để Tần Bội tiếp tục chịu khổ nữa.
Kiếp trước anh không chỉ bị ung thư dạ dày, mà khớp xương cũng đau nhức triền miên, hễ trời mưa là nhức mỏi.
Sau này tôi mới biết, những năm tháng lăn lộn bên ngoài, anh từng ngủ sàn nhà ẩm thấp suốt mấy năm.
Tần Bội của kiếp trước đã khổ sở quá đủ rồi.
Kiếp này, tôi không muốn để anh tiếp tục chịu khổ thêm nữa.
11
Nghe tôi nói vậy, Tần Bội sững người tại chỗ.
Rồi đột nhiên nhìn tôi chăm chú, giọng khàn khàn hỏi:
“Em chắc chứ?”
“Văn Thanh, tôi không phải thánh nhân gì, tôi là đàn ông bình thường.”
“Em biết ngủ cùng nhau có thể xảy ra chuyện gì không?”
Nhìn ánh mắt đầy nguy hiểm bỗng chốc hiện lên trong anh, mặt tôi không khỏi nóng ran.
Tôi khẽ đáp:
“Biết, em tự nguyện.”
Lời tôi vừa dứt, thân thể liền bị anh mạnh mẽ kéo vào lòng ôm chặt.
Ngay sau đó, anh cúi đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi:
“Văn Thanh, tôi mặc kệ rốt cuộc em là ai.”
“Giờ còn đẩy tôi ra, em vẫn còn cơ hội rời đi.”
“Nếu không, từ nay về sau, dù chết tôi cũng không buông tay.”
Nghe vậy, tôi chẳng hề lùi bước, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt u tối đầy kìm nén của anh:
“Em không đi!”
Mà câu trả lời của tôi, chính là nụ hôn cuồng dại và nóng bỏng từ Tần Bội.
12
Kiếp trước, khi tôi gặp Tần Bội, cả hai đều gần bốn mươi tuổi.
Khi ấy, anh đã hoàn toàn thoát khỏi dáng vẻ lạnh lùng thuở trẻ, trở thành người đàn ông hiền hòa như ngọc.
Trên giường, anh cũng luôn dịu dàng, vô cùng để ý tới cảm nhận của tôi.
Cuộc sống của chúng tôi không mãnh liệt, nhưng bình lặng và ấm áp.
Còn Tần Bội bây giờ, lại như con sói đói khát tham lam, hận không thể nuốt chửng lấy tôi.
Tôi chưa từng trải qua nụ hôn nào vừa nghẹt thở vừa kích thích đến vậy.
Đến khi anh buông tôi ra, tim tôi đã đập loạn đến mềm nhũn, gục trong lòng anh.
Thấy tôi như vậy, Tần Bội bỗng nở nụ cười.
Ngay sau đó, anh bế tôi lên giường:
“Từ nay cùng nhau nhé.”
“Em ngủ trưa đi, tôi dọn dẹp tiếp.”
Tôi thở dốc khẽ đáp:
“Ừm.”
13
Tối hôm đó, chúng tôi thật sự ngủ cùng nhau.
Ban đầu tôi vẫn còn hơi căng thẳng.
Nhưng Tần Bội chỉ vừa phe phẩy quạt cho tôi, vừa dịu dàng nói:
“Ngủ đi, Thanh Thanh.”
Nghe câu ấy, tai tôi bỗng tê dại.
Khóe môi không kìm được khẽ cong lên, nắm lấy tay anh rồi chìm vào giấc ngủ.
14
Hôm sau, trong thôn bắt đầu sắp xếp công việc đồng áng cho các trí thức trẻ mới tới.
Tôi được phân công làm nhiệm vụ nhổ cỏ trong ruộng ngô.
Tần Bội biết chuyện liền nói với tôi:
“Ngoài trời nắng to quá, em về nghỉ đi, để anh làm giúp cho.”
Nghe vậy tôi hơi do dự:
“Nhưng một mình anh làm phần việc của hai người, sẽ mệt lắm đấy.”
Tần Bội chỉ dịu dàng nhìn tôi, nói:
“Anh không mệt. Chỉ cần nghĩ đến việc em đang đợi anh ở nhà, là anh thấy cả người tràn đầy sức lực rồi.”
Mặt tôi không khỏi nóng lên.
“Được rồi.”
15
Chẳng mấy chốc, chuyện tôi là vợ hứa hôn của Tần Bội đã lan khắp thôn.
Một thời gian, không ít người xì xầm trước mặt tôi.
Có người nói tôi ngốc, sao lại nhận cái mối hôn ước với con cháu thành phần “phản động”.
Có người lại châm chọc Tần Bội may mắn, một đứa mồ côi không cha không mẹ lại cưới được cô gái thành phố.
Những lời dèm pha ấy, tôi chẳng mảy may bận tâm.
Sống lại một đời, tôi đã qua rồi cái tuổi bị dư luận chi phối.
Giờ đây, chẳng có gì quan trọng bằng việc sống tốt cùng Tần Bội.
16
Nhà Tần Bội không có đất riêng,
nên chỉ có thể trồng ít dưa chuột, đậu đũa trong sân nhỏ,
mà cũng chẳng thu được bao nhiêu.
Để chăm sóc tốt cho dạ dày của anh, để anh ăn uống đầy đủ hơn,
tôi đặt trước ít rau tươi từ mấy anh chị trí thức trẻ cũ trong thôn.
Nhìn thấy từ tôi có thể kiếm ra chút lợi nhuận,
mấy bà thím vốn từng dè bỉu tôi cũng bắt đầu đổi thái độ, gặp tôi là niềm nở cười nói.
Kéo theo cách nhìn đối với Tần Bội cũng chẳng còn khinh thường như trước.
Nhìn dáng người anh ngày càng khỏe mạnh, tôi cũng thấy vô cùng vui vẻ.
17
Gần một tháng sau khi xuống nông thôn, tôi nhận được bưu kiện và thư từ nhà gửi đến.
Trong thư, bố tôi dặn dò kỹ càng, có chuyện gì thì đánh điện báo ngay cho gia đình.
Ông còn kể, mẹ tôi đặc biệt xin nghỉ phép bám theo Lý Minh Quốc suốt một tuần,
cuối cùng cũng bắt quả tang được hắn hẹn hò cùng Từ Băng,
và còn làm ầm lên cho ai nấy đều biết.
Thực ra Từ Băng vào xưởng cơ khí là nhằm vào con trai giám đốc nhà máy.
Biết rõ Lý Minh Quốc thầm yêu mình, cô ta cứ giả vờ ngây thơ không biết gì,
ngấm ngầm lợi dụng tình cảm của hắn để sai bảo đủ điều.
Nhưng giờ bị mẹ tôi phanh phui,
ai ai cũng biết chuyện Lý Minh Quốc và Từ Băng lén lút nắm tay hôn nhau.
Từ Băng giờ đành chịu áp lực dư luận, phải đi đăng ký kết hôn với Lý Minh Quốc.
Tuy với Lý Minh Quốc, cũng coi như được toại nguyện.
Nhưng mẹ tôi trong thư vẫn chẳng thèm để tâm mà nói:
“Cái con kia rõ ràng xem thằng nhóc đó như chó mà dắt mũi! Sau này đời bọn chúng, mẹ đảm bảo chẳng yên ổn nổi đâu!”
Cuộc sống sau này của Lý Minh Quốc và Từ Băng thế nào, tôi không biết.
Nhưng hiện tại, tôi cảm thấy rất hạnh phúc.
Chỉ có điều, làm sao mở lời với bố mẹ về chuyện của Tần Bội lại là một vấn đề.
Tần Bội thấy tôi cầm thư thẫn thờ, liền hỏi:
“Thanh Thanh, sao thế?”
Tôi chợt bừng tỉnh, lắc đầu đáp:
“Không sao đâu, mẹ em gửi cho chúng ta mấy hộp thịt hộp, trưa nay ăn món đó nhé?”
Giờ thịt ở thành phố cũng đâu dễ mua.
May mà bố tôi là thợ nguội bậc tám, hưởng nhiều chế độ ưu đãi.
Lần này tôi đi nông thôn, nhà đã dồn đủ mọi loại tem phiếu có thể dùng cho tôi rồi.
18
Chờ Tần Bội vào bếp nấu cơm, tôi liền cầm bút viết thư hồi âm cho bố mẹ.
Suy nghĩ một lúc, tôi vẫn quyết định nhắc đến Tần Bội trong thư, nói với họ rằng tôi đã gặp được người mình thích.
Tần Bội thực ra là một người rất thiếu thốn tình cảm.
Ban đầu, khi anh cứ đòi làm thay tôi mọi việc, tôi còn xót xa lắm.
Nhưng chẳng bao lâu tôi nhận ra, so với việc mệt nhọc lao động, anh càng không muốn tôi ra ngoài để mấy gã đàn ông khác trông thấy.
Tôi rất nghi ngờ, nếu không sợ dọa tôi sợ, có khi anh đã nghĩ đến chuyện mỗi lần ra đồng làm việc sẽ khóa tôi trong nhà cho yên tâm.
Vì để anh yên lòng, tôi gần như chẳng ra khỏi cửa mấy.
Vậy ở nhà một mình có buồn chán không?
Cũng không hẳn.
Kiếp trước vì Lý Minh Quốc không cho tôi tiền tiêu, tôi lại chẳng thể đi làm kiếm tiền, nên đành dựa vào viết lách, nhận nhuận bút để xoay xở.
Kiếp này, tôi cũng không thể dựa vào tiền lương của bố mẹ mà nuôi sống cả tôi và Tần Bội mãi.
Nên mỗi khi anh ra ngoài làm việc, tôi ở nhà viết bài gửi đi.
Nhờ có kinh nghiệm kiếp trước, một tháng tôi cũng dễ dàng được đăng bốn, năm bài, kiếm năm sáu chục tệ.
Quan trọng nhất, làm vậy khiến Tần Bội yên tâm hơn.