Tôi nhìn anh.

「Buông ra, được không?」
Giọng điệu lạnh nhạt, cứng rắn.
Tôi chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ dùng giọng đó nói với Cường Bách Lưu.

Chúng tôi như vậy, đương nhiên đã trở thành tâm điểm của đám đông.
Tôi cũng không ngại nói thẳng mọi chuyện trước mặt người khác:

「Cường Bách Lưu, nếu anh còn nắm tay tôi như thế.」
「Cả trường này sẽ đồn ầm lên rằng anh quấy rối nữ sinh.」

Anh buông tay.

「Xin lỗi.」
「……」

Thật ra, nếu tính ra, từ sau khi tôi chết, tôi đã rất lâu rồi chưa từng nói chuyện với Cường Bách Lưu nữa.

Anh vô thức chạm vào ngón trỏ và ngón cái của tôi, nhẹ nhàng miết qua.

「A Vãn, chúng ta quay lại quá khứ rồi. Anh…」
「Chúng ta… có thể bắt đầu lại từ đầu được không?」

Tôi nhìn anh rất lâu, rất sâu.
Có những chuyện vốn không thể.

Lúc động lòng chẳng hề biết mình đã động lòng.
Đến khi muốn quay đầu lại thì mới nhận ra đã chẳng thể quay về nữa.

Người đời gọi đó là đáng tiếc.

Cường Bách Lưu quá tự cao.
Giữa người với người, luôn là khởi đầu đẹp đẽ, rồi vì va chạm mà sinh hận.
Cường Bách Lưu thì ngược lại, anh ban đầu chẳng để tâm tôi, đến cuối cùng lại để tâm tôi khôn xiết.

「Nhưng tôi đã không còn thích anh nữa rồi, Cường Bách Lưu.」

Ánh tà dương chao nhẹ, tôi lướt qua người anh, từng chữ, từng chữ rõ ràng thốt ra.

25

Tôi chưa từng nghĩ có một ngày, vai vế giữa tôi và Cường Bách Lưu lại bị đảo ngược thế này.
Nhưng kết quả chính là như vậy.

Trước đây, tôi luôn cố gắng nghiên cứu món mới, chỉ để anh ấy chịu ăn thêm một miếng cơm.
Bây giờ, anh cũng chẳng khác tôi năm đó là bao.

Tôi đột ngột dừng bước, người đàn ông theo sau cũng lập tức dừng lại.
Tôi quay đầu nhìn anh, thấy anh từ phía sau đưa lên một bó hoa hồng đỏ thẫm, rực rỡ.

Anh quá nổi bật, thậm chí còn nổi bật hơn cả bó hoa trong tay.
Đôi mắt cụp xuống, làn da trắng như ngọc, một chàng trai ôm trong tay đóa hoa kiều diễm.
Đúng là rất đẹp, rất vừa mắt.

Nhưng tôi nhìn, lại chẳng hề rung động.
Thậm chí còn cảm thấy… có chút phiền.

「Cường Bách Lưu, anh nhìn lại bản thân đi.」
Đứng trên bậc thang, tôi từ trên cao nhìn xuống anh.

「Anh không thấy mình bây giờ chẳng giống chính mình chút nào sao?」
「Tôi từ chối anh từng ấy lần rồi, anh còn chưa chán sao?」
「Tại sao cứ phải dây dưa với tôi? Được sống lại lần nữa, rõ ràng còn biết bao chuyện ý nghĩa hơn anh có thể làm cơ mà.」
「Hà tất phải thế…」

「Tôi không quan tâm.」
「Tôi không làm được.」
「Tôi có thể từ bỏ tất cả.」

「Nhưng những ngày không có em…」
Anh bỗng dừng lại.
Đôi mắt đen sâu thẳm ấy nhìn tôi đăm đăm.

「Anh không chịu nổi dù chỉ một giây.」
「A Vãn.」
「Không có em, anh sống không nổi.」

Đôi mắt anh thật đẹp.
Như một viên hắc diệu thạch, sâu hun hút, lấp lánh thu hút mọi ánh nhìn.

Tôi bỗng nhớ lại chính mình năm xưa, ngày ngày mong chờ ánh mắt trong vắt như nước ấy sẽ dừng lại trên người tôi.
Mong chờ một câu ngọt ngào từ anh.

Thế nhưng vì sao đến tận bây giờ, tôi lại chẳng còn muốn nhìn, chẳng còn muốn nghe nữa rồi?

Gió thổi qua, cánh hoa tung bay lả tả.

「Nhưng tôi không còn yêu anh nữa.」

Đó chính là lý do.
Lý do khiến khóe mắt anh trong khoảnh khắc đỏ lên.

26

Những ngày này, cứ hễ tôi về đến ký túc xá, câu chuyện xoay quanh tôi liền trở thành tâm điểm.

Tôi ôm sách, mặc kệ mấy cô bạn cùng phòng ríu rít bên cạnh.

「A Vãn, cậu hot thật đấy!」
「Nói đi, rốt cuộc cậu và Cường Bách Lưu là thế nào?」
「Làm sao mà cậu lại dính líu tới anh ấy được vậy?!」

「Từ chối Cường Bách Lưu…」
Cô bạn cùng phòng hích vai tôi:

「Đỉnh thật đấy.」

「……」

27

Có lẽ khi ấy, trong nhận thức của mọi người, xác suất Cường Bách Lưu chủ động theo đuổi ai còn khó hơn việc có người chứng minh được giả thuyết Riemann.

Nhưng so với mấy chuyện ấy, tôi đã quay về quá khứ rồi.
Cường Bách Lưu thật sự… không còn quan trọng nữa.

Tôi khép sách lại, nhảy xuống giường.
Phất tay gọi các bạn cùng phòng.

「Đừng nói chuyện đó nữa.」
「Mấy cậu có hứng thú khởi nghiệp không?」

「Khởi nghiệp?」

Tôi gật đầu, lật tạp chí trong tay ra cho các cô ấy xem.

「Bây giờ chúng ta đọc đều là sách giấy, đúng chứ?」
「Dù là tiểu thuyết đăng dài kỳ hay bài viết gửi về toà soạn…」
「Nhưng nếu tớ nói với các cậu rằng, trong tương lai gần, hình thức tiểu thuyết đăng tải qua website sẽ phát triển cực kỳ mạnh mẽ, các cậu có tin không?」

「Tớ muốn lập một website để đăng tiểu thuyết.」

Website, tiểu thuyết mạng…
Ở cái thời đại này, gần như chẳng mấy ai nhắc đến những từ đó.

Tuổi trẻ khi vẽ nên viễn cảnh tương lai, luôn mang trong mình một sự điên cuồng đầy nhiệt huyết.
Mà điều chưa biết lại luôn mang sức hấp dẫn dịu dàng và dai dẳng.

Huống hồ lần này, tôi đang nắm trong tay “chìa khoá”.
Điều tôi có thể chắc chắn là, đời này tôi có thể làm lại từ đầu.

Vì thế so với những rối rắm tình cảm dây dưa, quả nhiên…
bước lên con đường chưa từng đi qua ấy mới là thứ khiến tôi say mê.

Ánh sao lấp lánh trong mắt tôi.
Tối hôm đó, ánh đèn ký túc xá nữ vẫn sáng mãi cho đến hừng đông.

Mọi thứ của tôi, bắt đầu lại rồi.
Đời này,
sẽ không còn Cường Bách Lưu.

Ngoại truyện
(Từ góc nhìn nam chính. Nếu bạn muốn một good ending hoặc là team nữ chính, xin hãy dừng lại ở đây.)

Mới đầu hạ, mấy hôm nay trời mưa rả rích không ngừng.
Cường Bách Lưu đứng đối diện toà giảng đường, từ chỗ anh có thể nhìn thấy rất rõ căn phòng còn le lói ánh sáng kia, chắc hẳn bên trong đang diễn ra một buổi tiệc mừng nho nhỏ.

Nhưng món quà được anh gói ghém cẩn thận trong tay…
Anh siết lấy nó rất lâu, cuối cùng vẫn chẳng còn lý do gì để đưa nó đi nữa.

Anh biết, dẫu có đưa, kết cục cũng chỉ là bị vứt vào chiếc thùng rác bên cạnh mà thôi.

Hôm nay là sinh nhật Lâm Vãn Quân.
Cũng là sinh nhật đầu tiên sau khi anh đưa cô về lại quá khứ.
Ngày thứ 108 cô từ chối anh.

Nói thật lòng, anh có biết trước bản thân sẽ nhận lấy kết cục này không?
Anh biết chứ.
Chỉ cần bình tĩnh nghĩ kỹ lại, anh cũng hiểu mình đã sai lầm đến mức nào.

Nhưng có những thứ tình cảm, vì sao lại giấu được sâu đến vậy.
Có những người, vì sao lại có thể đi xa đến vậy, không bao giờ ngoảnh đầu lại.

Anh quay về quá khứ, còn quá khứ lại dành cho anh sự trừng phạt cay nghiệt nhất.

Thật ra rất nhiều khi, chỉ cần anh bước thêm một bước, mọi chuyện đã không đi đến nước này.

— Ngày xưa khi cô ấy sinh nhật, chỉ cần nghiêm túc cùng cô ấy đón sinh nhật.
— Khi cô ấy ngẩng đầu, hớn hở nói chuyện với anh, chỉ cần cười với cô ấy nhiều hơn một chút.
— Những ngày đông cô ấy sợ lạnh, chỉ cần ôm cô ấy vào lòng.

Nếu khi ấy anh làm được những điều đó,
có phải cô sẽ không ghét anh đến mức này không.

Có phải cô sẽ không lựa chọn đến phút cuối đời cũng chẳng muốn nói với anh một lời.

28

Chỉ đơn giản vậy thôi, lẽ ra anh đã có thể có được cô ấy.
Anh từng kiêu ngạo biết nhường nào, từng có biết bao cơ hội để sửa chữa mọi sai lầm.

Vì sao lại đánh mất?
Vì sao lại coi nhẹ?

Tim anh lại bắt đầu đau, anh đưa tay ôm ngực.
Hối hận quá rồi.

Cảm giác đó cứ kéo dài không dứt, từng đợt, từng đợt dội vào trái tim anh.
Một thứ cảm giác không gì có thể níu giữ, không gì có thể cứu vãn, chỉ muốn thoát khỏi dòng chảy thời gian ấy, quấn lấy anh, bóp nghẹt lấy anh.

Anh sai rồi. Thật sự sai rồi.
Em có thể quay lại được không… anh xin em…

Nhưng giữa cơn mưa như trút, anh chỉ như hồn ma vật vờ.
Chỉ có thể ngẩng đầu nhìn khung cửa sổ lấp lánh ánh đèn ấm áp kia.

Giống hệt năm xưa.

Bao nhiêu lần sinh nhật, bao nhiêu ngày kỷ niệm của cô.
Anh thờ ơ lướt qua.
Tự cho mình tỉnh táo, cho rằng đó chỉ là hình thức giả tạo.

Hình thức giả tạo… Giờ phút này, nếu có thể đổi lấy thêm một giây bên cô,
dù có giả tạo cỡ nào anh cũng cam tâm.

Gió đêm mang theo mưa lạnh len vào cổ áo.
Anh ngẩng đầu, đăm đăm nhìn khung cửa ấy — nơi sẽ chẳng bao giờ còn sáng đèn vì anh nữa.

Nhưng ít ra…
Anh đã quay về quá khứ.
Ít nhất, anh còn được nhìn thấy cô, không phải qua tấm ảnh cười khẽ đó.

Không phải những ký ức rời rạc.
Không phải những cơn ác mộng lạnh lẽo đêm đêm.

Kim giây lặng lẽ lướt qua vạch số.

Ba, hai, một —
Anh thầm đếm, khe khẽ nói ra lời chúc mà cả đời chưa từng thốt lên:
「Chúc em sinh nhật vui vẻ.」

Trời tối hẳn.
Khi ánh đèn tắt đi, cô cũng biến mất.

……