22
Tôi thật hy vọng Cường Bách Lưu có thể hiểu được đạo lý này, rồi buông tha cho tôi, để tôi đi, chứ không phải như bây giờ, vẫn tiếp tục chìm đắm trong một thí nghiệm điên cuồng.
Lý thuyết của anh ấy là phân tách con người thành những khối vô cùng nhỏ, vô cùng nhỏ, khó hiểu đến rối rắm, tôi cũng chỉ có thể cố gắng hết mức để hiểu đại khái.
Những khối nhỏ ấy, thậm chí không thể gọi là “cá thể” nữa, đó là nguyên tử, là 10 mũ 28 proton. Kỳ diệu thay, mỗi proton trong trạng thái lượng tử đều có thể được đánh dấu chính xác về cấu trúc và chức năng.
Điều đó hình thành nên một “dòng proton”, chính là dạng thức ý thức mà tôi đang tồn tại bây giờ.
Chỉ có dòng proton này mới đủ điều kiện để di chuyển trong lỗ sâu (wormhole) dưới dạng xoắn ốc ánh sáng.
Thí nghiệm ấy, vào năm thứ ba Cường Bách Lưu ở Nga, đã thành công.
Anh đưa ngón tay cái vào máy, máy vận hành, một mặt cắt nhẵn mịn xuất hiện, nhưng lại không hề có máu chảy, cũng chẳng còn xương hay dây thần kinh thừa ra.
Anh thành công chuyển hóa thành dạng “chất” giống tôi, không còn bị con người quan sát được nữa.
Lúc ngón tay bị cắt, hệ thần kinh của Cường Bách Lưu chắc chắn đã bị kích thích dữ dội, anh đau đớn ôm lấy ngón tay, quỳ rạp xuống đất.
Nhưng anh lại cười. Những năm qua, anh càng lúc càng thần kinh bất ổn.
Lão Triệu từng lặn lội băng qua tuyết trắng mang bánh tiêu từ khu dân cư đến thăm anh.
Nhìn người đàn ông trước mặt tóc đã dài đến mức phải buộc gọn lại, lão Triệu chỉ có thể thở dài một tiếng.
「Lão Cường.」
「Không còn Lão Lâm rồi, càng chẳng còn ai quản nổi ông nữa.」
「……」
Tôi cũng không cảm thấy sự tồn tại của mình có thể mang lại cho Cường Bách Lưu điều gì.
Điều duy nhất tôi từng làm được, là khi anh mệt, đưa cho anh một ly trà nóng mà thôi.
Ly trà nóng ấy có quan trọng không?
Nếu lão Triệu có thể trả lời giúp tôi, nhất định ông ấy sẽ nắm lấy vai tôi mà gật đầu liên tục: Có. Rất quan trọng.
……
Thí nghiệm bước vào giai đoạn hai, đúng vào mùa xuân Moscow.
Khi đã có thể nhân tạo tạo ra “dòng proton”, bước tiếp theo chính là chế tạo “lỗ sâu” để vượt qua thời không.
Tôi không hiểu vật lý, nhưng lỗ sâu tuyệt đối là cụm từ xuất hiện nhiều nhất trong những tiểu thuyết khoa học viễn tưởng tôi từng biên tập.
Chỉ cần nghĩ đến mức độ hoang đường và khó khăn ấy là có thể hiểu nó phi thực tế ra sao.
Anh muốn nhân tạo tạo ra lỗ sâu, hơn nữa còn dùng một khái niệm mới để định nghĩa hành vi ấy.
Gọi là “Tự phân tách lượng tử”.
Tôi nhìn anh viết lên sổ ghi chép:
「Dưới môi trường áp suất cao, nhiệt độ thấp, từ trường tần số cao, tiến hành khuấy động cục bộ ‘chân không ổn định’, thông qua thiết bị dẫn hướng buộc trạng thái chân không xảy ra dao động phi tuyến tính, khiến điểm không gian bị ‘rút khỏi’ chuỗi nhân quả ban đầu, từ đó phân tách thành hai cổng đồng bộ. Điều này không phải nối thông không gian, mà là ‘tái cấu trúc cấu trúc hình học địa phương của không gian’.」
Chữ Hán tôi nhận ra được, nhưng ghép lại thành câu như vậy… tôi thực sự chẳng hiểu nổi.
Tóm lại, dựa trên lý thuyết “dao động lượng tử” mà Cường Bách Lưu đề xuất, chân không không phải là khoảng không tuyệt đối, mà là nơi tồn tại hiện tượng các hạt ảo tự phát sinh và tự tiêu biến.
Trong khoảng thời gian cực ngắn, không gian sẽ xuất hiện dao động năng lượng.
Khi ở trong một số điều kiện nhất định, những dao động nhỏ bé này được con người khuếch đại hoặc điều khiển, nó có thể tạo thành một “cửa lỗ sâu” xé toạc cấu trúc không gian.
Nhưng lần này thí nghiệm của Cường Bách Lưu tiến hành còn không thuận lợi bằng trước kia.
Những người ủng hộ anh ngày càng ít đi, vì những năm qua anh không còn hoạt động trong lĩnh vực vật lý ứng dụng.
Thậm chí còn bị mắng là “ngụy học giả”, là kẻ hoang tưởng nghiên cứu chuyện hão huyền “ngược thời gian”.
Bọn họ nói anh phát điên rồi, lấy thân mình làm thí nghiệm, sớm muộn cũng sẽ chết trong cỗ máy đáng sợ kia.
Thực tế, trong lý thuyết của anh, điều kiện tiên quyết để xuyên thời không chính là “chết”.
Dẫu sao thì đã bị phân tách thành “proton”, con người sớm đã hóa thành thứ còn mỏng hơn tro bụi rồi.
Chính bởi vì thế, không ai chịu làm vật thí nghiệm cho anh.
Và anh, sẽ là người đầu tiên bước lên chiếc máy đồ sộ mà chính tay mình tạo ra.
Có lẽ, cũng là người cuối cùng.
Một buổi sáng rực rỡ tại Matxcơva, anh bước vào cửa ải cuối cùng của thí nghiệm.
Số ít những người còn theo anh, phụ trách đứng ngoài phòng kính để quan sát toàn bộ quá trình này.
Anh nằm vào chiếc buồng bạc quái dị chế tác từ hợp kim Tia Titan ánh xoáy bạc.
Máy khởi động.
Không ai biết thứ này đã xé nát anh thành vô số mảnh vụn vô hình,
hay thật sự có thể đưa anh vượt qua thời không.
Có lẽ… cả hai đều đúng.
Tiếng máy gầm rung ù ù vang vọng khắp gian phòng.
Tình trạng của anh tạm thời không bàn, chỉ biết tôi đã có phản ứng trước.
Tôi cảm giác như mình bị thứ gì đó lôi kéo.
Đó là một cảm ứng, là một cơn lốc xoáy.
Tôi bị cuốn theo nó xoay vòng, nhưng lại chẳng cảm nhận chút choáng váng.
Tôi không thể cảm nhận cơ thể, nhưng biết bản thân đã hóa thành thể lưu động.
Vô số thứ nổ tung quanh tôi, xuyên qua tôi, tràn ngập xung quanh tôi.
Tôi bị kéo đi, lại giống như đang lao thẳng không ngừng, chẳng cảm nhận được dòng chảy của thời gian.
Như thể mấy tỉ năm gào thét lướt qua bên tai tôi, lại như chỉ trong một chớp mắt.
Tôi rơi vào một vực sâu không đáy, không ngừng rơi, rơi mãi.
Thí nghiệm của Cường Bách Lưu, thành công rồi sao?
Có lẽ vậy.
Nhưng tôi không còn tâm trí để bận tâm đến những tiếng hò reo, không quan tâm anh vĩ đại thế nào, tương lai nhân loại sẽ biến đổi ra sao.
Tôi nhìn thấy những vòng xoáy tôi không thể nhìn thấy.
Tôi nghe thấy những thì thầm tôi không thể nghe rõ.
Cho đến khi trước mắt tôi rực sáng.
Tôi mở mắt.
Gió xuân khẽ thổi.
Ánh sáng xuyên qua khung cửa sổ thư viện.
Quyển “Tạp chí Thơ” trong tay tôi vừa lật sang trang kế tiếp.
Có người bên cạnh tôi, khẽ níu lấy tay áo tôi.
「A Vãn, hôm nay là buổi trợ giảng của anh Cường đấy.」
「Nếu đi trễ chắc không còn chỗ ngồi đâu.」
23
Dòng người vội vã lướt qua bên cạnh tôi.
Trong thư viện cũ kỹ, cơ sở vật chất vẫn còn lấm tấm dấu vết thời gian, tư liệu chưa hoàn thiện, nhưng nơi đây luôn quy tụ những người trẻ cần mẫn, vì lý tưởng mới mà không ngừng cố gắng.
Âm nhạc nhẹ nhàng vang lên, tiếng nói kéo tôi trở lại hiện thực.
「A Vãn, sao vậy?」
「Cậu không phải lúc nào cũng mong ngóng buổi học của anh Cường sao, mau đi thôi, muộn nữa thật sự không còn chỗ đâu.」
Anh Cường.
Cường Bách Lưu.
Nghe thấy cái tên ấy, tôi bỗng bừng tỉnh.
Nó như một âm thanh trắng, dịu nhẹ, nhưng chẳng thể làm ngơ.
Nhưng lần này…
Tôi phát hiện một điều.
Một cảm giác rất rõ ràng — khi nghe thấy cái tên ấy, phản ứng đầu tiên trong tôi lại là né tránh.
Tôi không còn yêu Cường Bách Lưu nữa.
Bao nhiêu năm, rõ ràng đã từng nghĩ về anh, nhớ về anh suốt bao nhiêu năm, đã cùng anh đi qua biết bao ngày tháng, lâu đến mức lập nên một gia đình, lâu đến mức trở thành người đầu ấp tay gối, là người thân thiết kề bên nhau mỗi ngày.
Đã từng, trong vô số những đêm ngày bị anh chi phối, lòng tôi cũng từng rung động.
Nhưng giờ phút này, tôi chợt nhận ra — có một ngày, tôi thực sự không còn chút cảm giác nào với anh nữa.
Thì ra, tôi với anh cũng có thể có một ngày như vậy.
Tôi nhẹ nhàng gỡ tay cô bạn đang nắm lấy tay mình.
Khẽ mỉm cười với cô ấy.
「Cậu đi đi.」
「Tớ… muốn đọc sách thêm một lát.」
Ít nhất, nếu ông trời cho tôi cơ hội làm lại từ đầu.
Tôi sẽ không chọn Cường Bách Lưu.
24
Ở cửa thư viện xảy ra một chút xôn xao.
Không lớn, không nhỏ, nhưng vừa đủ để tôi ngẩng đầu khỏi cuốn tạp chí cũ kỹ trên tay.
Có người bước vào với dáng vẻ vội vàng.
Thông thường, kiểu người hối hả tìm ai đó như vậy cũng chỉ khiến người khác liếc qua rồi bỏ qua thôi.
Nhưng đó lại là Cường Bách Lưu.
Cường Bách Lưu năm hai mươi tuổi.
Áo sơ mi trắng vừa vặn tôn lên vóc dáng cao gầy, mái tóc đen lòa xòa trước trán khẽ lay động trong gió khi anh bước đi.
Ngũ quan sắc nét, so với anh lúc trưởng thành, khuôn mặt ấy vẫn còn vương nét non trẻ, như lưỡi kiếm mới rời vỏ, môi mím chặt, vẻ lạnh lùng xa cách.
Trong cái thời đại giản dị ấy, dáng anh bước đi lại như thể bước ra từ trang bìa tạp chí hiện đại.
Tầm mắt người ta bất giác bị kéo về phía anh.
Tôi vội vã cúi mặt trốn sau cuốn sách, hy vọng bản thân không bị phát hiện.
Đáng tiếc, anh lại bước thẳng về phía tôi.
Anh nắm lấy cổ tay tôi, muốn hôn tôi.
Tôi giơ tay tát anh một cái.
Hai việc ấy xảy ra trong vỏn vẹn hai giây đồng hồ.
Gây nên một tràng xì xào không lớn không nhỏ từ những người xung quanh.
「……」
Gương mặt anh bị tôi tát lệch hẳn sang một bên.
Tóc mái phủ trước trán che đi ánh mắt đen nhánh, tôi chẳng nhìn rõ biểu cảm của anh, chỉ biết bàn tay anh nắm lấy cổ tay tôi vẫn chưa buông ra.
「A Vãn.」
Anh khẽ gọi tôi.